Chương 83: Tay Làm Hàm Nhai
Quay về võ quán Hữu Quan, Lý Tiềm Xuân lập tức tiến hành xử lý dược liệu thô. Mạc Vũ trong thời gian này cũng lưu lại đại bản doanh Dược Sư phụ giúp cô, lâu lâu lại ra ngoài thu gom một ít dược liệu cần thiết để phối chế, thành thử trên người cả hai chẳng còn sót tờ ngân phiếu nào nữa.
Mạc Vũ sau khi cùng Nguyễn Thị Hồng ra ngoài săn bắt, luôn thể chất đầy một xe củi khô về đổi ở đại sảnh lục giác được mươi hai điểm công, thì đến thẳng đại bản doanh Pháp Sư tìm Lê Long. Lần thứ năm kể từ khi cả bọn rời rừng Ngọc Sơn Trà, Mạc Vũ đến tận cửa vẫn không gặp Lê Long, ngay đến Lê Anh Thư cũng biệt vô tăm tích.
Dạo gần đây việc sơ chế dược liệu thất thoát không ít, Mạc Vũ đang cần một ít ngân phiếu phòng hờ sơ sẩy sẽ dùng đến. Ngoài Lê Long ra chẳng ai có khả năng dư giả cho cậu vay mượn cả. Cậu bực bội rời khỏi đại bản doanh Pháp Sư, ra đến cổng thì gặp Vương Thị Loan cùng hai anh em sinh đôi Lê Tấn, Lê Tạ đứng ở hành lang quảng trường thầm thì nói chuyện. Cậu còn chưa kịp chạy lại chào cả ba một tiếng, đã thấy Trịnh Văn Hán đi về phía họ, cười cười nói. Mạc Vũ vội vàng nấp đi, đưa mắt quan sát, trong lòng không khỏi nghi hoặc: “Quái lạ! Bọn họ nói chuyện gì với tên quỷ sứ ấy mà thân mật như vậy chứ?”
Mạc Vũ quan sát động tĩnh bọn Vương Thị Loan, Trịnh Văn Hán không rời mắt, chợt nghe giọng nói sau lưng hỏi: “Cậu quen họ à?”
Mạc Vũ giật mình quay lại, hóa ra đó là Tào Văn Chủng, bên cạnh gã còn có một trung niên lùn ngủn, mặt mày đầy râu ria, đứng chỉ tới lưng quần cậu và cô thiếu nữ mặt mày rất ưa nhìn, miệng lưỡi nhanh nhảu, cậu đã nghe cô thao thao bất tuyệt giảng giải về cổ vật lần trước.
Mạc Vũ cúi chào cả ba, mới đáp: “Tôi chỉ mới biết họ không bao lâu.”
Trung niên lùn ngủn ‘hừ’ lạnh một tiếng hỏi: “Cậu lấp lấp ló ló theo dõi họ à?”
Mạc Vũ ngượng đỏ mặt lắc đầu nói: “Tôi chỉ hơi to mò xem họ đang nói chuyện gì thôi.”
“Cậu nhiều chuyện nhỉ!” Cô thiếu nữ đưa tay che miệng, cười hì hì nói.
Tào Văn Chủng tặc lưỡi, tay trỏ Trịnh Văn Hán nói: “Tên đó là người chẳng ra gì, cậu chớ có dây vào hắn. Tôi biết cậu là bạn thân của cô Hồng mới thành thật khuyên cậu một câu chân thành như vậy.”
Mạc Vũ gật đầu nói ‘vâng’ một tiếng. Ba người liền đó đã sãi bước bỏ đi, khi cậu quay sang nhìn bọn Vương Thị Loan thì họ đã đi đằng nào mất rồi.
Mạc Vũ cứ như vậy mà đi tới đại bản doanh Dược Sư, đến trước cánh cổng có một bức tượng người đàn ông cưỡi con dê trắng, sau lưng đeo giỏ dược liệu, tay cầm lưỡi liềm, phong thái tiêu sái thì đi vào.
Mạc Vũ đi đi lại lại nơi này đã thành quen, vừa đi qua cổng chính, cậu bước vội đến căn phòng nhỏ trên hành lang, thò đầu qua cửa sổ, chào vị giảng viên trưởng Dược Sư đã quen mặt với cậu một tiếng: “Chào giảng viên trưởng.”
Vị giảng viên trưởng đại bản doanh Dược Sư là người đàn ông trung niên tướng mạo to khỏe, tên Bùi Dương Thành, tính tình dễ chịu khác nhiều lão già Nguyễn Độ Chính. Ông ta loay hoay tán dược liệu trong cối, thấy cậu thò đầu qua cửa sổ thì mắng: “Cậu đi đâu mấy ngày qua đó?”
“Tôi ra ngoài huấn luyện một chút cho giãn gân cốt, luôn tiện kiếm ít điểm công! Giảng viên trưởng lại tranh thủ bào chế dược liệu à?” Mạc Vũ nhìn khắp căn phòng nhỏ của ông ta bày la liệt đủ các loại dược liệu chưa qua sơ chế, mồ hôi nhễ nhại thì hỏi.
“Tay làm hàm nhai, chẳng lẽ ngồi chơi xơi nước! Hai cô cậu, chăm chỉ bào chế dược như vậy là tốt. Công việc này còn tốt hơn khối việc ra ngoài chạy nhảy, đánh đấm gấp vạn lần. Cô cậu cô gắng nhé!” Ông ta vừa nói vừa đưa tạp dề lên lau mồ hồi.
Mạc Vũ vâng dạ một tiếng, mới bỏ đi lên tầng một trăm năm mươi, phòng chín trăm lẽ tám, nơi tá túc của Lý Tiềm Xuân.
Đại bản doanh Dược Sư có đặc điểm khác biệt so với Thú Sư và Pháp Sư. Vừa bước tới hành lang đã nghe tiếng chày cối ‘cộc cạch’ liên miên không dứt, theo đó là mùi dược liệu dễ chịu thoang thoảng quanh mũi, thỉnh thoảng còn được tận hưởng qua mùi thơm nức mũi của loại dược phẩm tinh luyện vừa ra thành phẩm.
Mạc Vũ càng quen thuộc với nơi này thì càng thấy hợp với mình bấy nhiêu. Các hành lang không nhộn nhịp người đi kẻ lại như ở đại bản doanh Thú Sư, hiếm lắm cậu mới bắt gặp một, hai người ra ngoài tìm mua dược liệu thôi.
Mạc Vũ dùng chìa khóa Lý Tiềm Xuân đánh riêng cho cậu mở cửa. Ba ngày qua cậu không tới, phòng ốc đã gọn gàng ra nhiều, mùi dược phẩm thì thơm nồng mũi, hít lấy một hơi đầu óc đã như tỉnh như say, diệu kỳ vô cùng.
Lý Tiềm Xuân đang xem qua các vại ủ dược phẩm, nghe tiếng mở cửa thì mừng rỡ lắm, kêu lên: “Cậu Vũ về rồi à?”
Mạc Vũ ‘ừ’ một tiếng khép cửa lại, bước đến xem bốn cái vại lớn, mỗi vại đựng phải trên năm mươi cân dược phẩm Tâm Khí Dĩ Đơn, nhìn qua thấy dược phẩm trong vại đã có dấu hiệu chuyển màu sang hơi xanh nhạt thì vui mừng nói: “Chị giỏi quá, dược phẩm đã bắt đầu chuyển màu rồi.”
Lý Tiềm Xuân gật đầu một cái nói: “Dược phẩm chỉ mới ủ kín chưa được năm ngày đã chuyển màu, chắc là do tác dụng phụ của Kim Tiên Cổ Cao gây ra rồi. Theo chú mục ghi chép, phải qua mười ngày ủ kín Tâm Khí Dĩ Đơn mới chuyển màu, sau ủ hở mấy ngày nữa mới có màu xanh nhạt. Vậy mà dược phẩm đã chuyển màu sau năm ngày ủ kín, chắc chắn dược phẩm thành phẩm sẽ rất tốt.”
Cả hai nhìn nhau, cùng gật đầu một cái nói: “Chắc chắn như vậy rồi!”
Lý Tiềm Xuân nói thêm: “Dược phẩm thông thường có màu xanh nhạt như thế này đã được xem là thành phẩm thuộc loại một, sử dụng đã tốt lắm rồi. Nếu đủ mười ngày ủ kín chắc chắn màu sắc sẽ tăng thêm. Hai mươi ngày ủ hở nữa thì chẳng biết thành phẩm sẽ tốt như thế nào.”
Lý Tiềm Xuân không cần nói ra kết quả, Mạc Vũ đã hiểu một chín, một mười kết quả đó sẽ như thế nào rồi. Dược phẩm càng có màu sắc đậm, dược tính càng tốt. Với một loại dược phẩm thông thường như Tâm Khí Dĩ Đơn, loại một, loại hai chẳng đáng nói tới làm gì, nhưng đạt đến loại ba, loại bốn thì không thể xem là bình thường được, giá trị tất nhiên sẽ rất khác.
Mạc Vũ bước lại ghế ngồi, Lý Tiềm Xuân pha trà, mang bánh ngọt ra hỏi: “Cậu ra ngoài rèn luyện thấy thế nào?”
“Tốt lắm! Trong thời gian ủ dược phẩm chị nên ra ngoài rèn luyện thân thể một chút. Tinh thần chị có tốt mấy đi nữa nhưng sức khỏe không bảo đảm thì khó mà toàn vẹn được.” Mạc Vũ lo lắng nhìn Lý Tiềm Xuân một lượt nói.
Lý Tiềm Xuân rót trà ra hai chén, mới ngồi xuống ghế cười nói: “Thời gian còn dài lắm, lý nào cậu muốn tham gia khảo thí vượt rừng Ngọc Sơn Trà!”
Mạc Vũ nghe cô nói, mặt hơi đỏ lắc đầu: “Chúng ta một năm tới chắc gì đã đạt đến chuẩn mực triết cốt bán dị nhân. Vượt qua Ngọc Sơn Trà đâu phải chuyện chơi, hiện tại phó hiệu trưởng còn cho người điều tra dị thú, quái vật gì đó, nghe đâu nó rất lợi hại. Hôm đó chúng ta may mắn không trạm mặt nó, bằng không chẳng biết thế nào.”
Lý Tiềm Xuân còn nghe đồn thổi hôm đó, hơn ba mươi lăm người chính thức bị dị thú s·át h·ại, trong đó có bốn người trong đại bản doanh Dược Sư. Thực lực của họ đã đạt đến bán dị nhân vững chắc, vậy mà đều bỏ mạng oan uổng cả. Cô gật đầu lo lắng nói: “Chúng ta tốt nhất nên đạt đến chuẩn mực bán dị nhân cơ sở rồi hãy tính tiếp. Hiện tại…chỉ là…”
Mạc Vũ xua tay nói chen ngang lời Lý Tiềm Xuân: “Chuyện liên quan đến rèn luyện bản thân chị không cần phải lo lắng, tôi tự có cách để đạt được.”
Lý Tiềm Xuân biết tính tình Mạc Vũ bề ngoài bông lơn nhưng làm việc dứt khoát, cậu đã tự tin như vậy thì chắc chắn việc sẽ thành. Cô vui lắm nói: “Cậu không được quá sức mà để tổn hại đến cơ thể đâu đó.”
Mạc Vũ gật đầu cầm chén trà lên uống một ngụm, bao nhiêu dự tính đã có trong đầu, chỉ là cậu không muốn vội vàng quá mà thôi.
Mạc Vũ đặt chén trà xuống, Lý Tiềm Xuân cầm bánh đưa cho cậu nói thêm: “Đáng tiếc dược phẩm phải qua vài tháng nữa mới hoàn thiện, bằng không chúng ta đâu đến nỗi thiếu thốn như bây giờ! Hơn nữa không thể một sớm một chiều để bán ra ngoài được, chà, chóng thì cũng mất cả năm ấy nhỉ?”
Mạc Vũ miệng vừa nhai bánh vừa tủm tỉm cười: “Lúc đó sẽ có cách.”
Lý Tiềm Xuân bĩu môi nói: “Cậu đừng có mà tự tin thái quá, lúc đó bẽ mặt không ai xấu hổ giúp cậu đâu.”
Cả hai nói chuyện phiếm một lúc, lại tiếp tục công việc sơ chế số dược liệu mới lấy về cách đây không lâu từ lão già ở thôn Tân Nhĩ.
Hóa ra lão già đó trước kia từng làm việc ở dược viện trụ sở thị trấn Diễn Ngọc, tên Phùng Phan Anh, sau bất mãn với tổng trấn Trịnh Văn Vũ mới bỏ về ở ẩn trong thôn Tân Nhĩ.
Dù là vậy nhưng giao tình giữa lão với Trịnh Văn Hán lại rất tốt, cả hai vẫn trao đổi qua lại thường xuyên. Hắn mua dược phẩm giá rẻ từ lão để phân phối lậu ra ngoài, ngược lại hắn phải cung cấp dược liệu miễn phí cho lão. Thành ra dược liệu trong kho của lão không lúc nào thiếu thốn.
Mạc Vũ sau một thời gian ra ngoài tìm hiểu mới hay được việc này. Tay thiếu niên giang hồ, cháu ngoại lão tên Vũ Văn Võ đến khách sạn bán trộm dược phẩm mà không ai truy cứu hắn, một phần là Trịnh Văn Hán xuề xoa bỏ qua, gã mới tự tung tự tác như vậy.
Mạc Vũ giúp Lý Tiềm Xuân sơ chế dược liệu đến bữa cơm tối mới quay về đại sảnh phòng ăn đại bản doanh Thú Sư. Gã thiếu niên mặt trắng vừa thấy cậu đến liền chạy lại nói: “Tôi đã điều đình xong với ông ta rồi.”
Thiếu niên mặt trắng vốn tên Đoàn Thế Xung, là một tay giỏi c·hạy v·iệc. Mạc Vũ nhờ cậy việc gì, gã đều làu làu nắm bắt chỉ mấy ngày là xong. Lần này gã chạy lại báo, Mạc Vũ thầm mừng trong bụng, gật đầu một cái.
“Tốt lắm!” Mạc Vũ không cùng gã đi vào đại sảnh phòng ăn, mà bước tới hành lang rộng rãi, vắng người, cậu mới dò hỏi: “Vậy ông ta có thể bán lậu ra ngoài?”
Đoàn Thế Xung ‘ừ’ một tiếng mới nói thêm: “Ông ta cai quản đại sảnh lục giác võ quán hơn hai trăm năm nay, quyền lực tuy không có nhưng kho bãi, quà tặng đều qua tay ông ta cả. Ông ta muốn bán lậu ra ngoài cái gì chẳng được, chỉ cần hợp thức hóa một chút thôi.”
“Vậy thì tốt lắm! Cậu đã nói rõ với ông ta chứ?” Mạc Vũ yên tâm hỏi.
Đoàn Thế Xung gật đầu một cái: “Tối ngày mai cậu đến phòng kế toán trưởng gặp ông ta là được.”
Mạc Vũ vỗ vai Đoàn Thế Xung một cái: “Cảm ơn cậu nhiều nhé!”
Đoàn Thế Xung bật cười, gãi gãi đầu nói: “Chỉ cần cậu giữ lời hứa, giúp tôi có con khỉ chiến ấy thì chẳng có việc gì Xung tôi không làm được cả.”
Cả hai cười hì hì, bá vai nhau bước vào đại sảnh phòng ăn dùng bữa tối.