Chương 46: Hồn Phù
Tăng Văn Quảng nghe tiếng kêu thảm thiết vọng lại chỉ khẽ nhướng mày, lắc đầu. Lão quay lại với bộ pháp cụ bày sẵn trên bàn, tám tiểu kỳ tượng trưng cho tám phương vị, càn, đoài, ly, chấn, tốn, khảm, cấn, khôn, được cắm trên một đồ bàn bát quái rộng nửa mét, bằng cẩm thạch xanh lục. Ở giữa đồ bàn là một hình tròn phân thái cực đồ rõ ràng hai màu trắng đen, không ngừng chớp nháy phản quang. Lão đặt hai quả cầu đỏ huyết, bằng quả vải vào hai lỗ nhỏ trên hình tròn thái cực đồ. Ngón tay búng nhẹ, hai giọt máu lập tức chia nhau bắn tới hai quả cầu đỏ huyết nằm trong lỗ, máu theo đó thấm mau vào quả cầu, chớp mắt đã biến mất. Cả đồ bàn lập tức bùng lên một đợt hào quang xanh đỏ, bắn ra tứ phía, ánh sáng dần dần tích tụ lại thành một đồ hình thái cực đồ, xoay tít ở giữa tầng không, hào quang ảo ảnh mỗi lúc một rộng lớn, chớp mắt đã bao phủ cả không gian doanh trướng. Tám lá tiểu kỳ trên đồ bàn bát quái, không ngừng xuất hiện tám quang sắc bắn về phía hào quang ảo ảnh thái cực đồ, càng làm cho nó phát triển, phủ kín bốn phía doanh trướng. Màng hào quang ảo ảnh phân rõ hai màu sắc đen trắng, bấy giờ đã biến chuyển thành màu xanh lục, từ đó xuất hiện hàng trăm hàng vạn những tia sáng xanh biếc bắn ra tứ phía sắc nhọn.
Lão Tăng Văn Quảng cầm đồ bàn bát quái trên tay, tám lá tiểu kỳ bên trên vẫn không ngừng bắn tám quang sắc nhập vào hào quang ảo ảnh xanh biếc đó. Những tia sáng xanh biếc bay nhảy loạn xạ, vài tia sà xuống đi xuyên qua đỉnh lư hương cháy xém ‘xèo xèo’. Lão gật đầu hài lòng, đây là pháp trận ‘Liên Tiễn Thành’ đích thân quân chủ Tề Vĩ Duy sai lão chuẩn bị từ nhiều năm trước. Pháp trận chuyên dụng trong công phá thành phố. Lần tiến công Xạ Viễn Quốc này nó là đòn chí mạng, quân chủ muốn dành cho thành phố Nghệ Bắc. Tiêu tốn hơn mười vạn linh hồn xem ra rất đáng giá, lão bật cười khanh khách, điểm ngón tay vào hai quả cầu nhỏ trên đồ bàn bát quái. Hai quả cầu theo đó rơi xuống tay lão. Quang sắc trên tám tiểu kì lập tức biến mất, màng hào quang ảo ảnh xanh biếc theo đó tan biến, quang cảnh doanh trướng lại hiện ra rõ ràng. Lão thu đồ bàn bát quái vào cổ rương, tiện tay lại lấy ra một xấp da mỏng được cắt vuông vức, gọn gàng bằng lòng bàn tay. Lão bước đến cái đỉnh lò đặt giữa doanh trướng, bên trong là thứ chất dịch nhầy màu tím, không ngừng sôi sùng sục. Lão bỏ luôn cả xấp da vào trong, nửa giờ sau chất dịch nhầy tím bên trong khô ráo hẳn, bên trong đỉnh lò chỉ còn lại xấp da cứng cáp, bóng nhãy một màu tím biếc. Lão cầm lên đếm qua một lượt, được bảy mươi hai tấm thì gật đầu hài lòng lắm: “Bảy phần! Không tệ lắm!”
Lão cầm xấp da cứng đi tới quả cầu đặt ở gốc doanh trướng. Quả cầu bên trong trắng đục, không ngừng xoay tít, lúc hiện lúc mờ những gương mặt quái dị, oán thán, đau đớn. Tất cả đều là những linh hồn di nhân thực lực từ nhất mệnh trở lên, được nhốt trong ‘Bạch Mê Vụ’. Qua một lúc quan sát, không ít bộ mặt linh hồn đã có sắc đỏ lão mới gật đầu, mở ra một lỗ nhỏ trên đỉnh quả cầu, hơn chục bóng người lờ đờ từ đó lao ra. Lão theo bóng người xòe ra số da cứng tương ứng, những bóng người lờ đờ nhìn thấy tấm da cứng như người c·hết đ·uối vớ phải cọc, lao nhanh tới chiếm lấy tấm da cứng. Một bóng người vừa chạm vào tấm da lập tức ‘xèo xèo’ một tiếng. Bóng người hiện lên vẻ mặt oán thán, theo đó tàn lụi dần trong không khí, lão già khẽ cau mày bực tức chửi rủa một tiếng. Bốn bóng người liên tiếp đều có hậu quả tương tự, càng làm lão già toát mồ hôi lạnh. Cái bóng thứ năm lao đến tấm da cứng hai lượt đều bị đẩy ngược ra, đến lần thứ ba mới chui vào được. Lão thấy vậy mới thở hắc ra một tiếng, đưa vạc áo lau mồ hôi. Cái bóng lờ mờ vậy mà khi chui vào trong tấm da lập tức hiện rõ hình thái là một nữ nhân xinh đẹp. Hơn mười bóng người chỉ có hai bóng nhập được vào tấm da cứng, tấm thứ hai là một lão già râu tóc bạch kim, mặt mày dữ tợn. Luyện chế hồn phù tiêu tốn không ít của cải nhưng thành quả của nó không tệ chút nào. Thực lực linh hồn giữ nguyên, hổ trợ bản thân trong tác chiến vô cùng hiệu quả. Tiền nào của đó, hồn phù sử dụng không đến trăm lần nhưng có hai ba hồn phu thực lực tương đương dị nhân nhị mệnh trợ thủ thì còn gì bằng. Lão thất vọng ra mặt những vẫn còn cơ may chế tạo thêm mấy hồn phù nữa, trong quả cầu ‘Bạch Mê Vụ’ vẫn còn hơn mười linh hồn gắn gượng chống lại mê vụ thẩm thấu vào thần trí. Lão sốt ruột chờ mong thì nghe bên ngoài tiếng ‘ầm ầm’ vọng lại, cả doanh trướng khẽ run lên bần bật.
“Khốn kiếp! Chúng mày không yên tĩnh một lúc cho người khác làm việc hay sao! Hừm, cái tên Lương Đồng Ngoan quản thuộc hạ như con…” Tăng Văn Quảng chưa kịp nói từ “chó” ra khỏi miệng lại một tiếng ‘ầm’ khác vọng lại. Lần này lão không khỏi giật nảy mình. Theo đó là tiếng la lối từ bên ngoài vọng lại.
“Cháy! Cháy! Trại phía đông cháy mẹ nó rồi…!”
“Cái gì thế?” Lão gọi lớn một tiếng.
Một tên thuộc hạ giữ cửa nghe quát lớn thì vội vàng chạy vào bẩm báo: “Trại phía đông có biến, xem chừng có giặc tập kích đốt trại, thưa ngài!”.
Bốn phương phía nam thị trấn Diễn Châu, do bốn đại thủ lĩnh c·hiếm đ·óng. Lão đóng doanh trại ở phía nam, Lý Thị Mi ở phía tây, Lương Đồng Ngoan ở phía bắc giáp biên giới thị trấn Diễn Châu, Lò Tam Thăng đóng trại phía đông giáp dãy núi Phổ Sơn địa thế trắc trở, nguy hiểm. Phía đông có biến chỉ có một con đường duy nhất trên dãy Phổ Sơn. Không lý nào trong đêm quân Xạ Viễn Quốc từ trên núi đánh xuống? Ngọn núi này là nơi khai thác khoáng vật của thị trấn Diễn Châu, biết đâu có con đường bí mật tập kích đại doanh, vậy thì thật là nguy hiểm.
Tăng Văn Quảng nghĩ vậy lấy làm khó chịu, thầm trách Lò Tam Thăng sơ suất việc tuần tra. Lão cho thu hồi tất cả vật dụng cần thiết, từ đỉnh lò điều chế hồn phù, đến quả cầu ‘Bạch Mê Vụ’ cồng kềnh vẫn chưa khuất phục xong những linh hồn bên trong vào cổ rương. Lão chạy vội ra ngoài nhìn về phía đông xa xa, thấy lửa cháy mỗi lúc một lan rộng thì quay sang tên thuộc hạ giữ cửa, cho gọi tất cả bốn vị phó thủ lĩnh dưới trướng của mình lập tức tập trung cả lại dưới doanh trướng, cẩn mật giữ trại, đợi lão quay về điều động.
Tên thuộc hạ vâng dạ chạy đi ngay, lão đi mau đến con hưu cao cổ khổng lồ đứng dưới tán cây tùng cổ thụ, nhẹ nhàng nhảy lên lưng nó, ra roi đánh một cái. Con hưu miệng nhai thức ăn phun phì phì kêu lên một tiếng, nhắm thẳng hướng đông lao đi như gió lốc, cảnh tượng thật tiêu sái quỷ dị làm sao.
Khi ấy ở phía đông, mười doanh trại lửa b·ốc c·háy ngùn ngụt, còn cháy xém sang mấy doanh trại khác xung quanh. Tiếng quân Hắc Cốt Sơn chạy ngược xuôi d·ập l·ửa, náo loạn cả lên.
Lò Tam Thăng nghiến răng nghiến lợi, giậm chân quát tháo: “Bọn khốn kiếp chúng mày canh giữ thế này phổng!” Hắn vừa quát, vừa tóm lấy một tên thuộc hạ xớn xa xớn xác vấp té vào người hắn, ném ra xa, chỉ nghe ‘huỵch’ một tiếng c·hết ngất đi, không cựa quậy gì nữa.
Một tên thuộc hạ khác sợ hãi chạy lài bẩm báo: “Thưa đại thủ lĩnh, quân tuần tra phát hiện có địch nhân xuất hiện trên núi Phổ Sơn.”.
Lò Tam Thăng giận dữ quát tháo ầm ĩ, hắn điểm một nhóm thuộc hạ giỏi săn lùng cấp tốc tiến về phía đó. Vừa hay từ xa xuất hiện một toán quân chạy lại, đèn đuốc sáng rực rỡ, đi đầu là bốn phó thủ lĩnh, ba nữ một nam, mặt mày tái ngắt.
“Việc gì thế?” Một cô gái chưa quá đôi mươi, mặc y phục đen thêu bạch cốt, tướng mạo xinh đẹp, ánh mắt vô hồn hướng nhìn một tên đầu lĩnh hỏi.
Tên đầu lĩnh lập tức thưa: “Địch nhân ẩn thân trên núi Phổ Sơn, bất ngờ tập kích đốt trại. Đại thủ lĩnh đã tự mình dẫn người truy bắt chúng rồi.”
“Hừ, đúng là một lũ ăn hại! Bọn mi nhanh cho thêm người d·ập l·ửa chớ để tổn thất thêm nữa. Ta cùng mọi người đi tiếp ứng đại thủ lĩnh.”
Tên đầu lĩnh vâng dạ, lập tức chạy đi quát tháo đám quân Hắc Cốt Sơn nhanh chân hơn. Cô gái dứt lời đã thúc thú cưỡi chạy đi luôn. Ba người bên cạnh thấy cô lao đi mới quát lên một tiếng đuổi theo sau: “Đi thôi!”.
Cả bốn vừa đi khuất thì người của trại Lương Đồng Ngoan gần đó chạy lại tiếp ứng. Một lúc sau Lương Đồng Ngoan cưỡi con nai đốm lững thững đi tới, đưa mắt nhìn đám lửa không khỏi nhếch miệng cười ‘phì’ một tiếng. Tên đầu lĩnh tiếp nhận việc chữa cháy thấy hắn đến thì vội vàng chạy lại chào hỏi một tiếng. Hắn lười biếng phất tay bảo hắn tiếp tục công việc không cần phải nhiều lời. Vừa lúc một giọng trầm trầm vọng lại:
“Ngài còn không mau đi tiếp ứng Lò Tam Thăng, đứng đó làm gì?” Lời chưa dứt mà khói bụi đã ầm ầm thổi tới, tóc tai Lương Đồng Ngoan không khỏi bị thổi dựng lên. Hắn bực bội nói: “Ngài không đổi mau con hưu ngu đần đó đi cho mau, liệu chừng tôi với nó cũng có ngày động thủ.”
Người vừa tới không ai khác chính là lão Tăng Văn Quảng, nghe Lương Đồng Ngoan nói giọng hậm hực thì cười trừ: “Ngài khắc khe với tôi quá.”
“Khắc khe cái gì chứ? Nó dẫm c·hết không ít người của tôi rồi, ngài còn bênh vực cho nó.” Lương Đồng Ngoan ngẩng đầu lên nhìn con hưu khổng lồ đầy chán ghét.
Đám quân Hắc Cốt Sơn đang d·ập l·ửa thấy con dị thú khổng lồ đi tới đã kh·iếp vía, không ít tên bị nó vô tình dẫm cho lòi bụng, gãy chân. Lão Tăng Văn Quảng mặt mày khó chịu nhưng nhìn đám người nhốn nháo tránh xa không khỏi đắc ý cười dài: “Ngài nói nhiều làm gì! Chúng ta mau đi tiếp ứng cho Lò Tam Thăng. Chẳng may hắn xảy ra cơ sự gì thì không hay ho gì cho chúng ta.”.
“Hừm, cái tên quỷ vật đó thì xảy ra chuyện gì cho hắn chứ!” Lương Đồng Ngoan miệng nói vậy nhưng vẫn thúc thú cưỡi nhắm hướng dãy núi Phổ Sơn chạy đến.