Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 80: Miễn Cưỡng




Chương 80: Miễn Cưỡng

Mạc Vũ cùng tên thiếu niên mặt trắng nói chuyện không được bao lâu thì thấy ở góc phía tây quảng trương đèn đuốc sáng rực, học viên tụ tập đến đó hơn mấy trăm người thì lấy làm lạ đi tới xem.

Đến nơi mới trông rõ ở giữa đám đông kê một dãy bàn thành hình vòng bán nguyệt, đặt đủ các loại tài liệu, dược phẩm, y phục, bình lọ… không thứ gì là không có. Đứng sau dãy bàn có hơn chục học viên đều là người trong Hiệp Hội Vệ Quốc, đương nhiên Tào Văn Chủng cũng có mặt trong số đó.

Một thiếu nữ mặt mày dễ nhìn, nhanh miệng giới thiệu qua tất cả các sản phẩm bày biện trên bàn, thấy bọn học viên đến xem hàng chỉ trỏ bàn tán thì nói: “Cái bình trà cổ vật này đã hơn năm trăm năm nguyên khí, bổ trợ khí lực cải thiến quá trình hấp thụ linh khí ngũ hành rất tốt, giá trị bên ngoài phải trên ba nghìn ngân phiếu, chúng tôi chỉ để lại cho các vị hai nghìn năm trăm ngân phiếu, thật hời quá đi phải không! Nào, các vị xem qua sẽ biết.”

Một trung niên xem kỹ cái bình trà cổ vật, lắc đầu nói: “Thật tiếc quá! Nó là cổ vật bổ trợ tinh lực thì giá nào tôi cũng mua cho bằng được.” Gã vừa nói vừa lắc đầu đi tới các món cổ vật khác, chỉ là cổ vật trên năm trăm năm nguyên khí rất hiếm hoi thành thử hắn lại bỏ đi đến dãy bàn bày biện pháp khí.

Mạc Vũ nghe thiếu nữ giảng giải qua tất cả các cổ vật bày trên bàn đến chán chê mới đi tới nơi bày bán dị thú chiến. Đương nhiên thú chiến ở đây thua xa ở Trung Tâm Thương Mại nhưng có khá nhiều người thu mua, giá trị đều trên năm trăm ngân phiếu trở lên. Tay thiếu niên mặt trắng để ý đến một con khỉ ngồi trong lồng ăn trái cây ngon lành thì thích lắm, hỏi giá trên một nghìn rưỡi ngân phiếu thì tiếc hùi hụi bỏ đi.

“Không ngờ thú chiến giá lại đắt như thế, tôi tích cóp mấy năm chỉ có bảy trăm ngân phiếu thôi. Chẳng biết khi nào mới mua được một con khỉ tốt thế này. Tiếc quá!”

Mạc Vũ hiện tại trong túi chỉ còn đúng bốn mươi ngân phiếu, có lòng tốt giúp gã cũng chẳng được. Cậu đi đến bàn bày bán dược liệu xem qua, dược liệu đều là hạng phổ thông mỗi cân chỉ có mấy ngân phiếu mà thôi. Bên cạnh đó là các hộp đựng cao dược, dược phẩm mùi thơm phức. Một tay học viên bán hàng mặt mày cáu kỉnh xua đuổi mấy học viên mò tới, chỉ xem nhưng không mua: “Bọn quỷ sứ! Không cút ra chỗ khác để người ta còn làm ăn chứ.”

Hắn thấy Mạc Vũ, cùng gã thiếu niên mặt trắng đi tới liền gắt gỏng hỏi: “Có mua không thì bảo?”

Mạc Vũ cười xòa nói: “Tôi xem một chút không được sao.”

Mạc Vũ nhìn qua các giỏ đựng dược phẩm màu sắc sặc sỡ, đều là dạng thô, ở thôn Ba Đất cậu thấy rất nhiều. Dược phẩm dạng thô này nguyên là phần cặn bã trong quá trình chiết xuất những loại thảo dược có mùi thơm để lấy tinh dầu, giá trị rất thấp, dành cho người bình thường và dị thú sử dụng. Mỗi cân chỉ có hơn hai, ba ngân phiếu mà thôi. Mạc Vũ đi lướt nhanh đến chỗ các loại dược phẩm, cao dược tinh khiết có mùi hương thoang thoảng, dễ chịu hít một hơi sảng khoái. Tay học viên bán hàng bực dọc nói: “Xem nhanh rồi đi! Còn lấy cớ dừng lại hít hít hửi hửi như chó thì cút cho mau nhé.”



Mạc Vũ nghe mắng mất cả hứng, vừa xoay người bỏ đi thì nghe Tào Văn Chủng nói: “Chú muốn bán được hàng thì mặt mày phải tươi tỉnh, làm gì mà cáu gắt lên thế.”

Tay học viên bán hàng bĩu môi nói: “Chúng ta bày vẻ bán buôn ở đây chẳng được tích sự gì cả. Đợi mấy hôm nữa đến thị trấn Diễn Ngọc bán chẳng hay hơn sao.”

“Chú cứ ráng chịu khổ vài hôm thôi! Chúng ta bán được bao nhiêu thì bán. Chú dặn dò Trần Quý Phổ tạm thời ngừng điều chế dược phẩm đi. Hiện tại mọi người bị cấm vào Ngọc Sơn Trà rồi, nguyên liệu không đủ nữa đâu.”

Tay bán hàng giậm chân nói: “Mẹ kiếp thật! Đang yên, đang lành lại xảy ra chuyện. Bên kia tên Trịnh Văn Hán lại tăng giá thu mua nguyên liệu, thành thử chúng ta càng khó khăn. Biết đến bao giờ Hiệp Hội Vệ Quốc chúng ta mới khấm khá được lên đây chứ.”

Mạc Vũ cùng gã thiếu niên mặt trắng rời đi vẫn còn nghe hai người nói chuyện. Ít nhiều đã đoán ra được, bọn họ bày bán ở đây hóa ra chỉ nhằm gây quỷ cho Hiệp Hội Vệ Quốc. Mạc Vũ đã cùng Nguyễn Bành Thái đến chỗ hội họp của họ, nghe thảo luận biết được hội đang tích cực gây quỹ mua sắm pháp khí, dị thú cưỡi, giáp trụ để thành lập một đội phản ứng nhanh gì đó.

Mạc Vũ quay về phòng của mình thì thấy Lý Tiềm Xuân đứng đợi ở cửa không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Chị đến đây vào giờ này làm gì vậy?”

Lý Tiềm Xuân vừa trông thấy Mạc Vũ quay về thì mừng rỡ lắm, chạy lại nói: “Tôi có chuyện cần nói cho cậu rõ, chúng ta vào trong đi!” Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn khắp hành lang tầng hai trăm lẻ một.

Mạc Vũ cho Lý Tiềm Xuân biết nơi mình ở thành thử không lấy gì làm ngạc nhiên khi cô tới. Chỉ là trời đã sẩm tối, mò mẫm leo lên mấy trăm tầng không phải chuyện dễ dàng gì. Chuyện gì mà gấp gáp đến tận đây vậy? Nghe cô hối thúc lấy làm hồi hộp lắm. Cả hai đi vào trong phòng mới khép cửa lại.

Mạc Vũ còn chưa kịp hỏi, Lý Tiềm Xuân đã nói liền: “Từ lúc quay về tôi đã mang tất cả tư liệu liên quan đến cao dược ra tìm hiểu, mới phát hiện một mục nói đến Kim Tiên Cổ Cao.”

“Thì ra chị muốn nói đến nó.” Mạc Vũ gật gù, cậu dự định sẽ hỏi người trong sợi dây chuyền nhưng nghe Lý Tiềm Xuân nói cũng lấy làm hiếu kỳ lắm.



Cả hai ngồi vào ghế, Lý Tiềm Xuân lại tiếp: “Loại cao dược này trong quá trình điều chế rất khắc nghiệt, phải có đủ nhiệt hỏa ngũ hành, nguyên liệu càng có tuổi thọ, linh trí thì phẩm cấp cao dược càng tốt. Tư liệu còn đề cập tuy không rõ ràng, nhưng loại điều chế cao dược này đã thất truyền từ lâu lắm rồi. Một phần tài liệu sử dụng quá tàn nhẫn, thứ hai là quá trình điều tiết nhiệt độ cực kỳ tỉ mỉ, đến ngay dược sư đạt đến trình độ cao cấp chỉ mảy may sơ sẩy một chút, cao dược ra sản phẩm sẽ hỏng ngay, thành thử không còn mấy ai tìm hiểu nghiên cứu tới nữa. Cái đỉnh trên người cậu có thể điều chế ra loại cao dược này, hẳn chính là một loại pháp bảo gì đó hội tủ đủ năm loại nhiệt hỏa mới có thể cho ra Kim Tiên Cổ Cao được.”

Mạc Vũ thấy Lý Tiềm Xuân nhìn mình chằm chằm không rời mắt, thì ngẩn ra một lúc mới hỏi: “Chị sao vậy?”

“Cậu chắc chắn biết rõ cái đỉnh ấy là pháp bảo mới dùng toàn bộ số ngân phiếu khổng lồ đó mua cho bằng được!” Lý Tiềm Xuân nghi ngờ nói.

Mạc Vũ không gật đầu, cũng không lắc đầu chỉ mỉm cười nói: “Chị nghĩ thế nào cũng được.”

Lý Tiềm Xuân bật cười nói: “Bí mật của cậu tôi không muốn xen vào. Nhưng Kim Tiên Cổ Cao là cao dược đã thất truyền từ lâu, giá trị lại rất lớn, cậu để lộ ra ngoài thì đúng là tai họa không tưởng tượng được.”

Mạc Vũ nghe nói không khỏi phiền lòng, chỉ cần dùng một lượng nhỏ Kim Tiên Cổ Cao thôi thực lực tức thời tăng tiến lên gấp mấy trăm lần thì đúng là báu vật khó kiếm. Để lộ ra ngoài, đúng như lời Lý Tiềm Xuân nói, chỉ có bốn chữ ‘rước họa vào thân’: “Chúng ta không để lộ ra ngoài là được thôi mà.”

Lý Tiềm Xuân gật đầu nói: “Tôi vội đến đây nói cho cậu biết chính là có ý đó, chỉ sợ cậu để lộ ra ngoài mà thôi. Cậu nhớ kỹ không để ai biết đến Kim Tiên Cổ Cao.” Cô dặn rồi đứng dậy bước ra cửa: “Trời khuya rồi, tôi phải quay về đại bản doanh Dược Sư đây.”

Lý Tiềm Xuân vừa mở cửa đi ra, Mạc Vũ đã bước lại nắm lấy cánh tay cô nói: “Chị khoan đi đã!”

Mạc Vũ nắm lấy tay Lý Tiềm Xuân kéo quay lại ghế.

Mạc Vũ cứ vậy nhìn Lý Tiềm Xuân chằm chằm không rời mắt. Tuy cô đối với Mạc Vũ một dạ thương yêu, nhưng là thân nữ nhi giữa đêm khuya khoắt đến tận phòng riêng của nam nhân thì có chỗ bất tiện khó nói, chẳng qua cô đối với Mạc Vũ một lòng tin tưởng mới không có tạp niệm trong đầu. Dù gì cô vẫn là nữ nhi vẫn có chỗ thua thiệt lắm.



Hai mắt Mạc Vũ lóng lánh như ánh sao, khóe miệng còn có mấy phần ranh mãnh dục vọng. Lý Tiềm Xuân không khỏi chột dạ, trống ngực đập thình thình, hơi thở gấp gáp, mặt mày đỏ bừng bừng, vừa mong đợi vừa hồi hộp, mắt nhòe đi, chợt nghe.

“Tôi có một ý này, chị chắc chắn làm được.”

Lý Tiềm Xuân nuốt ực một cái không khỏi thầm mắng Mạc Vũ mấy câu, gật đầu một cái nói: “Cậu nói xem.”

“Tôi vừa rồi để ý đến bầy ong! Chúng ăn độc dược tôi pha trộn, ban đầu không để ý tới nhưng chúng ăn được lại tỏ vẻ rất thích.” Cậu vừa nói vừa trỏ tay về phía bầy ong đang đậu trên thứ hỗn hợp bầy nhầy trên khay đựng thức ăn. Vốn ban đêm chúng rất ít ra ngoài tìm đồ ăn, chính vậy Mạc Vũ mới để ý tới.

Lý Tiềm Xuân không hiểu lắm chỉ gật đầu: “Cậu pha trộn độc dược thực vật với bọn cuốn chiếu màu xanh phải không?”

“Đúng vậy!” Mạc Vũ cười khì khì đáp.

Lý Tiềm Xuân bấy giờ mới ‘à’ lên một tiếng, điểm ngón trỏ vào trán Mạc Vũ nói: “Cậu muốn…”

Mạc Vũ nắm lấy bàn tay trắng muốt như thạch cao của cô nói chen ngang: “Hiện tại chúng ta chưa cần dùng đến Kim Tiên Cổ Cao nhưng lại thiếu ngân phiếu nhiều lắm.”

Lý Tiềm Xuân ‘ừm’ một tiếng: “Tôi sẽ tìm hiểu thêm cách phối chế này.”

Mạc Vũ mở tủ cầm tới cái túi đựng Kim Tiên Cổ Cao đưa cả cho Lý Tiềm Xuân nói: “Chị mang về phối chế, khi cần gì chị cứ gọi tôi là được.”

Lý Tiềm Xuân gật đầu, cầm lấy túi vải đứng lên ủ rũ đi ra cửa, thì nghe Mạc Vũ nói: “Vừa rồi mặt chị đỏ quá.”

Lý Tiềm Xuân liếc xéo Mạc Vũ một cái, giậm chân giận dỗi nói: “Tôi đỏ mặt khi nào.” nói rồi mở cửa đi ra ngoài.

Mạc Vũ muốn nói với theo gì đó, cửa đã khép lại thì đành thôi, lắc đầu lẩm bẩm: “Chị rõ ràng là đỏ mặt kia mà! Tôi phải kìm hãm lắm mới không hôn chị đó thôi!” Mạc Vũ vỗ lên trán trách: “Mình kìm nén là đúng lẽ thường rồi còn gì?” Mạc Vũ tuy không còn bị quản thúc như ở nhà nữa, nhưng đòn roi răn đe của Mạc Lâm vẫn hiển hiện ra đâu đó, miễn cưỡng lắm cậu mới không hôn lên gương mặt xinh đẹp của Lý Tiềm Xuân.