“Tốt lắm, ngươi ở Nam Cung gia có thân phận gì?”
“Bẩm, Nguyên Anh Kỳ tu sĩ trên trăm tuổi ở Nam Cung Gia là Hộ Pháp, Hóa Thần trở lên mới có tư cách giữ vị trí trưởng lão” Nam Cung Ngọc biết gì khai n:
“Ngươi trở về Nam Cung gia, không cần biết dùng thủ đoạn gì, phải đạt được niềm tin của Nam Cung gia Thánh Nữ, để nàng mang theo ngươi bên người tiến vào Thánh Linh Học Phủ, khi đó ta sẽ tiếp tục phân phớ” Lạc Thần trầm ngâm hạ lệnh.
Nam Cung Ngọc ánh mắt hơi co lại, hiển nhiên người chủ nhân này đã có ý đồ với Nam Cung gia, bất quá nàng chỉ có thể cung kính tuân mệnh...
“Đây là Dưỡng Nhan Đan, cầm lấy đi, đem nó lấy lòng Nam Cung Thánh Nữ, cơ hội ta đã cho ngươi, hy vọng ngươi biết năm bắt”
Lạc Thần ném ra dụ hoặc nói: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi cũng không thiếu thứ tốt”
“Tuân mệnh! đa tạ Chủ Nhân, nô tỳ sẽ không khiến ngươi thất vọng”
Nam Cung Ngọc hai mắt lấp lánh nhận lấy đan dược, thầm nghĩ làm nô lệ của kẻ này chưa chắc đã là chuyện xấu, chỉ riêng việc kẻ này xuất thủ bất phàm cùng gia tài hùng hậu, chứng tỏ có bối cảnh kinh người, nói không chừng đi theo hắn sẽ
là một bước tiến lớn trong đời ta...
Nàng cũng giống Lý Trúc Loan, thầm đoán người này nhất định xuất thân Cửu Cấp Thế Lực...
“Ngươi có thể rời đi, đổ hết tội giết hai người kia cho Thiên Mộc Tông là được” Lạc Thần phất tay...
“Tuân lệnh, nô tỳ cáo lui, hẹn gặp lại chủ nhân ở Học Phủ” Nam Cung Ngọc cúi đầu, hai mắt ghen ty nhìn thoáng qua Lý Trúc Loan, lúc này ngự kiếm bay đi...
“Mau cho muội!”
Lý Trúc Loan lập tức tiến đến, xòe ra bàn tay trắng nõn, nhìn hắn đáng yêu chóp chóp mắt...
Lạc Thần dở khóc dở cười nhéo mũi nàng nói: “Trúc Loan của ta xinh đẹp như tiên nữ, cần gì Dưỡng Nhan Đan”
Ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn đặt thêm một viên đan dược màu hồng phấn vào bàn tay nàng...
Lý Trúc Loan lúc này mới hài lòng thu hồi đan dược, hạnh phúc khoác lấy cánh tay hắn...
Nàng mặc kệ hắn có thân phận gì, chỉ cần hắn thuộc về nàng là được, bất quá nghĩ đến thực lực chênh lệch của hai người, gương mặt xinh đẹp thoáng hiện nét buồn bã...
“Sao vậy?” Lạc Thần nghi hoặc hỏi thăm...
“Lần này chiến đấu muội không giúp được huynh bao nhiêu... Lý Trúc Loan cắn cắn môi...
Thật ra thiên phú của nàng đã hơn phần lớn người, bất quá gặp kẻ biến thái như Lạc Thần nên ảm đạm phai mờ...
“Ngốc, sắp tới chúng ta cùng nhau luyện hóa Dị Mộc, thực lực muội sẽ cải thiện rất nhiều”
Lạc Thần cũng không nó ội mạnh, vì có huynh bảo vệ muội các kiểu, trái lại rất thực tế ngỏ ý muốn gia tăng thực lực cho nàng...
Tại thế giới này, thực lực cá nhân luôn là chỗ dựa lớn nhất...
“Vâng” Lý Trúc Loan sắc mặt ửng đỏ, lí nhí gật đầu, nàng biết cùng luyện hóa là phải song tu với hắn, trong lúc nhất thời trái tim đập thình thịch...
“Không vội, trước hết rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này” Lạc Thần cười ôm lấy eo nàng, chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, cấp tốc biến mất...
Sau vài ngày liên tục di chuyển, hai người Lạc Thần rốt cuộc thoát khỏi dãy rừng núi hiểm trở, bất quá vẫn chưa đến thành trì của nhân loại, vẫn còn ở một vùng đất hoang vắng...
Nơi đây trống trãi, cây cối không có bao nhiêu, nhìn lên cao có thể thấy mặt trăng đang dần bị mây đen bao phủ, hiển nhiên là dấu hiệu của một cơn mưa sắp.
đến...
Lạc Thần mở ra Thấu Thị Vạn Lý nhìn xung quanh, lúc này mới nhìn Lý Trúc Loan nói:
“Trời sắp mưa, huynh phát hiện cách chúng ta vài chục dặm có một ngôi miếu hoang hơi củ kỹ, nhân loại không có một ai, chúng ta đến đó tạm dừng chân”
“Vâng” Lý Trúc Loan ngoan ngãn gật đầu, ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn...
Lạc Thần gật đầu, mang theo nàng cấp tốc tiến về miếu hoang...
Chỉ thoáng chốc sau, ngôi miếu đã xuất hiện trước mặt hai người...
Nơi đây quả thật hiu quanh đến cực điểm, ngay cả âm thanh côn trùng trong không gian cũng không phát ra, cũng may có âm thanh hít thở của hai người nên không thấy tẻ nhạt...
“Tiểu Thần, muội thấy nơi này hơi âm u” Lý Trúc Loan hơi sợ hãi siếc chặt tay hắn...
“Chúng ta vào trong xem thử, nếu không thích hợp đành tiến vào Linh Giới Châu làm phiền Tử Âm” Lạc Thần nắm tay nàng bước vào...
Cửa vào ngôi miếu không lớn, lại bị mạng nhện bụi bậm phủ đầy...
Ôm lấy Lý Trúc Loan tiến vào gian thiện phòng, Lạc Thần cười nói: “Tạm thời ở tại nơi này, nói không chừng có thứ thú vị chào đón chúng ta”
“Có huynh bên cạnh, muội mới không sợ” Lý Trúc Loan hé mở môi đỏ thủ thỉ...
Bên trong gian thiện phòng vừa lúc có một giường gỗ nhỏ, hai người cùng lúc ngồi lên, ôm ấp nhau...
Tu Sĩ không cần ngủ nghỉ ăn uống, chỉ cần hấp thu Thiên Địa Linh Khí đã có thể sinh hoạt bình thường...