Bà Chủ Đi Đâu Rồi?!

Chương 2: Ông chủ! Thời cơ báo ân đến rồi!




Mấy ngày sau đó scandal này vẫn không có gì tiến triển, tin tức từ công ty chủ quản chưa hề công bố ra bên ngoài. Triệu Tiềm mấy hôm đi xã giao thì công ty cách vách bàn luận sôi nổi đến văng cả máu chóa. Hắn mang theo tiểu trợ lý của mình với khí thế như muốn giết người xông vào, kết quả quên mang theo giấy tờ chứng minh địa vị nên không dễ dàng có được lợi ích đành phải quay về. Khí thế bị bay mất một nửa, nằm bẹp trên máy bay hề hề đáng thương đăng tâm trạng lên weibo, sau đó nhắm mắt đi ngủ, chờ thị đến…

Triệu Tiềm thoáng điều chỉnh thần thái, khí phách hùng dũng oai vệ hiên ngang như trăm vạn hồng quân công nông Trung Quốc đang biểu tình đòi ruộng đất, tiền lương, ngẩng đầu. Trâu Duệ Văn đứng cách đó không xa vừa vặn quay đầu lại, khóe mắt sưng một cục lớn, y nhận ra Triệt Tiềm, thần sắc hết sức khó xử.

Trâu Duệ Văn hình như chỉ trùng hợp đi ngang qua, theo lý thuyết thì Triệu Tiềm cảm thấy y cần phải đóng kịch một tí, phải có một cái mụn nhọt trên mặt rồi vào bệnh viện, sau đó ưỡn ẹo lên báo chí một tí chứ! Vì sao lại có thể mang con mắt gấu trúc kia xuất hiện tại công ty bên cạnh, đã thế trong ngực còn ôm một nữ minh tinh rất quen mặt mà không nhớ nổi tên chứ?

Trâu Duệ Văn phi thường lúng túng, phải biết hắn cùng với bạn gái thứ hai chia tay thì quan hệ liền như nước với lửa cùng y. Mà lúc này đối tác của hắn không biết thò mặt từ góc nào đi ra, ha ha gọi: “Triệu tổng! Ngài đến rồi!”

Triệu Tiềm yếu ớt nhìn chằm chằm Trâu Duệ Văn, lại nhìn cô nàng nép vào ngực y như chim nhỏ. Hắn nhíu nhíu mày, chợt nhận ra mình đã mắc công toi tuyển người, kết quả lại thành một đứa vô dụng!

Đối tác nọ không phát giác ra điều gì, tiếp tục không sợ chết quay qua bên kia: “Ồ đạo diễn Trâu cũng ở đây sao? Thật khéo quá!”

Trâu Duệ Văn hướng anh ta cười cười, liếc mắt nhìn Triệu Tiềm, có vẻ rất lúng túng.

Thần sắc hắn ngược lại rất bình thường, cười híp mắt với Trâu Duệ Văn, ánh mắt thoáng sắc lên: “Không nghĩ tới có thể gặp được đạo diễn Trâu ở chỗ này nha… Khí sắc đạo diễn không tệ nha!”

Khóe miệng y giật giật, bất quá bị một tên tiểu minh tinh cho hai đấm thì có thể có bao nhiêu khí lực? Bây giờ hắn còn hỏi câu kia không phải là đang móc mỉa y hả??

Nhưng y lại không biết tâm hắn đang không ngừng tưởng tượng ra cảnh bản thân mình một cước đá bay y đến tận Schawarzenegger. Nếu không còn tên này nữa thì thế giới của hắn sẽ có bao nhiêu thoải mái, tựa như sồn trên thiên đường chứ!

Đối tác đứng giữa cái không khí ngưng trọng này, khảng định đang khẳng định mấy lời đồn đại không đúng về hai nhân vật này. Vội vã điều giải hai ba câu, đối với Trâu Duệ Văn cười cười liền lôi Triệu Tiềm về phòng tiếp khách nói chuyện. Hắn cũng lười nhìn cái mặt hoa hoét của tên kia, quay người cùng đối tác đến thang máy gần đấy, chờ trong giây lát, cửa thang máy từ từ mở ra.

Triệu Tiềm choáng váng.

Đối tác cũng choáng váng.

Người trong thang máy đối với hắn vô cùng quen mắt, nhưng cười không nổi.

Đàm Lâm Kha tại sao cũng ở nơi đây!

Một mình Đàm Lâm Kha đứng trong thang máy, nhìn qua tựa hồ có chút hồn bay phách lạc so với thời điểm trước đó Triệu Tiềm nhìn thấy trên TV thì hăng hái đã bay đi đâu mất rồi, thần sắc có chút tiều tụy hoảng hốt. Ước chừng cậu đã biết mình bị buộc thôi hợp đồng, nhưng một khí chất vẫn còn đó, trông thế nào cũng khiến người khác cảm thấy vui thích. Đàm Lâm Kha ngây ngẩn nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, đối với Triệu Tiềm cũng biết một ít qua báo chí truyền thông, hắn là ông chủ của công ty sát vách, tên tuổi tương đối vang dội. Nhưng bây giờ cậu cũng chẳng có hứng thú chào hỏi hắn, lại nghĩ tình cảnh hiện nay chỉ có thể rời showbiz. Hơi hơi gật đầu cho có lệ nhưng không có kêu Triệu tổng, mà ngược lại một tiếng Triệu tiên sinh, sau đó nhanh chóng bước ra nhường thang máy cho hai vị có quyền.

Nhưng mà đối tác cùng Triệu Tiềm đều không nhúc nhích.

Triệu Tiềm còn yên lặng đỡ con mắt của chính mình.

Hắn đột nhiên rất muốn dùng quyền thế đánh vỡ tên tuổi của tên họ Trâu kia!

Đối với phản ứng của hai người kia Đàm Lâm Kha không chú ý lắm, cậu khẽ cau mày lại, một giây sau mắt lướt qua phía sau, khẽ dừng lại tên Trâu Duệ Văn cũng đang cứng đờ trông lại mình.

Mọi người trầm mặc chốc lát.

Hắn thấy sắc mặt cậu từ hoảng hốt, tiều tụy từ từ biến trầm, âm lãnh, cuối cùng không khác gì khối băng ngàn năm đóng lại. Còn Trâu Duệ Văn một tấc cũng không biết xử lý cơ mặt ra sao, vội vã buông giai nhân trong lòng ra hòng muốn kiếm chỗ nào đấy an toàn một chút.

Bản thân hắn tự cảm thấy mình phải biết ứng phó: nói cái gì để phá tan bầu không khí tràn ngập khói súng này!

Vì vậy hắn hắng giọng một cái, ảo tưởng chính bản thân mình là nữ thần Athena hòa bình cầm nhành olive nói: “Khụ khụ… Các anh niên đừng quá kích động!”

Đàm Lâm Kha có chút kỳ quái ngẩng đầu, liếc nhìn Triệu Tiềm một cái, thần sắc trong mắt tựa hồ không rõ tại sao hắn lại xen mòm vào. Nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển dời tầm mắt phóng vào Trâu Duệ Văn, nhưng lần này ngoài xem thường thì không còn ý tứ gì khác.

Triệu Tiềm thở phào nhẹ nhõm, cười haha mấy tiếng xem như giảng hòa, một mặt quay đầu nói với đối tác: “Khí trời hôm nay quá là tốt!”

Đối tác: “…”

Tuy ông chủ Triệu luôn bị ngầm họi là “Triệu Nhị” [1]… Lúc đầu vị đối tác này không tin đâu, nhưng trăm nghe không bằng một thấy… Đúng là quá ngốc!

Nhưng Triệu Tiềm nói xong câu này, sắc mặt Đàm Lâm Kha rốt cục hòa hoãn không ít. Cậu buông ánh mắt chăm chăm trừng Trâu Duệ Văn, nhìn xuống dưới. Còn hắn thở phào nhẹ nhõm, đoán chừng hai người này không thể đánh nhau ở đây. Lập tức quay qua bên Trâu Duệ Văn với khuôn mặt như ăn phải cá ngừ California ngâm nước bồn cầu ba tháng mà thấy cực kỳ khoan khoái! Hắn muốn nhớ kỹ tình huống hôm nay để mai mốt còn có kỷ niệm mà vui mừng a vui mừng~~ Vui đến mười ngày nửa tháng, đứng bất động mắt to trừng mắt nhỏ với Đàm Lâm Kha mãi, đối tác tiên sinh đành trở thành vật hi sinh phá vỡ trầm mặc: “Triệu tổng, mời ngày!”

Triệu Tiềm cười gượng hai tiếng: “Hahaha được!!”

Đối tác: “…”

Rất nhiều năm sau, khi Đàm Lâm Kha nhớ lại, ngày đó không phải lần đầu tiên hắn với cậu gặp nhau nhưng lại là lần đầu tiên đối thoại, trong đầu không ngừng bay tới bay lui câu nói.

Triệu Tiềm là đồ ngốc!!

Ngốc đến nỗi không thuốc nào cứu nổi!!



Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, thần sắc cậu hòa hoãn lại không ít. Nhưng không khí ngột ngạt không được tiêu tán, tiểu trợ lý của Triệu tổng với mỹ nữ thư ký liên tục nhìn chằm chằm mũi giày giả ngu. Còn đối tác tiên sinh nhìn chằm chằm vào cửa thang máy bóng loáng, rất chuyên nghiệp không để lộ cảm xúc cá nhân.

Kỳ thực tốt nhất là không nói cái gì! Cứ thanh thản, bình ổn tâm lý đến được tầng mình dự định rồi chạy mau, sau đó sẽ không phát sinh bất kỳ chuyện rối rắm nào nữa!

Nhưng Triệu Nhị bị gọi là Triệu Nhị, thế nào cũng có nguyên nhân nha!

Triệu Nhị quay đầu, ngẩng đầu lên nhìn trục thang máy một cái, lặp lại: “Khí trời hôm nay quá là tốt~”

Đối tác: “…”

Lẽ nào không ai bảo với ông chủ Triệu rằng: khi sân khấu đang im lặng đến cực điểm thì không nên nói câu này sao? Cái kiểu câu này chỉ là không khí thêm đáng sợ hơn thôi! Huống hồ đối tác tiên sinh thật sự không hiểu Triệu tổng lúc nãy ở trong nhà, bây giờ lại đi thang máy kín như bưng, thế nào nhìn ra được trời xanh hay đen chứ?!

Đáng sợ hơn, sau ba giây trầm mặc, Đàm Lâm Kha gục gặc đầu.

“Ừm.”

Triệu Tiềm thấy mình đại thành công trong việc làm dịu không khí, cười cười: “Đã lâu không thấy trời sáng sủa như thế, tôi chợt nhận ra mấy ngày nay mưa cũng không có tồi!”

Thang máy tiếp tục yên tĩnh, đối tác suy nghĩ Đàm Lâm Kha bắt đầu lười tiếp lại Triệu Nhị, đang định tìm câu nào đó đối lại thì cậu khẽ đáp lời: “Ừm.”

Được rồi! Anh cảm thấy ném hai người này vào cái phòng nào đó thì vẫn có thể cùng nhau phí phạm một ngày bằng đối thoại nhạt nhẽo!

Lúc này thang máy đinh một tiếng, đến nơi rồi!

Đối tác cùng mỹ nữ nhanh chân ra ngoài trước, nhưng Triệu tổng cùng trợ lý hình như không có ý định động thân.

Hắn cười lớn với Đàm Lâm Kha: “Tạm biệt! Hahahaha!!”

Cậu đối với hắn chưna hề quen thuộc, thanh âm chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Chào Triệu tiên sinh!”

Triệu Tiềm quay người rời khỏi, đi được hai bước, đột nhiên nhớ ra gì dó, quay đầu nháy mắt với cậu: “Đàm anh hùng! Đánh hay lắm!”

Cậu sửng sốt đứng nguyên cả nửa ngày, nhìn Triệu Tiềm với đối tác biến mất ở khúc quẹo hành lang. Cửa thang máy đóng lại, cái gì cũng không thấy được nữa, lúc này Đàm Lâm Kha rốt cục không nhịn được cong cong khóe môi.



Ngoại hiệu vô tình đội lên hai từ “Triệu Nhị”, nhưng Triệu ông chủ thật ra là người đàn ông rất cơ trí rất phúc hắc. Chỉ cần một câu nói đã khiến đối tác của mình rơi vào hố mà vân còn sửng sốt, mơ mơ hồ hồ ký hợp đồng với mình. Các chi tiết vụn vặt khác mấy ngày sau sẽ cử người qua bàn luận thêm, Triệu Tiềm hài lòng vỗ vai đối tác biểu thị hợp tác vui vẻ, sau đó cùng người của mình rút.

Đối tác tiên sinh hiếm có được cơ hội tốt, nhanh chóng đề xuất tối nay cùng nhau đi dùng bữa?

Triệu Tiềm dứt khoát từ chối, hắn không muốn giống Trâu Duệ Văn nha! Nếu có tin mình bị đấm cho hai cái mà truyền ra ngoài thì nhất định sẽ bị ông già tự tay xách về nhà rồi đào cho cái hố chôn sống ngoài vườn. Cho nên tối nay ở nhà ngủ vẫn là tốt hơn đến quán rượu chơi bời a~~

Tự kỷ nghĩ nghĩ, Triệu Tiềm tự kỷ mình đúng là người đàn ông tốt của thế kỷ nha!!

Đương nhiên, hắn không tìm ra kế thoái thác, liền vỗ vỗ vai tiểu trợ lý một mặt thâm trầm. Cậu ta nhất thời khẩn trương, trưng ra bộ mặt đáng thương, ủy khuất nói: “Ông chủ… vợ tôi…”

Triệu Tiềm thoáng nhướn mi: “Đừng đùa tôi! Tiểu tử cậu còn chưa cầm tay bạn gái thì lấy đâu ra sư tử cái? Đêm nay cậu đi!”

Tiểu trợ lý sụp đổ hoàn toàn.

Tiểu trợ lý với Triệu Điềm thì thầm to nhỏ về quán rượu, đặt bàn đã xong xuôi, đối tác gọi điện báo đã tới nơi. Triệu Tiềm vỗ vai đồng chí bù nhìn rơm vác gánh nặng đường xa coi như cổ vũ mấy cái. Chờ người đi khỏi, hắn mở điện thoại, nhập địa chỉ weibo, lên mạng thôi!

Sáng sớm lúc Triệu Tiềm lên máy bay đã điểm qua mấy bài viết tin tức. Ngoài mấy bài tiêu đề ha ha ha ha đã xem làm hắn có chút phiền muộn, thì có một cái cùng ngày làm hắn chú ý tới.

Đàu đề: Minh tinh “hot” Đàm Lâm Kha bị người đuổi giết!

Triệu Tiềm nhớ lại thần sắc hôm nay của Đàm Lâm Kha, chép miệng một cái, không biết tại sao ngay lúc này lại cảm thấy cậu đáng thương ghê!

Giới showbiz sử dụng quy tắc ngầm là chuyện rất bình thường, một phần là tôi tình anh nguyện thuần túy giao dịch, mà có một vài bộ phận có bệnh trạng hoặc nói chính xác hơn là tâm lý biến thái. Thời điểm đầu là do cưỡng bách chiếm phần lớn, nhưng về sau mang đến danh lợi khiến người trong cuộc dần dần rơi vào trầm mê. Con đường này cơ bản là đường tắt, đại đa số những người không biết xấu hổ đều lao đầu vào đi, số lượng không phải là ít, cho nên càng về sau thì người ta cảm thấy không có chỗ nào không đúng.

Mà Đàm Lâm Kha chỉ là người bình thường nên đối với loại giao dịch này phản kháng mạnh. Nhưng kết quả? Chống cự thì bị coi là cổ hủ, không hợp lý, còn vứt hết mặt mũi để bán mình đi lại quá bình thường!

Triệu Tiềm lại tiếp tục lướt xuống dưới, vẫn như trước, một đám người theo đuôi không ngừng oanh tạc bình luận:

Ông chủ!! Thời điểm báo ân đến rồi!!

Triệu Tiềm có chút bất đắc dĩ.

Nói trắng ra, cái đám gia hỏa không tim không phổi kia muốn hắn giang tay ra che chở cho Đàm Lâm Kha. Cậu đã cùng Minh Kỷ ký hợp đồng, nhưng lại vi phạm điều khoản dẫn đến bên kia rút lại, phí bồi thường không phải con số nhỏ, chỉ sợ Đàm Lâm Kha mới là minh tinh nho nhỏ có táng gia bại sản cũng không thể bù nổi. Huống hồ kẻ địch còn là con cáo Trâu Duệ Văn ghê gớm, có chết cũng phải kéo người chết theo, khiến cậu không còn đường lui nữa, chứ không dễ gì cứ thế mà tha người!

Mà Triệu Tiềm nhiều lắm chỉ thấy Đàm Lâm Kha đánh thật hay! Trùng hợp với nỗi niềm muốn trả thù của mình chứ không quan hệ nhiều lắm. Cậu cũng không phải một nhân vật trọng yếu gì, hắn căn bản không cần thiết vì thù oán với Trâu Duệ Văn mà bốc một người đắc tội với một đống kẻ nguy hiểm về mình. Đàm Lâm Kha bị vướng vào chuyện này, nói thẳng ra trách nhiệm đều là do cậu. Phương pháp giải quyết thực ra có rất nhiều, nhưng cậu lại cố tình đi chọn cái tồi tệ nhất. Cho nên nói thẳng luôn, chuyện này không đùa được đâu!