Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 58: Giao Dịch Lớn




Chương 58: Giao Dịch Lớn

“Đi theo ta!” Ái Ái nhìn thấy Mạc Vũ mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía đài đá Trạm Giao Dịch thì nói.

Mạc Vũ bực bội theo sau. Cả hai đi thẳng một mạch lên đến tầng mười Trung Tâm Thương Mại thì một nhân viên đầu tóc bạc trắng, bước lại cười nói: “Cô quay lại rồi sao?”

“Đừng nhiều lời nữa, mau mau mang nó đến đây cho tôi!” Ái Ái lạnh nhạt nói.

Lão quay sang Mạc Vũ có chiều muốn hỏi, cô liền xua tay nói: “Lão cứ an tâm, không cần phải lo lắng đến cậu ta.”

Nhân viên tóc bạc nghe vậy gật đầu: “Cô đã nói vậy tôi yên tâm.”

Nhân viên tóc bạc nói rồi cười hì hì dẫn lối cho cả hai đi vào một căn phòng nhỏ. Bàn ghế ngăn nắp, đều được chế tác từ ngọc phỉ thúy. Một nữ nhân viên mang trà nước dâng lên, rồi mau chân rời đi ngay. Lão trầm ngâm một lúc mới thở dài nói: “Xin lỗi cô Ái Ái!”

Ái Ái xua tay uống một ngụm trà mới nói: “Việc khó khăn, lão đòi thêm tôi không trách!” Dứt lời lấy ra một chồng ngân phiếu ném lên bàn, đều là loại mệnh giá mười nghìn, ít được lưu thông bên ngoài. Mạc Vũ vừa hớp ngụm trà vào miệng liền đó phun ra ho sặc sụa, mặt mày đỏ bừng bừng xấu hổ.

Mạc Vũ lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy mệnh giá ngân phiếu loại mười nghìn nhiều đến như vậy, bản thân tự cho mình giàu có nhưng so ra không bằng một phần nhỏ trên bàn. Trong bụng không khỏi kinh hãi, thầm nhũ họ giao dịch, buôn bán loại tài vật gì lại có giá trị khủng kh·iếp như vậy.”

Nhân viên tóc bạc khẽ gật đầu nói: “Bộ đồ bàn pháp trận này tôi đã bỏ công sức hơn mười năm cho người thu thập nguyên liệu, cùng hai pháp sư trình độ cao cấp ra sức chế tác ngày đêm, không chút chểnh mảng. Đúng theo đơn đặt hàng của cô, không sai sót gì.”

“Chỉ cần đó là đệ tam pháp trận thủy hệ thượng phẩm, tốn kém hơn nữa cũng không vấn đề gì.” Ái Ái hừ lạnh một tiếng, nói dứt khoát.

Nhân viên tóc bạc cười hì hì, lật tay lấy ra một đồ bàn rộng không quá nửa mét màu lam đẩy về phía Ái Ái, nhìn qua không khác gì đồ bàn bát quái trước kia lão Tăng Văn Quảng chế tác, chỉ là màu sắc, khí thế có chỗ khác biệt.

Ái Ái nhìn kỹ một lượt, cầm lấy hai viên cầu nhỏ màu lam lên nói: “Hai viên thái cực này phẩm cấp chưa tốt nhưng cũng đủ dùng rồi.”

Nhân Viên tóc bạc nghe lời này khẽ cau mày không hài lòng. Hai viên mắt trận này được dùng linh hồn của hai dị thú đã mở ra linh trí hơn mười nghìn năm tuổi chế tác, giá trị không dưới hai trăm nghìn ngân phiếu vậy mà cô ta nhìn qua không khen lấy một câu khích lệ, còn chê bai rõ thật hết chỗ nói. Lão khẽ lắc đầu, thu lấy tất cả ngân phiếu vào cổ rương, chấp tay đứng đợi Ái Ái bình phẩm thêm.



Ái Ái thu lấy đồ bàn bát quái, nói thêm: “Tôi muốn đặt hàng thêm một cái nữa, giá tăng gấp rưỡi. Trong ba năm tới phải hoàn thành gấp. Ông có nhận hay không?”

Nhân viên tóc bạc nghe vậy không khỏi rùng mình, lắc đầu nói: “Việc này có chỗ quá gấp, không trên năm năm không thể hoàn thành ngay được.”

“Vậy phải làm thế nào!” Ái Ái dửng dưng nói.

“Tuy nói ở Diễn Long này thủy dị thú nhiều vô số nhưng một lúc thu thập hơn mấy trăm nghìn linh hồn không dễ dàng gì, đó là chưa kể đến những nguyên liệu quý hiếm khác. Thời gian ba năm thật sự quá gấp gáp.” Lão nhân viên tóc bạc trầm ngâm nói.

Thủy vật để có linh hồn như người phải trên mấy trăm năm tuổi, linh trí minh mẫn rất nguy hiểm. Diễn Long có hàng chục nghìn người ra biển săn lùng linh hồn mỗi ngày, nhưng có không ít người táng mạng trong bụng thủy vật. Sinh nghề tử nghiệp không phải là ít.

Linh hồn là vật chủ lực chế tác pháp trận, ngũ hành trận, hồn phù, thành thử giành giật tới tay không phải dễ dàng gì. Hơn nữa bảy Trung Tâm Thương Mại trong thị trấn đều có hậu mãi ngấm ngầm với người đi săn linh hồn, thành thử giá trị của nó có lúc được đẩy lên rất cao.

Chế tác pháp trận có phần dễ dãi hơn với ngũ hành trận và hồn phù, không quan tâm nhiều đến cấp độ linh hồn nhưng cùng lúc thu mua hơn chục nghìn linh hồn là không dễ. Lão nhân viên tóc bạc nói xong đứng đợi Ái Ái thư thả thêm chút thời gian. Đơn đặt hàng này tuy nói tốn kém, mất thời gian nhưng lợi nhuận thật khủng kh·iếp, bằng cả mấy năm sinh lợi của cả Trung Tâm Thượng Mại. Đơn hàng này quyết ý phải nhận cho được, lão làm sao mở miệng nói từ chối ngay cái lợi trước mắt.

Ái Ái khẽ lắc tay ném lên bàn một cái đỉnh nhỏ bằng quả trứng, đỏ như máu, xung quanh khảm năm viên ngọc biểu tượng ngũ hành, có bốn chân. Lão nhân viên đầu bạc ngoài ý muốn nhìn cái đỉnh nói: “Tù Hồn Điện!”

“Bên trong đã có hơn năm nghìn linh hồn, lão xem cần thiếu bao nhiêu nữa thì bù đắp lấy. Việc này với tôi rất gấp gáp không thể lâu hơn được nữa.”

Lão nhân viên kinh hãi nhìn Tù Hồn Điện, ấp úng mãi mới nói ra: “Đều là linh hồn di nhân!”

“Lão thấy không hợp lệ à?” Ái Ái nheo mày, giọng điệu có chỗ khó chịu.

Lão nhân viên tóc bạc sợ hãi lắc đầu: “Không...không...hợp…hợp…lệ..!”

Lão cũng không xa lạ nhân phẩm Ái Ái, nhưng cùng lúc mang ra hơn năm nghìn linh hồn di nhân thì quá mức tàn nhẫn, độc ác. Việc chế tác pháp trận không phân biệt linh hồn người và vật, nhưng thành phẩm sẽ có chỗ đặc thù quỷ lệ oán hận bên trong. Dù gì linh hồn di nhân vẫn có tính chất riêng, thành thử các pháp sư chế tác pháp trận rất úy kỵ dùng linh hồn người. Lần này dùng hơn năm nghìn linh hồn người chế tác pháp trận thì quá mức kinh khủng, nếu không phải là pháp sư thân cận thì khó mà thuyết phục họ chịu nhận. Lão nhân viên tóc bạc kh·iếp vía một trận nhưng vẫn gật đầu không từ chối: “Được rồi, tôi nhận lấy đơn đặt hàng này!”



“Tốt lắm!” Nói rồi lật tay ném ra thêm một chồng ngân phiếu lên bàn: “Tôi ứng trước cho lão năm trăm nghìn ngân phiếu lo việc mau lẹ, hai phần còn lại khi xong sẽ đưa nốt.”

Lão nhân viên tóc bạc cười khẽ, tiễn hai người đến tận bậc thang đi xuống tầng dưới. Mạc Vũ ù ù cạc cạc chẳng hiểu đầu đuôi mọi việc, theo Ái Ái đi xuống chợt nghe cô nói, còn chẳng thèm để ý cậu có muốn hay không: “Việc ở đây xong rồi! Chúng ta mau đi đến thành phố Nghệ Bắc thôi.”

Mạc Vũ vừa nghĩ kế thoát thân, vừa lo Ái Ái nhắc tới việc lần trước. Đem cậu hoạn đi thì thật tại hại. Nghe cô nói dứt khoát như vậy không khỏi than thầm.

Ái Ái nhìn Mạc Vũ mặt mày ủ rũ, cười khẽ nói: “Mi theo ta vài ba năm, chỉ có tốt cho bản thân hơn thôi. Không cần phải rầu rỉ như thế!” Nói rồi sãi bước bỏ đi xuống, ra thẳng cửa Trung Tâm Thương Mại. Mạc Vũ một mực theo sau, thầm mong không gặp phải bọn Nguyễn Bành Thái, khéo lại rước họa vào thân cả.

Mạc Vũ thầm nghĩ trước mắt không thoát được, đến Nghệ Bắc biết đâu sẽ có cách. Bản tính Mạc Vũ ương ngạnh từ bé, lại mấy phen trải qua sinh tử, ý trí phần nào đó cũng được tôi luyện hơn lúc bình thường. Còn tự lên tinh thần, ‘trước mắt cùng lắm chỉ là một chút thương tích nhỏ, không đến mức phải bỏ mạng’.

Cả hai ra đến cửa, bước lên cỗ xe đậu sẵn bên ngoài. Tâm trạng Mạc Vũ phần nào đó được giải tỏa, gương mặt tỉnh táo lên ít nhiều.

Ái Ái đánh cỗ xe chạy bon bon trên đường. Được một lát đến trước một khách sạn nhỏ bình thường, Mạc Vũ khẽ hắng giọng nói: “Chị cho tôi xuống đây một lát được không?”

“Mi muốn làm gì?” Ái Ái nghi hoặc hỏi.

“Tôi đi đại tiện một lúc sẽ quay lại!” Mạc Vũ gãi gãi đầu cười khổ nói.

“Vậy thì được, mi đi mau rồi quay lại! Còn có ý tưởng bỏ trốn thì đừng trách ta nặng tay nghe rõ chưa.”

Mạc Vũ nghe Ái Ái nói không khỏi r·úng đ·ộng, nhưng vẫn cười khì khì đáp: “Tôi mắc đại tiện thật, đi nhanh sẽ quay lại ngay.” Mạc Vũ dứt lời đã xoay người bỏ đi.

Mạc Vũ gặp vị quản lý khách sạn, dặn dò vài câu, mượn bút mực viết một phong thư gửi lại cho bọn Nguyễn Bành Thái rồi mới đi ra.

Mạc Vũ ra đến cửa, mới để ý thấy một tấm ảnh tróc nã dán bên trên, nhìn kỹ, đó không phải là Ái Ái thì còn ai nữa. Mạc Vũ đọc qua chú mục tội trạng một lượt, không khỏi thất kinh, tim đập thình thịch. Không ngờ mấy ngày đó cô ta đã gây ra không ít chuyện tày trời, ngay đến tổng trấn Diễn Bích cũng bị trọng thương suýt m·ất m·ạng.



Mạc Vũ ung dung quay lại cỗ xe, Ái Ái không để ý tới vẻ khác lạ của cậu, đánh cỗ xe chạy mau.

Cả hai ra khỏi thị trấn thì nghe phía sau một toán quân binh cưỡi dị thú chạy lại quát lớn: “Phía trước mau ngừng ngay xe lại!”

Ái Ái tảng lờ như không nghe thấy, vẫn thản nhiên thúc cỗ xe chạy mau. Được nửa ngày, đoàn quân binh cũng đuổi kịp. Một tên quân binh thúc thú cưỡi vượt lên trên, không nói không rằng vung búa đánh thẳng xuống sợi xích thắng cỗ xe với thú kéo. Ái Ái tay phất mau tà áo về phía lưỡi búa, lưỡi búa theo thế chém xuống ước chừng phải trên mấy trăm cân vậy mà bị tà áo đẩy ra dễ như không. Tên quân binh mất thế rơi khỏi lưng thú cưỡi nằm ngay đơ, không biết c·hết sống thế nào. Cùng lúc đó mũi tên phía sau ‘viu viu’ bắn tới.

Mạc Vũ thất kinh nằm nép người xuống sàn, cỗ xe chớp mắt đã b·ị b·ắn thủng lỗ chỗ như tổ ong.

Ái Ái lách người qua một bên, thuận tay chụp lấy một mũi tên xuyên qua cỗ xe, đâm thẳng tới chỗ mình, hừ lạnh một tiếng ném trả lại phía sau. Tên quân binh vừa bắn tên phía sau hẳn là một tay cự phách thực lực không thấp, thấy mũi tên ném trả lập tức nép mình xuống lưng thú cưỡi, quát lớn: “Con ả gian tặc kia mau mau quy hàng đi. Khắp các ngã đường đã bị đại quân vây ráp rồi, có muốn chạy cũng không xong đâu.”

Mạc Vũ nghe tên quân binh nói, trong bụng không khỏi mừng thầm, hóa ra quân binh tróc nã đã phát hiện ra cô ta rồi.

Mạc Vũ lấy làm hả lòng hả dạ lắm chợt dưới mông đau nhói, giật thót mình ngồi dậy có phần vướng víu, hóa ra đã trúng tên vào mông rồi, máu me chảy đầm đìa. Mạc Vũ kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã vật ra sàn cỗ xe. Ái Ái nhìn lại thấy vậy không khỏi bực mình.

“Đám quân binh đáng ghét.” Nói rồi thúc cỗ xe chạy đi mau hơn. Chợt phía trước khói bụi mù mịt, nhìn kỹ hóa ra là một đám dị thú kéo dây xích sắt lao tới, cùng lúc một giọng nói ồm ồm vọng lại.

“Mi muốn chạy đằng nào!”

Ái Ái cho cỗ xe dừng lại, hướng mắt nhìn quanh một lượt nói: “Có phải vị chấp chính sứ thành phố Nghệ Bắc đó không?”

“Mi nghe tiếng mà đã đoán ra ta rồi, thật không phải là kẻ vô danh tiểu tốt. Mi mau khai ra tên tuổi đi!” Giọng nói kia lại ồm ồm vọng tới.

Ái Ái cười hì hì: “Tôi và ngài trước kia từng gặp nhau. Ngài thân mang lắm công vụ, đâu còn nhớ tới tôi nữa.”

“Mi là ai?” Người kia lại hỏi.

“Ái Ái, ngài nghe đến cái tên này chưa?” Ái Ái cười nói.

“Hoang đường!” Người kia giận dữ quát lên.