Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 46: Lễ tình nhân




Sáng hôm sau Sơ Ngữ thức dậy, theo thói quen mở điện thoại lên, trên app thay đổi logo thành valentine thì cô mới biết hôm nay là lễ tình nhân. Độc thân hai mươi bốn năm, cái ngày lễ này không liên quan tới cô, cho nên nhất thời quên mất mình cũng có bạn trai.



Lúc đang suy nghĩ xem hôm nay nên tặng cho bạn trai cái gì, Sơ Ngữ nhận được bao lì xì từ Giản Diệc Thừa. Hơn nữa không phải là một bao mà là một chuỗi dài bao lì xì, chiếm đầy màn hình.



Không ngờ khúc gỗ mục cũng thông suốt chuyện này!



Sơ Ngữ vui mừng rạo rực mở từng bao, mỗi bao đều có 520 tệ, tổng cộng có mười cái bao. Sơ Ngữ lập tức gửi qua vài nụ hôn, sau đó chuyển lại cho anh 5205.20 tệ, có qua có lại mới gọi là tình yêu!



Nhưng Giản Diệc Thừa lại không nhận mà hỏi hôm nay cô muốn đi đâu.



"Hôm nay anh không đi làm hả?"



"Ừ, nghỉ phép."



Sơ Ngữ không nhịn được mỉm cười, càng vui sướng hơn. Người cuồng công việc lại biết xin nghỉ để tận hưởng lễ tình nhân, có thể thấy trong mắt anh cô có địa vị cao hơn công việc bao nhiêu!



"Em cũng không biết đi đâu, anh sắp xếp đi." Ngày này dĩ nhiên là phải để bạn trai lên kế hoạch chứ. Cũng để thử xem bạn trai có thể làm bạn gái vui vẻ không!



Sơ Ngữ gửi tin nhắn, vui vẻ nằm trên giường lăn lộn, ôm chăn quấn quấn, trên mặt là nụ cười không kìm nổi. Cô không biết tại sao, chỉ cảm thấy giờ phút này hết sức tốt đẹp, trong lòng mơ hồ mong đợi, còn có một chút vui mừng.



Lúc này Hà Thu Nguyệt gõ gõ cửa phòng, "Ngôn Ngôn, mẹ và ba con đi ra ngoài, hôm nay con ở nhà với bọn Nhị Lang Thần đi."



Tiếng nói dần dần xa, Sơ Ngữ còn nghe bà nói một câu, "Đều là cẩu độc thân, mấy đứa cũng đừng chê nhau."



Sơ Ngữ: "..."



Cô quay đầu, nhìn đám mèo chó đang cười lăn lộn trong phòng ngủ, trịnh trọng dẹp loạn, "Cười cái gì? Chị đã thoát khỏi hội độc thân rồi, không giống với mấy em đâu."



Đại Miêu khinh bỉ, "Chị sống hai mươi bốn năm trên đời giờ mới thoát FA, có tư cách gì mà chê meo? Đời này meo độc thân dài nhất mới chỉ có ba năm."





Sơ Ngữ lành lạnh nói, "Em mới có ba tuổi chứ bao nhiêu? Đều là độc thân, cần gì phải tổn thương lẫn nhau? Được rồi, hôm nay chị phải đi hẹn hò, xin lỗi nha, chị sẽ chuẩn bị sẵn thức ăn cho mấy đứa, tụi em ở nhà bầu bạn chơi chung đi."



Đại Miêu kiêu ngạo hất đầu, "Ai muốn ăn thức ăn cho chó chứ? Meo cũng có hẹn đó, mọi người có biết meo ở bên ngoài được hoan nghênh tới cỡ nào không? Có rất nhiều con mèo muốn quyến rũ meo đó!"



Sơ Ngữ bị dáng vẻ kiêu ngạo của nó chọc cười, vừa cười vừa bước vào phòng vệ sinh rửa mặt, Đại Miêu chưa từ bỏ ý định, đi theo nhảy lên bồn rửa tay, "Ngôn Ngôn chị cười cái gì? Có phải chị không tin meo không?"



"Tin tin tin, Đại Miêu nhà chị là ai, là anh cả loài mèo đó, ai dám thấy mà không nể mặt?" Sơ Ngữ hùa theo, Đại Miêu không hiểu ý sâu xa trong câu nói của cô, nghe được câu trả lời mong muốn, hài lòng đi xuống khoe khoang với bọn Nhị Lang Thần và A Bố.



Sơ Ngữ rửa mặt xong thì đắp mặt nạ, sau đó trang điểm thật đẹp. Làm xong nhìn thử, lại cảm thấy quá khoa trương, bình thường cô đâu có trang điểm, đột nhiên trang điểm cảm giác hơi cầu kì quá. Thế là lại cà cà tẩy đi. Nhưng tẩy rồi lại thấy mặt mình qua loa quá... Rối tới rối lui, cuối cùng vẫn trang điểm nhẹ, bôi son môi. Thay quần áo cũng khó khăn, quần áo của cô đều ở nhà, ở nhà ba mẹ chỉ có mấy bộ, hơn nữa không mặc vào mùa đông được...




Sơ Ngữ chọn tới chọn lui, chờ lúc xuống lầu đã mười một giờ rưỡi. Không biết Giản Diệc Thừa đã chờ ở dưới bao lâu, ôm một bó hoa, trong mùa đông lạnh lẽo anh vẫn đứng thẳng tắp.



Mặt Sơ Ngữ nóng lên, ngượng ngùng nói, "Anh đợi bao lâu rồi? Sao không gọi điện thoại bảo em xuống?"



"Anh cũng vừa tới." Giản Diệc Tthừa cười nói.



Sơ Ngữ sờ thử, quần áo anh lạnh như băng, hoa hồng trên tay cũng đông trắng, hiển nhiên là đến lâu rồi, còn ở ngoài xe chờ cô.



Ngốc.



Sơ Ngữ không nhịn được cho anh một cái ôm, Giản Diệc Thừa sững sốt, sau đó trở tay ôm cô vào lòng, khóe miệng cong lên. Anh nhớ Sơ Ngữ nói mình vẫn còn đang trong kỳ khảo sát, cho nên từ ngày được cô hôn một cái, giữa bọn họ không còn cử chỉ nào thân mật nữa, anh sợ cô hiểu lầm rằng mình có ý đồ xấu.



Giản Diệc Thừa hết sức chính trực, chính trực đến mức Sơ Ngữ cảm thấy anh không hiểu phong tình, đang bị khảo nghiệm thì nhất định sẽ không dám vượt qua giới hạn, không mượn cơ hội táy máy tay chân gì đó, rất quy củ. Vậy nhưng Sơ Ngữ lại cảm thấy rất an tâm, nhân phẩm anh rất đáng tín nhiệm, không cần lo lắng sẽ bị thương tổn.



Hai người ôm một hồi mới buông ra, một người thì gò má hồng hồng, một người thì tai đỏ đỏ, vừa bắt đầu quen nhau, chưa thích ứng với sự thân mật như vậy.



Kế hoạch của Giản Diệc Thừa vốn là đi ăn cơm trước, sau đó là đi xem phim, hoặc là cùng Sơ Ngữ đi dạo phố, để cô mua sắm.




Nhưng mà cuối cùng tất cả kế hoạch đều bị đổ vỡ. Đầu tiên là ăn cơm, mấy quán ăn đều đầy khách, không có phòng trống, thậm chí còn không tìm được chỗ đậu xe. Hôm nay Sơ Ngữ lại còn mang giày cao gót, chỉ mới tìm phòng ăn thôi là cô mệt chết đi được. Giản Diệc Thừa thấy bước chân Sơ Ngữ nặng nề, lập tức phát hiện sự bất tiện của cô, hết sức đau lòng, vì vậy đề nghị về nhà, anh nấu cơm cho cô ăn.



Sơ Ngữ vui vẻ đồng ý, so với việc hai người ngồi ăn ngoài quán, cô càng thích được anh nấu cho ăn hơn. Chỉ vừa nghĩ đến đã cảm thấy ấm áp.



Càng làm cô vui hơn chính là tay nghề nấu ăn của Giản Diệc Thừa rất tốt, không thua gì đầu bếp, món ăn có màu sắc mùi thơm đủ cả, trình bày cũng rất đẹp. Khiến cô vô cùng hài lòng.



"Tại sao anh lại học nấu ăn vậy? Còn làm ngon như vậy nữa!"



Giản Diệc Thừa nhìn cô ăn vui vẻ, trong lòng hết sức thỏa mãn, "Bởi vì anh sống một mình nên học." Còn một lý do nữa, đó là lúc học cấp 3, Sơ Ngữ có nói cô không biết nấu cơm, sau này nhất định phải tìm một người chồng biết nấu cơm, anh nấu cơm, cô rửa chén...



Khi đó Giản Diệc Thừa rất thích cô, bị cảnh tượng miêu tả làm hấp dẫn, một lòng phấn đấu học nấu ăn. Mong đợi một ngày nào đó, anh có thể trở thành một nửa kia trong lời nói của Sơ Ngữ, sau đó tự mình nấu cho cô ăn. Bây giờ nguyện vọng này cũng thực hiện được một nửa rồi.



Giản Diệc Thừa nhìn cô, ánh mắt dịu dàng khiến Sơ Ngữ như muốn sa vào. Cô né tránh ánh mắt, cúi đầu xuống, lại chuyên tâm hưởng thụ thức ăn ngon, "Em cũng sống một mình nhưng không học được, mẹ nói em là sát thủ phòng bếp, ba nói món em làm đều là thảm họa."



Miệng thì than phiền nhưng trong mắt vẫn ánh lên nụ cười. Khiến Giản Diệc Thừa cũng vui vẻ theo.



Cơm nước xong, hai người cùng rửa chén. Giản Diệc Thừa không muốn Sơ Ngữ ra tay, bảo cô cắt trái cây rồi ngồi ăn, nhưng Sơ Ngữ nói mình không muốn ăn chùa không làm việc, đòi rửa chén, cho nên kết quả hai người cùng rửa.



Kế hoạch xem phim cũng không thực hiện được. Không tìm được chỗ xem, lại khó mua vé. Mua trên mạng không giành kịp, Sơ Ngữ lại không muốn đứng xếp hàng mấy giờ liền, dứt khoát không đi nữa. Hai người ở nhà xem ti vi, vừa yên tĩnh vừa không có ai quấy rầy. Xem phim không quan trọng, quan trọng là người xem cùng.




Lễ tình nhân đầu tiên không chuẩn bị nhiều nên hơi chật vật, nhưng tóm lại không tệ lắm, khi nhớ lại vẫn rất ấm áp. Nếu lúc về nhà không gặp phải ba mẹ cô thì tốt hơn.



Giản Diệc Thừa chở cô đến cửa tiểu khu, sau đó hai người dắt tay nhau đi dạo, đây là lần đầu tiên bọn họ sóng đôi trước mặt mọi người. Sơ Ngữ hơi tiếc nuối, Giản Diệc Thừa lại nắm bàn tay cô thật chặt. Lòng bàn tay anh nóng bỏng giống như được đốt lửa, khiến cái lạnh mùa đông bị xua tan không còn chút nào.



Tới dưới lầu, hai người không nỡ buông tay, Sơ Ngữ tìm chuyện để nói, muốn ở cạnh anh một lát nữa, "Ngày mai anh có đi làm không?" Hỏi xong lại muốn cho mình một bạt tay, mới vừa rồi anh còn nói sáng sớm ngày mai lên máy bay, hỏi lại càng có vẻ ngốc.



Bất quá người đang yêu thì chỉ số thông minh sẽ bị hạ xuống, Giản Diệc Thừa cũng không phát hiện có gì không ổn, anh gật đầu, ừ một tiếng, "Bảy giờ ngày mai anh lên máy bay, sớm lắm, em nghỉ ngơi cho khỏe, không cần tiễn anh, anh xuống máy bay sẽ gọi điện thoại cho em."




Sơ Ngữ đang muốn nói, ngẩng đầu lên đã thấy ba mẹ cô tay nắm tay đi tới. Sơ Ngữ cảm giác như mình vừa làm chuyện gì sai trái bị bắt tại trận, hốt hoảng không biết làm sao. Nhưng ba mẹ cô lại hết sức bình tĩnh.



Hà Thu Nguyệt: "Bạn trai con hả?"



Sơ Hướng Đông: "Có vẻ vậy, rất có sức sống."



Hà Thu Nguyệt: "Nhín thời giờ ăn bữa cơm đi."



Sơ Hướng Đông: "Gặp mặt trò chuyện một chút."



Hà Thu Nguyệt: "Ba mẹ lên trước, không quấy rầy các con."



Sơ Ngữ trợn mắt há mồm nhìn bọn họ đi xa, hoàn toàn không kịp phản ứng. Giản Diệc Thừa cũng mơ màng, "Đó là..."



Sơ Ngữ che mặt, "Ba mẹ em."



Tai anh mau chóng đỏ lên, "Xin lỗi em, vừa rồi anh không biết, chú dì sẽ cảm thấy anh không lễ phép chứ?"



Giản Diệc Thừa hết sức chán nản, lần đầu tiên gặp phụ huynh lại ngu ngơ không lên tiếng chào hỏi.



Sơ Ngữ nhìn anh đang bất an, an ủi, "Không sao đâu không sao đâu, ba mẹ em không giống ba mẹ nhà khác", gặp bạn trai của con gái mình mà phản ứng bình tĩnh đến thế à? "Dù sao thì em cũng chưa giới thiệu bọn họ với anh, anh không biết là đương nhiên."



Nói như vậy nhưng Giản Diệc Thừa vẫn cảm thấy rầu rĩ, vừa rồi mình sơ suất quá, không biết có để lại ấn tượng xấu với ba mẹ Sơ Ngữ không...



Giản Diệc Thừa vừa lo lắng vừa đi về, Sơ Ngữ lên nhà, không ngoài dự liệu bị ba mẹ truy hỏi. Bọn họ có ấn tượng không tệ, nhưng hơi lo lắng về công việc của anh, làm cha mẹ dĩ nhiên hy vọng con gái mình gả cho một người đàn ông có công việc ổn định, làm trinh sát quá nguy hiểm, nói khó nghe là lỡ mà vì quốc vong thân, con gái biết làm thế nào?



Nhưng bọn họ vẫn là bậc cha mẹ sáng suốt, vô cùng tôn trọng ý nguyện của Sơ Ngữ, chỉ cần cô thích bọn họ sẽ không phản đối.