Chương 55: Tai Bay Vạ Gió
Mạc Vũ ngẩn ra giây lát, chợt thấy mặt dây chuyền khẽ lóe ánh sáng xanh rồi tắc ngay, lại hỏi: “Ông thế nào rồi?”
Mạc Vũ gọi luôn hai ba lần không nghe trả lời, thì biết chắc dị tượng vừa rồi là từ lỗ hổng ông ta nói tới đã khép lại. Qua một hồi nói chuyện cảm giác đầu óc càng thêm rối rắm thì thở dài một tiếng: “Trên đời làm gì có chuyện ghế gớm đến vậy. Bảo mình chăm chỉ rèn luyện cho bằng được như chú Mạc Minh, miễn cưỡng còn có thể. Trăm năm, ngàn năm thật là vọng tưởng.”
“Mi làm gì đó!”
Mạc Vũ giật thót mình, quay lại thấy cô gái áo đen mắt trừng trừng nhìn mình không khỏi kinh hãi, tưởng đã ngất đi đến nơi. Trống ngực đập loạn. Mặt mày đỏ bừng bừng. Miệng không thốt lên được, ấm a ấm ớ mãi vẫn không ra câu tứ nào.
Cô gái áo đen nhìn bộ dạng Mạc Vũ luống cuống, ấm ớ không đáp càng thêm nghi hoặc. Giữa đêm khuya khoắc, không người không bóng, lén la lén lút làm việc mờ ám, không khỏi lạnh nhạt nói: “Đang đêm lẻn đến trước phòng của ta nhìn trộm, không muốn sống nữa hay sao.”
Mạc Vũ nghe vậy càng phát hoảng, xua tay: “Tôi…tôi…chỉ vô…vô…tình đi qua đây, không có ý lẻn nhìn trộm chị…!”
Cô gái áo đen nghe Mạc Vũ nói không ra hơi càng thêm tinh tường, cau mày: “Mi còn già môm thoái thác! Vắt mũi chưa sạch đã sinh ra thói hư tật xấu.” Lời còn chưa dứt đã vung tay tát cậu liền hai cái vào mặt.
Mạc Vũ mắt nổ đom đóm, mở miệng toan chửi. Lại nhận luôn thêm hai cái tát nữa vào má bên kia. Răng lưỡi tưởng văng cả ra ngoài. Sờ tới đã thấy hai má sưng phù lên, máu mũi chảy ròng ròng.
“Ở tiền sảnh ta đã tha c·hết cho, lần này tự chuốc lấy chớ trách ta tàn nhẫn.” Cô gái áo đen vung tay chộp luôn lấy vai Mạc Vũ bóp mạnh, cười trừ: “Ta xem mi tướng mạo không đến nỗi nào. Hoạn đi làm thái giám, cả đời theo ta hầu hạ chỉ có lợi không hại. Ta không bạc đãi mi đâu!”.
Mạc Vũ vừa nghe nói đã không khỏi sợ hãi, kêu lên: “Tôi có làm gì nên tội mà phải hoạn đi!”
Lời vừa dứt đã lãnh thêm hai cái tát nữa. Có muốn biện minh cũng chẳng được. Mạc Vũ giận quá vung mạnh tay hòng thoát thân, nào ngờ chân tay bủn rủn, có muốn cử động đã khó huống gì là chạy thoát. Chợt thấy ánh sáng lóe lên trước mắt, lưỡi dao sắc bén cô gái áo đen đã cầm trên tay, hướng xuống dưới: “Chỉ nhoáng cái là xong. Không chút đau đớn! Mi không cần phải sợ!”
Mạc Vũ mồ hồ chảy đầm đìa, có la hét cầu cứu cũng không được, có phản kháng bỏ chạy cũng không xong. Chỉ thầm than trách số kiếp đen đuổi mà thôi. Mắt đăm đăm nhìn mặt cô gái áo đen không khỏi thống hận.
Một cô gái xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn là vậy, không nói lý lẽ đã muốn ra tay tàn độc. Lòng dạ đàn bà. Ôi thôi!
Mạc Vũ than thân trách phận, lưỡi dao sắc bén đã lèn vào trong quần, nước mắt cứ thế tràn ra. Vừa lúc bên ngoài tiếng đập cửa ‘thùm thùm’ đột ngột vọng lại. Mạc Vũ giật thót, kêu ‘a’ lên một tiếng khổ não, tưởng cô gái đã xuống tay rồi.
Cửa khách sạn run lên bần bật, người quản lý hớt hơ hớt hãi chạy ra kêu to: “Ai phá nhà người ta thế!”
Tiếng phá cửa càng dữ tợn hơn. Tay quản lý ghé mắt nhìn ra khe cửa, thấy bên ngoài người đông nghịt phải trên trăm người, tay đao, tay giáo, hung hăng phá cửa thì sợ hãi xoay người bỏ chạy. Liền đó cánh cửa khách sạn đổ ập xuống, tiếng động kinh thiên vang vọng khắp tiền sảnh. Toán người ăn mặc hảo hán xông bừa vào, mang theo nào đèn, nào đuốc sáng rực rỡ như ban ngày. Tên đầu lĩnh dẫn đầu, thân người vạm vỡ, tóc tai xồm xoàm, vai vác cây búa to bản, cán dài, nặng phải trên trăm cân. Hàm hồ đưa mắt nhìn quanh quát lớn: “Ai dám g·iết hại người của sơn trại ta, mau ra đây nợp mạng đi!”.
Mạc Vũ đưa mắt nhìn xuống, thấy bên cạnh tên đầu lĩnh là một trong hai gã trước đó trêu ghẹo cô gái áo đen, còn gã b·ất t·ỉnh thì không thấy đâu. Theo lời tên đầu lĩnh quát nói thì gã hẳn đã xong cái mạng rồi cũng nên lắm.
Đám sơn tặc không đợi tên đầu lĩnh ra lệnh, lập tức lao bổ lên tầng thượng, miệng la hét ầm ĩ. Tay quản ý khách sạn sợ hãi chạy lại vang: “Xin các ông nhẹ tay cho, chúng tôi chắc phải phá sản mất thôi.”
Tên đầu lĩnh tóm lấy cổ y quát hỏi: “Cô ta còn ở đây không? Nói cho mau, bằng không ta châm lửa đốt luôn cái khách sạn của mi thành tro bụi.”
Tay quản lý gật đầu nói: “Cô ta ở phòng số hai mươi!”
Tên đầu lĩnh còn chưa hét bảo đám thuộc hạ tìm tới, đã nghe từ trên hành lang nói vọng xuống: “Bọn mi muốn tìm ta?”
Cô gái áo đen đã buông thả Mạc Vũ ra từ lúc nào, tay khoanh trước ngực, mắt đăm đăm nhìn xuống đám sơn tặc.
Tên đầu lĩnh ngước lên thấy đó chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp, mặt trắng, mắt phượng, mày ngài, môi đỏ, không khỏi ngẩn ra giây lát. Tên đại hán đứng bên cạnh liền nói: “Chính ả ta g·iết c·hết Từ Lý Du đó.”
Tên đầu lĩnh hừ lạnh một tiếng: “Đồ vô dụng! Chỉ là một ả đàn bà cũng không địch lại còn không mau cút xa cho ta.” Nói rồi hướng cô gái áo đen cười khách khách nói: “Bọn thuộc hạ thô lỗ của tôi, tướng mạo xấu xí, ăn nói xốc nổi làm cô nổi giận g·iết đi, rất là hay!”
Đám sơn tặc lên đến hành lang vây lấy cô gái áo đen vào giữa. Mạc Vũ trước đó bị tiếng động phá cửa làm cho giật mình, đưa tay sờ xuống hạ bộ thấy vẫn còn nguyên. Cậu còn chưa hết mừng rỡ, tính xoay người bỏ trốn đã bị đám sơn tặc xông tới ép cậu quay ngược trở lại đứng bên cạnh cô gái áo đen. Trước sau không biết chạy đằng nào cho thoát.
Tên đầu lĩnh thấy cô không có đường t·ẩu t·hoát, cười khì khì thêm: “Tôi thay mặt bọn chúng xin lỗi cô một tiếng, chắc là không vấn đề gì chứ?”
Cô gái áo đen dửng dưng như không: “Người c·hết thì cần gì xin lỗi.”
Tên đầu lĩnh nghe cô nói không đầu, không đuôi thì cười to hơn. Đám thuộc hạ theo đó họa theo. Tên đầu lĩnh xua tay nói lớn: “Rất cá tính! Rất hợp với tính cách của ta. Các anh em có thấy thế không? Ha ha…”
Vài tiếng nói hô hố nịnh hót vang lên: “Hợp với ngài quá đi chứ lỵ.”
Một tên tay trỏ cô gái áo đen cười nói: “Cô ngoan ngoãn hầu hạ đầu lĩnh, sinh con đẻ cái, cả đời ăn sung mặc sướng. Còn không mau xuống đây cảm tạ đi!”
Tên đầu lĩnh gật đầu nói: “Mi ăn nói sỗ sàng với vợ tương lại của ta, khéo cái lưỡi của mi đó, ha ha…!” Nói rồi hướng cô gái áo đen thêm: “…nào, cô đi theo tôi đến sơn trại du hí một chuyến. Việc hôm nay xem như xí xóa cả, bằng ngược lại…”
Hắn còn chưa dứt lời, cô gái áo đen khẽ phất tay một cái. Bốn tên sơn tặc vừa rảo bước đến gần lôi cô đi đã lăn quay ra sàn, miệng sùi bọt mép, xem chừng đã trúng phải độc, triệu chứng không sai biệt tên trung niên trước trước đó. Cả bọn sơn tặc vây quanh kinh sợ thoái lui mấy bước. Tên đầu lĩnh thấy cô ngang nhiên chống đối gầm lên giận dữ: “Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Được lắm, bọn mi còn không mau bắt ả lại cho ta!”.
Mạc Vũ đứng cạnh cô gái áo đen thấy bọn sơn tặc lao tới, xua tay nói lớn: “Tôi không liên quan gì tới.”
Chợt nghe bên dưới nói vọng lên: “Tên nhóc con đó chính là đồng đảng của ả!”.
Mạc Vũ nhìn xuống thì rõ là tên trung niên hảo hán trước đó ở tiền sảnh, không khỏi kêu khổ. Vừa hay đám sơn tặc đã lao tới chém bừa xuống đầu cậu, cùng cô gái áo đen.
Đám sơn tặc la lối ầm ĩ, khách khứa thập phương nghe tiếng chẳng ai dám ló mặt ra khỏi phòng, chỉ có Nguyễn Bành Thái, Đinh Bật, Nguyễn Thị Hồng cùng Lê Anh Thư ở phòng bên cạnh đi ra quan sát đã lâu.
Đám sơn tặc đánh tới Mạc Vũ, Định Bật lao tới vung kiếm lên gạt đi, quát lớn: “Giữa thanh thiên bạch nhật, lũ giặc chúng bây càn quấy không xem quan binh trị an ra gì nữa rồi phải không!”
Nguyễn Bành Thái cùng lúc vung kích đánh ngã hai tên sơn tặc xuống bậc thang: “Rút đi thôi!”
Y là người nhanh nhạy thấy sơn tặc đông đúc, vây kín hành lang đi xuống tiền sảnh thì dứt khoát kêu lớn một tiếng. Theo đó vung kích đánh gạt mở đường đi mau xuống dưới tiền sảnh. Lê Anh Thư, Nguyễn Thị Hồng vai đã mang theo sẵn hành lý, nghe hiệu lệnh lập tức băng băng bám theo sau. Mạc Vũ, Đinh Bật đoạn hậu. May mắn đám sơn tặc chỉ chú mục đến cô gái áo đen, không để tâm đến bọn Nguyễn Bánh Thái, chỉ vài tên ngáng đường mới xảy ra động thủ mà thôi.
Cô gái áo đen chẳng thèm mảy may gì đến, hừ lạnh một tiếng nói: “Bọn mi đã tìm đến c·ái c·hết thì đừng trách ta!”
Cô vừa nói vừa phất tay đánh ra, sắc đỏ theo đó cuồn cuộn thổi ra tứ phía, đám sơn tặc vừa lao tới bị sắc đỏ quét trúng lập tức ngã lăn ra ngay lập tức. Vài tên thân thể đã qua rèn luyện tự nhiên còn trụ vững, lùi lại hét toán lên: “Tránh ra mau, coi chừng trúng phải độc!”.
Bọn sơn tặc vừa ngã xuống người ‘xì xì’ như nước lã rơi phải dầu nóng, cơ thể lập tức nhũn ra, trong chớp mắt chỉ còn là một đống chất nhày đỏ lòm, h·ôi t·hối nồng nặc. Tên đầu lĩnh chân nhún nhẹ, người đã lao lên hành lang, nhìn qua cảnh tượng đó không khỏi giận dữ quát hỏi: “Mi dùng thủ thuật hạ tiện gì g·iết hại anh em ta?”
Cô gái áo đen khẽ cười. Miệng không đáp. Thủ chưởng chớp nhoáng đã đánh tới trước mặt tên đầu lĩnh. Hắn nhanh tay đưa lưỡi búa lên đở, chỉ nghe ‘binh’ một cái, thân mình đã văng ngược ra sau, còn lôi theo năm, sáu gã thuộc hạ chậm chân, không tránh kịp ra xa hơn chục mét. Tên đầu lĩnh gượng nhổm dậy lại ngã vật xuống, miệng thổ huyết, lưỡi búa nằm dưới sàn vậy mà bị lõm đi một dấu tay.
Tên đầu lĩnh thực lực đã đạt đến bán dị nhân vững chắc, đám xung quanh thực lực cũng không hề tệ vậy mà chỉ qua một chưởng vỗ tới đã không cựa quậy nỗi.
Đám sơn tặc thấy tên đầu lĩnh chưa động thủ đã nằm gục luôn thì kh·iếp vía, hơn mấy trăm tên đều là đám ô hợp, vai rộng sức dai, quen ăn biếng làm, tụ tập làm sơn tặc. Chỉ có vài tên đạt đến chuẩn mực bán dị nhân đã không xem ai vào đâu. Ngay đến quan binh trị an Diễn Bích thấy chúng còn phải tránh né cho xa. Lần này ngang nhiên xông thẳng vào thị trấn làm càn, đủ biết bọn chúng táo tợn, hung bạo ra sao. Vừa hay tên đầu lĩnh ngã xuống, không cần biết hắn c·hết sống ra sao đã xoay người bỏ chạy cả. Đến nhanh đi càng nhanh.
Cô gái áo đen chỉ phi cười xem thường: “Xạ Viễn Quốc toàn là một lũ vô dụng! Tới rồi thì không cần phải đi vội. C·hết hết cho ta!”