Chương 7: Họ Dương
Lý Tiềm Xuân mở giỏ trên tay lấy ra bó hương, vàng mã. Bên cạnh cô người hầu mặt mày có phần sợ hãi cũng không dám chậm trễ đặt xuống hai giỏ, nhanh tay bày thịt, mứt, hoa quả các loại xa xỉ ra một cái mâm lớn.
Lý Tiềm Xuân hai mắt đỏ lựng, sắp xếp đâu đó mới quỳ trước bia mộ cha, thắp hương khấn vái. Cô người hầu bên cạnh đánh lửa đốt vàng mã vẻ mặt càng thêm tái nhợt mắt không ngừng liếc nhìn ra sau.
“…cha, oan ức nhà ta con bất hiếu vẫn chưa làm sáng tỏ, phụ kỳ vọng của cha để em và mẹ phải chịu khổ. Con gái lớn dập đầu xin cha tha lỗi cho…” Lý Tiềm Xuân nước mắt chảy ròng dập đầu ba cái: “…cha linh thiên giúp con báo thù, gây dựng lại sự nghiệp tổ tiên mới dám c·hết nhắm mắt…” Lý Tiềm Xuân miệng lầm bầm nước mắt càng thêm giàn giụa bi phẫn, chợt nghe người hầu bên cạnh kéo vai nói: “Cô ơi họ đến rồi.”
Lý Tiềm Xuân còn chưa kịp lấy khăn lau nước mắt đã nghe văng vẳng bên tai tiếng cười khặc khặc dâm đãng: “Người đẹp đến chốn u ám này khóc lóc thê thảm chẳng bằng đến tiểu phòng của tôi thưởng rượu, ngắm trăng tình tứ. Đó mới là phúc phận của người đẹp đáng được hưởng đâu đến nỗi sống bi ai.”
“Mai Đình Tú thì ra là ông?” Lý Tiềm Xuân đứng dậy mặt lạnh tanh, lườm mắt nhìn đám người nhà họ Mai bước đến gần. Cả bọn thấy vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau dừng bước.
Mai Đình Tú phất tay cho đám gia đinh lùi lại phía sau, hắn thì bước lên nhìn chằm chằm tấm bia đá khẽ hừ lạnh. Chốc lát hắn mới hướng nhìn Lý Tiềm Xuân nhếch cười nói: “Cô vẫn cho rằng chúng tôi làm hại ông ấy?”
Lý Tiềm Xuân lạnh nhạt: “Chuyện này đã có quan nhân xử trí, tôi làm gì có bổn phận dám nghi ngờ đến các ông.”
Lời này không làm Mai Đình Tú chột dạ, hắn cười hắc hắc gật đầu: “Cô nói đúng lắm! Mọi việc hệ trọng đều có quan nhân xử lý chúng ta không nên xem nhẹ họ.”
“Chuyện nhà họ Lý tôi không mong các ông quan tâm. Mai Đình Tú ông tại sao lại lén lén lúc lúc theo bọn tôi đến đây! Không biết bên trong có ý định gì?” Lý Tiềm Xuân lạnh nhạt thêm.
“Ồ, hóa ra Tiềm Xuân cô lại nghĩ chúng tôi xấu xa, ban ngày ban mặt giở trò ức h·iếp con gái nhà lành…” Hắn nói tới đó đám gia đinh bật cười hô hô, “…Chúng tôi chẳng qua vô tình có việc đi ngang qua gặp phải cảnh này. Cô là người có chút quen biết với tôi, lý nào thấy cô buồn bực không đến khuyên nhủ an ủi một câu…” Hắn vừa nói vừa bước đến thọc tay vào giỏ người hầu gái đứng cạnh Lý Tiềm Xuân lấy nắm giấy vàng mã, khom người xuống ném lên đống lửa nhỏ còn chưa tắt. Ngọn l·ửa b·ùng l·ên hắn không khỏi khoái trá phủi phủi tay cười, “Tôi đến đốt cho ông ít vàng mã xem như có chút hiếu kính với người trước. Ông có thác thiên báo cho, chỉ cần có vậy tôi thành thành thật thật giúp đỡ cô Tiềm Xuân tìm kiếm h·ung t·hủ báo thù.” Nói rồi hướng Lý Tiềm Xuân hỏi: “Cô đồng ý chăng?”
Lý Tiềm Xuân mặt biến đổi chỉ hận không rút dao đâm lên người hắn trăm nhát. Rõ ràng cha cô c·hết trong tay người nhà họ Mai, cổ phiếu ngân hàng “Đại Lợi” trên người ông không cánh cũng biến mất. Gia cảnh họ Lý hiện tại điêu đứng không phải do tên khốn đứng trước mặt cô gây ra thì là ai: “Ông cho tôi biết h·ung t·hủ! Lý nào ông biết rõ là do ai làm?”
Mai Đình Tú không ngần ngại, gương mặt càng thêm mấy phần cợt nhả bước đến cạnh Lý Tiềm Mai khẽ đặt tay lên vai cô. Lý Tiềm Mai lách người tránh đi, hắn không lấy làm mất hứng cười: “Đương nhiên! Chỉ cần cô ưng thuận đến nhà tôi ở vài hôm, đợi tôi cho người truy tìm h·ung t·hủ không sớm thì muộn cũng báo tin vui cho cô. Cô thấy thế nào?”
“Tôi còn có mẹ yếu, em nhỏ ở nhà, phiền ông tôi không thể làm theo ý đó được. Ông thật lòng giúp đỡ chỉ cần bắt h·ung t·hủ báo quan, tôi nhất định đến tận nhà hậu tạ.” Lý Tiềm Xuân lạnh nhạt nói.
Mai Đình Tú ngẩn ra nhìn gương mặt đẹp như hoa của cô không khỏi tặc lưỡi thèm thuồng, khẽ vuốt râu mép lắc lắc đầu: “Tình cảnh Lý gia không tốt, tôi nghe nói gia đinh trong nhà đều đã bỏ đi cả, nợ nần không có khả năng chi trả. Cuộc sống hiện tại khó khăn, trước mắt cô cùng người thân dọn đến Mai gia chúng tôi đi. Hiện tại có một tòa nhà còn trống nằm cạnh biệt phủ Mai gia, cả nhà dọn đến đó không ai đàm tiếu gì. Cô đồng ý đến tôi lập tức cho người dọn dẹp, cô thấy thế nào?”
Lý Tiềm Xuân thấy Mai Đình Tú xán tới gần thì khẽ lùi lại, cô người hầu sợ hãi nép vào người cô, mặt mày nhăn nheo khó coi.
“Đa tạ, chúng tôi chưa đến mức túng quẫn vậy đâu.”
Một tên gia đinh trung niên mặt mày lạnh nhạt nãy giờ vẫn chắp tay trước ngực, mắt lườm lườm nhìn hai người đối đáp, mép khẽ nhếch lên nói chen vào: “Cậu chủ chúng tôi đã có ý tốt, cô còn từ chối.”
Giọng điệu có mấy phần cưỡng ép, Mai Đình Tú hướng nhìn về phía tên trung niên mặt lạnh, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ chán ghét nhưng vẫn không lấy làm tức giận ra mặt. Hắn lại hướng nhìn Lý Tiềm Xuân cười cười: “Cô đừng từ chối, chúng tôi ít nhiều gì cũng có quan hệ làm ăn với Lý gia trước kia, lẽ nào thấy Lý gia g·ặp n·ạn không động lòng cứu rỗi hay sao! Chuyện này rất tốt cho hai nhà. Lý gia thoát khỏi tình cảnh hiện tại mà Mai gia chúng tôi cũng được chút tiếng thơm thấy bạn lâm nạn không trở mặt.”
Lý Tiềm Xuân không chút động tâm suy nghĩ, lắc đầu: “Chúng tôi còn có chuyện phải đi trước, phiền các ông vậy.” Nói rồi ngồi xuống cầm lấy giỏ, cô người hầu vội vàng ngồi xuống giúp. Mai Đình Tú thấy bộ dạng của cô không khỏi bĩu môi ngồi xuống cùng, thuận tay nắm lấy tay cô. Lý Tiềm Xuân không khỏi giật mình vội giật tay ra tránh. Hắn không cưỡng lại được xán theo nắm lấy áo cô ghì lại: “Cô Tiềm Xuân đừng giận, tôi đã yêu thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên lý nào lại phụ tình tôi đến vậy. Cô đến Mai gia có bao nhiêu chỗ tốt. Người hầu người hạ, lụa là gấm vóc, giường vàng chiếu ngọc không gì là không có, tôi nhất quyết cưng chiều cố hết mức…”
Hắn còn chưa nói dứt câu đã thấy mặt hoa lên, đám gia đinh theo đó la lối ỏm tỏi: “Mi dám đánh cậu chủ nhà ta! Xông lên bắt lấy nó!”
Mai Đình Tú nhảy dựng lên như đứa trẻ làm nũng quát lớn: “Bọn mi có im hết cả lại không! Đứa nào đụng đến cô ấy lập tức c·hết ngay.”
Đám gia đinh thấy cậu chủ nổi giận thì dừng cả lại trố mắt nhìn nhau. Mai Đình Tú đưa tay sờ sờ trên mặt cười sặc sặc: “Rất kích thích, rất kích thích! Đã từ lâu tôi chưa có cảm giác như thế này hê hê…đánh nữa đi nào, đánh nữa đi nào…” Hắn vừa nói vừa nhảy chồm đến nắm lấy hai tay Lý Tiềm Xuân giơ lên cản phía trước. Hắn thè lè lưỡi hướng gương mặt trắng nhợt nhạt của cô liếm tới. Cô người hầu thất kinh lao đến ghì lấy tay hắn đã bị tát cho một cái nổ đom đóm lăn quay xuống đất.
Lý Tiềm Xuân mím môi đẩy người Mai Đình Tú ra, cái lưỡi tởm lợm của hắn còn nghe rõ cả mùi h·ôi t·hối phả tới mặt. Gương mặt nhợt nhạt chốc lát nổi gân xanh, mắt hằn học nhìn vào mắt Mai Đình Tú làm hắn ngẩn ra giây lát thì nghe ‘huỵch’ một tiếng. Mắt hắn trợn ngược, mặt tái ngắt buông tay Lý Tiềm Xuân ra lùi lại mấy bước ôm lấy hạ bộ ngã lăn xuống đất. Trỏ tay về phía cô quát: “Con quỷ sứ…sứ…thiên lôi, chó c·hết…mi…mi dám đánh đích tôn họ ta à…bắt lấy nó cho ta…!”
Đám gia đinh nghe vậy lập tức nhảy ùa tới vậy lấy hai chủ tớ Lý Tiềm Xuân lại. Một tên chạy đến đỡ Mai Đình Tú bị hắn đá cho một cước té lăn quay còn bị mắng cho: “Con mẹ nhà mi, tránh ra cho ta! Ối trời, cái con quỷ sứ. Đau c·hết đi được…” Hắn hướng nhìn về phía đám gia đinh cười khặc khặc: “…hê hê…con bà mẹ nó vậy mà hay…bắt nó về ta không h·ành h·ạ nó cho sướng cái thân ta thì chẳng còn cái giống họ Mai này nữa hê hê…”
“Giữa thanh thiên bạch nhật mà các người dám làm chuyện càn quấy hay sao!”
Chợt cả bọn nghe giọng nói từ xa vọng lại không khỏi ngước mắt nhìn về phía đó. Chỉ thấy một thiếu niên mười mấy tuổi, bên cạnh là một tên đại hán lực lưỡng mặt mày tái xám không ai khác chính là bọn người Mạc Vũ nấp phía xa thấy chuyện đến hồi nguy kịch liền chạy lại quát lớn.
Mai Đình Tú lom khom bò đứng dậy, hai tay vẫn còn ôm hạ bộ. Hắn hừ hừ nhảy nhảy lên mấy cái như đứa trẻ làm trò hề: “Con bà mẹ nó! Thằng nhãi nào vừa thét lên thế?”
Mạc Vũ mặt không chút biến sắc bước lại cười hì hì: “Chính là tôi đó, ông anh không sao cả chứ?” Mạc Vũ trông thấy điệu bộ cùng gương mặt chuột dê xồm của Mai Đình Tú có muốn nhịn cười cũng không kìm được, vừa nói vừa cười.
Mai Đình Tú thấy Mạc Vũ tướng mạo dễ nhìn không khỏi ‘ồ’ lên một tiếng hỏi: “Mi không s·ợ c·hết hay sao mà xen vào chuyện của bọn ta? Mau mau xéo đi!”
Mạc Vũ hướng nhìn về phía đám gia đinh quay quanh hai chủ tớ Lý Tiềm Xuân không có chút động dung nào. Cậu trước giờ giao hảo với không ít tên còn có bộ dạng hung ác hơn gấp mấy lần, tự nhiên không lấy làm kinh, với lại bản thân chưa từng trải qua nguy hiểm trùng trùng nào thành ra xem nhẹ chuyện sinh tử. Chỉ tội cho Đinh Bật đi lững thững sau lưng cậu, ngoài mặt gã tuy bình thản như không nhưng trong bụng không khỏi chửi tám đời tổ tông Mạc Vũ ngu đần. Lần này đúng là tự rước lấy họa vào thân không đâu.
“Hẳn đây chính là anh Mai Đình Tú tiếng tăm lẫy lừng, ai ai ở Diễn Châu cũng biết đến tên?” Mạc Vũ không để ý đến lời xua đuổi của hắn còn cười lớn chào hỏi lịch sự.
Mai Đình Tú nghe vậy không khỏi sướng tai gật đầu: “Đúng là ta! Mi là con cái nhà ai ở Diễn Châu mà ta chưa từng gặp qua thế?”. Hắn thấy Mạc Vũ không sợ hãi gì mình còn cười nói nịnh hót ra trò, phần nào thấy hứng khởi hỏi gia thế.
“Tôi họ Dương ở phía Bắc thị trấn, tên Liệt Mai. Hai anh em chúng tôi đến đây tế mộ họ hàng xa không nghĩ tới lại gặp anh ở đây thật không khổ bao nhiêu năm chờ mong.”
Đinh Bật nghe Mạc Vũ nói luyên thuyên chẳng hiểu gì, còn Mai Đình Tú thì ngẩn ra một lúc chỉ lầm bầm: “Con mẹ nó, cái gì mà Dương Liệt Mai, tên như con gái ấy.”. Hắn là hạng người thích xu nịnh nghe Mạc Vũ ba hoa lấy làm ưng bụng lắm cười khặc khặc gật đầu. “Khá lắm, khá lắm!”.