Chương 93: Phao Tin
Mạc Vũ mang con khỉ đi tới quảng trường thì bắt gặp Lê Long mặt mày trầm ngâm suy nghĩ, tay khoanh trước ngực, lưng tựa vào thành đá võ đài. Nghe tiếng gọi của Mạc Vũ cậu ‘ồ’ lên một tiếng quay lại.
“Anh Vũ đó sao?”
Mạc Vũ trông mặt Lê Long gầy đi thấy rõ, hai mắt thâm quầng thì lo lắng nói: “Mấy ngày không gặp, chú dạo này trông hốc hác lắm! Rèn luyện phải biết điều độ đừng nên quá sức.”
Mạc Vũ đặt cái lồng nhốt con khỉ xuống, Lê Long bật cười nói: “Anh chán sưu tầm côn trùng rồi hay sao mà lại rước con khỉ già này về thế?”
Mạc Vũ xua tay nói: “Không phải của tôi đâu.”
“Anh dạo này rèn luyện thế nào rồi?” Lê Long đợi Mạc Vũ bước đến cái bậc thang đá ngồi xuống mới hỏi.
“Mấy hôm trước tôi thử sức một chút với ảo ảnh Rèn Luyện Trường, ốm mấy ngày mới tỉnh được, may nhờ có chị Xuân chăm sóc bằng không chẳng biết thế nào.” Mạc Vũ lắc đầu, tặc lưỡi nói.
Lê Long gật đầu, lo lắng nói: “Anh nên cẩn thận! Một hai lần thì không nói làm gì, nhưng cố sức lần thứ ba, thứ tư thì nguy hiểm lắm. Rất nhiều người vì nóng lòng muốn đạt đến chuẩn mực bán dị nhân mà bất chấp, dẫn đến hậu quả tàn phế vĩnh viễn, cả đời không còn cơ hội rèn luyện nữa.”
Mạc Vũ gật đầu đồng tình. Sau lần đó cậu cùng Lý Tiềm Xuân đã tìm hiểu kỹ qua các tài liệu liên quan đến chuyện này, thành thử biết được ít nhiều. Cậu vỗ vai Lê Long nói: “Chú dạo này gầy đi rất nhiều, đừng cố sức qua.”
Lê Long khẽ gật đầu, vỗ lấy vai Mạc Vũ nói: “Chúng ta cùng cố gắng!”
Mạc Vũ chợt nhớ đến Lê Anh Thư liền hỏi: “Cô Thư thế nào rồi? Có khỏe không!”
Lê Long thở dài gật đầu một cái: “Khỏe, chỉ tội cái tính ương bướng không thay đổi mảy may.” Cả hai cùng bật cười, không nói ra khỏi miệng nhưng đều ngầm gán cho Lê Anh Thư cái tính nóng nảy. Mạc Vũ qua một bận bị cô hắc hủi, trong lòng vẫn còn tấm tức lắm. Chợt Lê Long lại hỏi: “ À, tôi nghe nói anh cùng tên Trịnh Văn Hán sắp cá cược cái gì à?”
Mạc Vũ nghe hỏi hơi ngạc nhiên, gật đầu: “Chú cũng biết việc này à?”
“Tôi nghe người ta đồn ầm lên, sau mới biết anh là người thách đấu với hắn.” Lê Long cười khổ nói: “Chỉ là tôi bận ra ngoài rèn luyện nên không tới hỏi anh cho rõ. Vậy anh tính đấu với hắn thế nào?”
Mạc Vũ khẽ bật cười lắc đầu: “Còn chưa biết được! Phải đợi đến lúc đó xem hắn giở trò gì thôi. Tương kế tựu kế!”
Lê Long gật đầu: “Anh phải cẩn thận đó.”
Mạc Vũ gật đầu cảm ơn. Lúc đó Trần Ý Yên bước tới, Mạc Vũ giới thiệu qua một lượt. Trần Ý Yên cười hì hì nói: “Hóa ra hai người là bạn thân từ tấm bé! Hân hạnh được làm quen cậu.”
Lê Long khẽ cúi đầu đáp lễ: “Hân hạnh được biết chị.”
Cả hai chào xã giao vài câu, Lê Long vốn trầm tính không giỏi chuyện phiếm, nói chuyện một lúc liền xin phép bỏ đi. Trần Ý Yên trông theo, thấy cậu ta đã đi mất hút mới cười tủm tỉm nói: “Đúng là một đôi ngọc đẹp.”
Mạc Vũ đỏ bừng mặt nói: “Cô Yên cũng đâu có thua kém.”
“Cảm ơn cậu có lời khen! Nhưng có một điều tôi nói ra sợ cậu giận. Cậu muốn nghe tôi thành thật nói ra không?” Trần Ý Yên cười cười nói.
“Có chuyện gì xin chị cứ nói thật! Việc nên nghe thì cần phải nghe.” Mạc Vũ gật đầu nói.
Trần Ý Yên liền nói: “Cậu Lê Long đó tướng mạo hơn người, trán cao, mắt sáng, miệng ngọc. Nhân tướng ngoài hai chữ ‘thông minh’ ra còn có tài thao lược, chỉ đáng tiếc nét mày hơi đậm, nếu là nữ nhân thì phúc thọ đời đời nhưng nam nhân thì quyết đoán, độc địa. Phúc tướng của cậu ta đối nghịch với cậu, nếu làm bạn thân tri kỉ thì tốt nhưng cùng nhau mưu sự thì ắt sẽ có tai họa. Cậu chớ nên thân cận với cậu ta quá.”
Mạc Vũ nghe ra bật cười nói: “Chúng tôi thì mưu sự được gì? Cô không cần lo đến chuyện đó.”
Trần Ý Yên gật đầu: “Hy vọng tôi lo xa.”
Mạc Vũ xách lồng nhốt con khỉ lên, cáo từ Trần Ý Yên quay về đại bản doanh Thú Sư. Cậu vừa đi khuất Trương Tam Đại tay chắp sau lưng đứng cạnh Trần Ý Yên từ khi nào, bĩu môi nói: “Cô xem được tướng số à?”
Trần Ý Yên phì một tiếng nói: “Nghề Pháp Sư của tôi đã đạt đến trình độ thứ cấp rồi đó.”
Trương Tam Đại bật cười, hai gò má chảy xệ xuống, rung lên: “Vậy mà tôi không biết đó! Sao cô lại quay sang nghề Kim Sư?”
Trần Ý Yên sải bước bỏ đi, Trương Tam Đại bám theo sau lại nghe cô nói: “Con người tôi là vậy, anh không biết sao?”
“Tôi biết, tôi biết!”
Cả hai vào đến đại bản doanh Kim Sư, Trương Tam Đại bực bội khi Trần Ý Yên không ngó ngàng gì tới mình thì nói: “Cô quan tâm đến tên ngốc đó à?”
Trần Ý Yên dừng bước, xoay lại nhìn Trương Tam Đại chằm chằm: “Vậy thì sao?”
Trương Tam Đại mím môi, mặt đỏ bừng: “Cô không biết hội trưởng là người như thế nào à? Anh ta tuyệt đối vô tình, tên ngốc đó sớm muộn gì rồi sẽ rước họa vào thân thôi. Cô chớ có ý định dính dáng đến tên ngốc đó, nghe rõ chứ!”
“Anh đe dọa tôi phải không?” Trần Ý Yên sầm mặt nói.
Trương Tam Đại xua tay: “Tôi không có ý đó! Tôi chỉ muốn cô đừng dính dáng đến tên ngốc đó thôi.”
Trần Ý Yên lấy làm lạ hỏi: “Cậu Vũ xảy ra chuyện gì à?”
Trương Tam Đại ngẩn ra một lúc mới lắc đầu: “Tôi không biết!”
“Anh nói mau, bằng không tôi sẽ đích thân đến gặp hội phó để hỏi cho ra nhẽ.” Trần Ý Yên dọa.
Trương Tam Đại giậm chân bực bội, hai tay vò đầu nói: “Tức c·hết đi được! Tên ngốc đó nghe đâu sắp tham gia cá cược gì đó với Trịnh Văn Hán, thắng thua tôi không nói tới, nhưng tên ngốc đó sẽ đắc tội với hắn ta cho mà xem. Tôi còn nghe đâu đó bọn Bội Thập cũng nhúng tay vào nữa, chẳng biết thế nào nhưng… cô chớ nói việc này với Tào Văn Chủng hay, cậu ta không biết gì đâu!”
“Tôi có nghe tới vụ cá cược của cậu Vũ, nhưng liên quan gì đến bọn hội kín Bội Thập?” Trần Ý Yên cau mày hỏi.
“Tôi biết được thì đã tốt.” Trương Tam Đại giậm chân xoay người bỏ đi: “Cô chớ có dây vào tên ngốc đó. Hãy nhớ, hội trưởng không phải là người đơn giản đâu, anh ta có thể hy sinh bất cứ ai vì mục đích của mình, kể cả cô và tôi!”
Trần Ý Yên trầm ngâm một lúc, chợt nhớ tới chuyện gì đó mặt mày đã chuyển sang trắng bệch, miệng lầm bầm: “Kể cả cô và tôi! Kể cả cô và tôi!”
Mạc Vũ vừa tới cửa đại bản doanh Thú Sư, Lâm Vương Hạo đã bước lại đỡ lấy cái lồng nhốt khỉ, cười hì hì nói: “Để tôi mang đến cho cậu Xung.”
Mạc Vũ có muốn từ chối cũng không được, lắc đầu thở dài một tiếng. Bấy giờ đứng ở trước cửa đại bản doanh có không ít người trong Hiệp Hội Vệ Quốc, chẳng biết do Lâm Vương Hạo ba hoa khoác lác thế nào họ đều đứng cả ở đây, đông nghẹt người.
Cả bọn vừa thấy Lâm Vương Hạo bỏ đi, liền chạy lại vây lấy Mạc Vũ, mỗi người nói một câu.
“Cậu chắc thắng không?”
“Thế nào! Nói dứt khoát cho anh em nhờ.”
“Im mồm hết! Tôi nghe nói cậu đại diện Hiệp Hội Vệ Quốc cá cược với Trịnh Văn Hán đúng không? Chắc thắng không? Bà mẹ nó, đứa ôn dịch nào thụi vào người ta thế!”
“Cậu Vũ ưu tiên người trong hội cho biết tỷ lệ thắng chắc đi nào?”
Chẳng mấy khi mà cả đám bu kín cả hành lang, ngay đến lão giảng viên trưởng Thú Sư Nguyễn Độ Chính cũng gia nhập nhóm: “Con bà mẹ nó tránh ra hết cho ta!” Lão vừa lớn tiếng quát nạt, vừa vung chân đá gạt đám học viên qua một bên. Lão bước đến trước mặt Mạc Vũ lớn giọng hỏi: “Ta nghe nói mi chắc thắng tên Trịnh Văn Hán phải không?”
Mạc Vũ xua tay nói: “Tôi làm sao biết được.”
“Phải biết chứ? Ta muốn biết mi chuẩn bị thế nào. Mi có cho ta biết không thì bảo?” Lão vừa nói vừa xán tới trước mặt Mạc Vũ: “Tỷ lệ mi thắng bao nhiêu?”
Mạc Vũ phát hãi bộ mặt quỷ ác của lão ép sát vào mặt mình, gật đầu một cái: “Năm phần!”
Đám đông nghe vậy đều òa lên hoan hô.
“Năm phần! Năm phần!”
“Năm phần thì bà mẹ nó rồi!”
Chẳng biết Vi Văn Vinh từ đâu chạy lại mang theo một cuốn sách khế ước, cười lớn nói: “Mau mau tham gia đi? Tỷ lệ một ăn mười. Đặt cửa trên, Mạc Vũ mười ăn một! Trịnh Văn Hán cửa dưới một ăn mười!”
Cả bọn túm lấy hắn quát tháo ầm ĩ.
“Bà mẹ nó! Tỷ lệ gì mà chó đẻ thế!”
“Tôi không biết!”
“Cái tên mặt chuột mi đúng là hãm tài.”
“Ta đặt cửa Trịnh Văn Hán một nghìn!”
“Ta theo tên ôn dịch Trịnh Văn Hán năm nghìn!”
“Từ từ nào! Cậu đưa tôi ngân phiếu chưa mà chu chéo lên thế?” Vi Văn Vinh cầm ngân phiếu, ghi ghi chép chép, mặt mày sưng húp lên.
“Tổ sư nhà mi, ta mười nghìn, đặt cửa Trịnh Văn Hán!”
Lão giảng viên trưởng Nguyễn Độ Chính cười khạch khạch: “Ta cược Trịnh Văn Hán chắc thắng hai mươi nghìn. Mẹ kiếp, cút ra đằng kia thằng chó đẻ! Hai mươi lăm nghìn đi, đặt cửa Trịnh Văn Hán!”
Mạc Vũ không lách qua được đám đông quay về phòng của mình, thì chạy vội ra đại sảnh phòng ăn, ở đó cũng đông nghẹt người tham gia ghi khế ước cá cược do một người của Vi Văn Vinh an bài. Ra đến đại sảnh lục giác thì có đến ba tên đứng biên khế ước. Lâm Vương Hạo, Đoàn Thế Xung chẳng biết đã lẻn đến đây từ khi nào, vừa trông thấy cậu tới liền bước lại, hướng ngón trỏ lên: “Cậu thấy thế nào?” Lâm Vương Hạo cười khạch khạch hỏi.
“Thế này có làm quá lắm không?” Mạc Vũ mặt mày toát mồ hôi lạnh. Vừa lúc Nguyễn Thị Hồng chạy lại, tay cầm một tờ khế ước cười nói: “Tôi theo cậu một nghìn ngân phiếu!”
Đoàn Thế Xung nhìn qua khế ước không khỏi bụm miệng cười, Nguyễn Thị Hồng đưa ngón tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng. Mạc Vũ nhìn cả hai nháy mắt ra hiệu với nhau thôi đã rõ mười mươi là cô đặt cược cả cho tên Trịnh Văn Hán rồi.
Mạc Vũ kéo Lâm Vương Hạo sang một bên hỏi: “Hình như kế hoạch không phải thế này!”
Lâm Vương Hạo gãi gãi đầu cười khổ nói: “Tôi cùng cậu Vinh làm đúng như lời cậu nói, nhưng không nghĩ tới nó lại khuếch trương lên quá vậy. Chẳng biết tay trời ơi nào lại phao tin thêm cậu dẫn dắt Hiệp Hội vệ Quốc tuyên chiến với tên Trịnh Văn Hán, thành ra mới có cớ sự thế này.”
Mạc Vũ nghe ra không khỏi sa sầm nét mặt, mồ hôi tháo ra thành dòng. Đúng ra cậu chỉ muốn phao một chút tin tức về vụ cá cược, nhằm gây rối tâm trí Trịnh Văn Hán, cùng lúc nhờ Vi Văn Vinh đứng ra làm cái vụ cá cược này, quyết không để món hời này rơi vào tay đối phương. Không ngờ đến số người tham gia quá mức tưởng tượng, Mạc Vũ thầm kêu khổ. Hẳn ai đó cố ý gây họa, hội vừa mới ra thông báo cậu giữ vị trí tổng quản hôm qua, còn chưa biết rõ ràng vi trí của mình ưu nhược ra sao, vậy mà hôm nay toàn thể võ quán đã biết cả rồi.
“Cậu Xung tìm hiểu xem ai cố ý gây ra chuyện này, không biết bên trong có động cơ gì?” Mạc Vũ nhìn đám người nháo nhác bên kia đại sảnh lo lắng nói.
Đoàn Thế Xung cười khì khì: “Như vậy chẳng phải tốt sao, càng nhiều người cá cước chúng ta càng kiếm được nhiều.”
“Cậu cho tôi chắc thắng à?” Mạc Vũ nổi xung nói.
Lâm Vương Hạo cười hì hì: “Tôi đã dặn dò Vi Văn Vinh rồi, không để tỉ lệ cá cược quá nghiên về phía nào.”
“Tôi không an tâm lắm, anh đồn thổi thế nào mà đại bản doanh Thú Sư của chúng ta đặt cược cả về phía Trịnh Văn Hán thế.” Mạc Vũ bĩu môi nói.
Lâm Vương Hạo gãi gãi đầu cười đáp: “Cậu cứ an tâm, người trong nghề như tôi, chỉ có kẻ tham lam mới ngã cược về phía tên Trịnh Văn Hán thôi! Còn những người thật sự chắc tay thì tôi tin đều ngã về phía cậu cả.”
Mạc Vũ nghe vậy phần nào đó an tâm, kế hoạch này chính là gậy ông đập lưng ông của chính Trịnh Văn Hán dùng trước kia. Thắng thua cậu đều được tất. Kế hoạch này cậu đã nắm chắc mấy phần, chỉ là không rõ ai đứng đằng sau giở trò phao lên tin đồn thất thiệt. Người trong Hiệp Hội Vệ Quốc chắc chắn sẽ quy cậu cái tội lợi dụng uy tín hội gây thù chuốc oán với Trịnh Văn Hán, khi đó mới thật sự phiền toái to.