Thổ Hùng ngạo nghễ xuất hiện, thân hình như ngọn núi lớn che chắn Lạc 'Thần cùng Mộc Tử Âm...
Vô số cấp thấp yêu thú lao đến bị một đấm chấn thành thịt vụn...
Hai mắt Thổ Hùng đỏ ngầu, hưng phấn gầm thét, xé nát hàng loạt yêu thú bằng đôi tay lực lưỡng, hình tượng giết chóc máu tanh đến cực điểm...
Gia trì Hồn Lực...
Vì bận mang theo Mộc Tử Âm né tránh công kích từ xa của đám Yêu Thú, Lạc 'Thần không rãnh rỗi chỉ huy Thổ Hùng, đành gia trì hồn lực vào cơ thể nó...
“Đây là loại Vũ Kỹ gì, bá đạo như vậy” Mộc Tử Âm giật mình, thời kỳ toàn thịnh của nàng đương nhiên Thổ Hùng
không đáng sợ, bất quá Mộc Tử Âm có thể khẳng định, nếu mình chỉ cao hơn nó một hai đẳng cấp nhỏ, nàng tuyệt đối không phải đối thủ.
Kiến thức Hóa Thần Kỳ bất phàm vô cùng, nàng nhìn ra Thổ Hùng do Linh Lực. ngưng tụ mà thành, khiến nàng khiếp sợ là nó có linh tính không khác gì yêu thú thực thụ...
'Thậm chí so yêu thú thực sự còn đáng sợ hơn, bởi vì nó không biết đau đớn, không biết sợ hãi, chỉ là một cổ máy chiến đấu kinh khủng thay Lạc Thần...
Lạc Thần thầm quan sát biểu hiện của nàng, đôi tay ôn nhu lau đi máu me dính trên khuôn mặt lán mịn...
Mộc Tử Âm hơi mất tự nhiên, xoay đầu sang nơi khác... RỐNG
Thụ yêu rốt cuộc không nhịn được, chỉ thấy bộ rễ của nó đột ngột vươn dài, xuyên qua từng con yêu thú, hút lấy dinh dưỡng trong người bọn nó...
Đám yêu thú nhanh chóng hóa thành thây khô, mà linh lực Thụ Yêu dần dần khôi phục...
“Không tốt”
Lạc Thần cũng nhận ra tình hình, không nghĩ tới gia hỏa này còn cách chơi tàn nhẫn như vậy...
Đầu não cấp tốc chuyển động, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ thi triển nhanh chóng,...
Nằm trong lòng Lạc Thần, Mộc Tử Âm hai mắt trợn tròn nhìn cảnh vật xung quanh thay đổi liên tục...
Người này tu vi rõ ràng chưa đạt Nguyên Anh, lại có tốc độ kinh khủng như: thế, so với thời toàn thịnh nàng Ngự không phi hành chỉ kém một chút mà thôi...
“Người này rốt cuộc là ai?” Mộc Tử Âm ngày càng tò mò, bất quá vì quá kiệt lực nên chỉ có thể mềm nhữn ngả trong lòng hắn...
Rốt cuộc tìm được thân cây khá to, Lạc Thần đặt nàng dựa lưng vào, không quên bóp lấy bờ mông thịt của nàng một cái...
Mộc Tử Âm trừng to mắt, vừa tức giận vừa xấu hổ, muốn mở miệng mắng chửi vô lại nhưng không được, nàng thật quá mệt mỏi...
Trước ánh mắt giận dữ của Mộc Tử Âm, một thanh trường cung lấp lánh như tinh hà xuất hiện trên tay nam nhân...
Khí tức từ thân cung tỏa ra khiến nàng hơi run rẩy, trong đầu tràn ngập hoảng sợ: “Thiên Cấp”
Mộc Tử Âm cảm giác mình đang nằm mơ, nếu còn khí lực chắc phải đưa tay nhéo lấy khuôn mặt mình xác nhận...
Chưa dừng lại ở đó, chỉ thấy thiếu niên kéo lấy dây cung, một mũi tên hừng hực liệt diễm màu tím xuất hiện, nhiệt độ không khí cấp tốc nóng lên...
Mồ hôi đổ ra toàn thân khiến Mộc Tử Âm càng thêm kiều diễm, đến hiện tại nàng đã xác nhận một điều...
Nàng quả thật nằm mơ, hoặc bị ảo giác...
Những gì người thần bí này mang lại đã vượt quá sức chịu đựng của nàng... Thiên Cấp Pháp Khí làm cung, Dị Hỏa làm tiễn...
Có chuyện gì càng hoang đường hơn sao?
Mặc kệ suy nghĩ của nàng, thiếu niên đã buông lấy dây cung, Bắc Đẩu Thất Tỉnh chiếu rọi sau lưng hắn chẳng khác nào thiên thần hạ phàm...
Thân thể Thụ Yêu quá mức to lớn, muốn tránh né cung tiễn cũng không làm được...
Chỉ có thể vừa hoảng sợ tột độ vừa ăn một tiễn vào người...
RÀO RÚ
Nó đau đớn rống lên tê tâm liệt phế...
Dị Hỏa là khắc tinh khủng bố nhất của Mộc hệ đã được xác nhận...
Không cần đến mũi tên thứ hai, Thụ Yêu khiến phu thê hai người Mộc Tử Âm bị dồn vào đường cùng triệt để chết đến không thể chết lại...
Ngay cả hạt tro cũng không còn sót lại... Hoàn toàn hóa thành hư vô... Dị Hỏa, khủng bố như vậy...
“Một giấc mơ thật hoang đường” Mộc Tử Âm thầm an ủi mình chỉ là mộng
Xào xạt
Thụ Yêu vừa chết, đám yêu thú rốt cuộc hoảng loạn chạy trốn, Thổ Hùng gầm thét thể hiện uy phong của mình, mặc dù trong chiến đấu nó bị xé nát rất nhiều lần, nhưng có Linh Thổ Đỉnh gia trì, Thổ Hùng không khác nào bất tử...
Thân ảnh Thổ Hùng tiêu tán, vô biên Thổ Linh Lực trở về thân thể Lạc Thần...
Thu hồi Bắc Đẩu Cung, hắn quay sang nhìn thiếu phụ còn đang ngơ ngác, lại cúi xuống bế nàng vào ngực...
Mộc Tử Âm dốc hết khí lực dãy dụa, nghĩ đến nằm trong lòng nam tử xa lạ khiến nàng xấu hổ cực độ...
“Ngoan ngoãn cho ta, coi chừng động vết thương” Âm thanh quát tháo xuyên qua lớp mặt nạ...
'Thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, Lạc Thần thoáng cười, gỡ xuống Ngạo Tiếu mặt nạ, thu vào Nhẫn Hắc Lâu...
Bất ngờ hôn vào làn môi đầy đặn đang tái nhợt của nàng, khế cười nói: “Đây là một chút lợi tức ta cứu nàng”
Mộc Tử Âm hai mắt đẹp trợn trừng, lồng ngực gợn sống trập trùng cho thấy tâm tình đang tức giận của nàng...
Lạc Thần biết nàng thật tức giận, cũng không tiếp tục trêu nàng, dùng linh lực. tạm thời cầm máu trên các thương cho nàng, chân đạp bộ pháp nhanh chóng rời
đi...