Chương 13: Trầm Mặc
Đinh Bật xét qua một lượt cổ rương mặt mày sảng khoái, vẻ kh·iếp nhược trước đó biến đâu mất. Mạc Vũ không để tâm lắm đến gã lại quay sang lay gọi hai người Hồng, Xuân.
Nguyên Hồng thân trọng thương, lại bị viên đá quỷ dị của Mạc Vũ làm chấn động tâm thần vậy mà không tỉnh lại, nằm thẳng đơ như c·hết. Lý Tiềm Xuân được Mạc Vũ gọi một lúc thì tỉnh dậy ôm đầu khẽ kêu lên một tiếng:
“Ôi chao, cái đầu tôi đau quá!”
“Chị tỉnh lại rồi! Thật là may quá!” Mạc Vũ cười hì hì nói.
Cô ngẩng lên thấy mặt mày Mạc Vũ biến dạng thê thảm thì cau mày, không biết phải nói sao cho phải. Lại quay sang nhìn Nguyên Hồng nằm bất động cạnh đó chưa tỉnh, bụng phập phù như con ếch ương thì mới hay hắn còn sống. Bên kia Đinh Bật thu tất cả mọi thứ vào cổ rương đứng dậy đi quanh xem xét, mặt mày tươi cười như hoa.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lý Tiềm Xuân ngẩn ra một lúc mới hỏi thêm.
Mạc Vũ cười khổ nói: “Tôi không biết!” Cậu thấy cô ôm đầu thì quan tâm hỏi thêm: “Chị không sao cả chứ?”
Lý Tiềm Xuân lắc đầu nhìn Đinh Bật đi tới, Mạc Vũ lại nói: “Chị an tâm đi! Tên vô liêm sỉ đó c·hết rồi!”
“C·hết rồi?”
Cô ngẩn ra một lúc, lại thấy đầu óc nhói lên đau đớn thì rên khẽ một tiếng. Việc trước đó cô không mảy may hay biết gì, còn không hiểu tại sao mình b·ất t·ỉnh đi nữa. Cô quay sang Nguyên Hồng nằm sõng soài dưới đất hỏi: “Tôi không rõ tại sao lại ngất đi nữa, ông ấy không sao chứ?”
“Chỉ là kiệt lực ngất đi thôi, lát sau sẽ tỉnh lại.” Đinh Bật lững thững bước lại. Ngồi xuống nâng đầu Nguyên Hồng lên, không biết trong tay gã cầm một viên cao dược đỏ huyết từ lúc nào nhét vào miệng hắn nói thêm: “Chỉ cần dùng viên Cốt Dĩ Hoàn này thì y sẽ tỉnh lại nhanh thôi. Bên dưới chân núi tôi nghe có tiếng người, chỉ sợ một lát nữa quân trị an thị trấn Diễn Châu đến thì rắc rối to.”
“Họ đến thì tốt chứ sao.” Mạc Vũ đưa tay xoa xoa gương mặt sưng húp của mình đã chuyển sang tím xanh làu bàu nói.
“Họ đến đây sẽ tra vấn đủ điều, không chừng còn dính đến tù tội nữa.” Đinh Bật nhìn mặt mày của Mạc Vũ không khỏi thở dài, chuyến này quay về khó mà thưa lại với Mạc Lâm rồi! Nhẹ thì nhận h·ình p·hạt đòn roi, nặng thì đuổi ra khỏi Mạc gia. Hiện tại nghĩ tới việc đó cũng không thỏa đáng, để mặc nó đến đâu thì đến. Trước mắt phải rời khỏi đây trước đã! Gã không muốn mình lại dính dáng đến người của Hắc Cốt Sơn, khéo tai bay vạ gió bị tróc nã khắp nơi thì đó mới thật là xui xẻo, tương lai không ngóc đầu lên được. Gã quay sang Lý Tiềm Xuân nói thêm: “Tên Mai Đình Tú tuy chưa hay rõ về thân thế của cô nhưng hiện tại lưu lại Diễn Châu khó bề sống yên ổn. Cô phải mau chóng cùng Nguyên Hồng rời đi thôi.”
Không cần Đinh Bật nói, Lý Tiềm Xuân đã quyết định như vậy từ lúc nghe Nguyên Hồng nói rồi. Cô gật đầu ‘ừ’ một tiếng, vừa hay Nguyên Hồng ho lên mấy tiếng mở choàng mắt ngồi bật dậy, mắt nhìn dáo dác, chụp lấy lưỡi búa quát to: “Tên chó má, ta đ·ánh c·hết mi!”
Nguyên Hồng vung búa lên thì khẽ kêu lớn một tiếng khổ sở, lưỡi búa lại rơi xuống đất. Hắn đưa mắt nhìn ba người một lượt thì đã rõ ít nhiều mọi chuyện: “Ồ, hóa ra mọi chuyện xong xuôi cả rồi à? Tên vô liêm sỉ kia đ·ã c·hết!”
Ba người Xuân, Vũ, Bật cùng gật đầu cười khổ. Nguyên Hồng mím môi nhịn đau đứng dậy cười khạch khạch: “Vậy thì hay lắm, đở để tôi phải ra tay. Cha nó chứ!” Hắn loạng choạng đứng không vững, mặt mày nhăn nhó, ngó xem v·ết t·hương trên bụng thấy không còn ra máu nữa mới an tâm thở hắc một tiếng: “Chuyến này tôi thiệt hại nặng quá chừng, liên quan đến đàn bà phụ nữ thì thúi quắc, xui xẻo đến bốn đời tổ tiên. Con mẹ…” Hắn buột miệng rủa thậm tệ chợt nhớ ra chuyện gì đó, lưỡi thụt cả lại ấm ớ quay sang Lý Tiềm Xuân cười khổ: “…hê hê…tôi không có ý gì mong cô chớ trách cái miệng thối của tôi nhé.”
Lý Tiềm Xuân cười khổ lắc đầu: “Không có gì! Ông đã cứu mạng tôi. Tôi báo đáp còn chẳng hết, làm sao lại trách mắng ông được chứ.”
Nguyên Hồng dắt lưỡi búa vào thắt lưng, vung tay tát hai cái lên mặt mình cười xòa nói: “Cô đừng nói vậy, đó là trách nhiệm của tôi mà. Chỉ tại cái miệng quen chửi bậy của tôi làm cô không vui. Đáng đánh! Đáng đánh!”
Vừa hay Đinh Bật như nhớ tới chuyện gì đó chạy đến mép đỉnh núi nhìn xuống, liền quay lại nói: “Không xong rồi, tiếng người huyên náo bên dưới ngày một đông. Chúng ta lưu lại đây khá lâu, chúng báo quan chắc đã tới rồi. Anh Nguyên Hồng mau mau đưa cô Xuân xuống núi đằng kia, tôi cùng Mạc Vũ theo hướng khác đi xuống. Hẹn ngày tái ngộ!”
Nguyên Hồng thấy Đinh Bật khẩn trương như vậy liền gật đầu, quay sang Lý Tiềm Xuân thúc dục: “Cô Xuân, chúng ta đi mau thôi!”
Lý Tiềm Xuân chần chừ cúi đầu chào Đinh Bật một cái, rồi quay sang Mạc Vũ hỏi: “Chú tên là Mạc Vũ à?”
Mạc Vũ nghe hỏi thì ngẩn ra. Vừa rồi Đinh Bật vô ý nói ra tên thật của cậu, cô nghe ra mới nhớ tới hỏi. Đinh Bật nghe vậy suýt chút nữa vã lên miệng một cái. Mạc Vũ tuy không hiểu luật lệ giang hồ thế nào nhưng mấy chuyện phiền phức như thế này giả giả thật thật là khôn ngoan hơn hết. Nhưng đã bại lộ rồi cũng không lắc đầu chối, liền gật đầu đáp: “Đúng vậy! Tôi là Mạc Vũ ở phía tây thị trấn.”
Lý Tiềm Xuân ‘ồ’ lên một tiếng gật đầu: “Thì ra cậu là người nhà Mạc gia, tôi đã từng gặp qua Mạc Minh không biết có phải là cha của chú không?”
Mạc Vũ cười đáp: “Ông ấy là chú ruột tôi.”
“À, ra là vậy.” Cô còn muốn nói thêm đôi ba câu nữa nhưng Nguyên Hồng đã nghe được tiếng huyên náo dưới chân núi, mặt biến sắc, xen vào nói: “Đi thôi! Trò chuyện lằng nhằng khéo chó táp tới đít thì hỏng bét, đi đi đi…!”
“Chào tạm biệt!” Mạc Vũ đưa tay chào thì đã thấy mình bị nhấc bổng lên. Đinh Bật không nói nhiều lời cõng Mạc Vũ thoăn thoắt lao về một bên mép núi nhảy xuống. Nguyên Hồng thấy vậy gật đầu khen: “Con mẹ nó, vậy mà nhanh gớm!” Hắn cười khì khì quay sang Lý Tiềm Xuân nói: “Cô chịu khó trèo lên lưng tôi! Chúng ta mau rời đi thôi.”
Lý Tiềm Xuân lúc này có lý do gì để e thẹn nữa lập tức trèo lên lưng Nguyên Hồng. Nguyên Hồng không nói câu nào cũng nhắm một hướng mép đỉnh núi trèo xuống.
Trời về chiều, quang cảnh trong thị trấn Diễn Châu càng thêm đông đúc, xe cộ, hàng hóa lưu thông đi nườm nượp. Từ phía đông một cổ xe bò chở đầy các bao lớn lương thực chậm chạp đi trên đường phố. Phía sau xe hai người ngồi vắt vẻo, một lớn một nhỏ, người lớn thì mặt mày bình dị miệng ngậm cành cây cắn tỉa, người nhỏ thì mặt mày sưng húp không trông rõ bộ dạng. Đó không ai khác chính là Mạc Vũ và Đinh Bật, chỉ khác Mạc Vũ hiện giờ đã mặc một bộ y phục nông phu dài lụng thụng. Hai người sau khi rời khỏi đỉnh núi liền chạy một mạch về phía đông, đi qua khu rừng mấy ngày trước họ ẩn nấp tránh vòi rồng. Nghỉ ngơi ở nó nửa ngày không thấy có người đuổi theo mới dám mò ra con đường chính đi về thị trấn. Trên đường gặp đoàn vận chuyển lương thực thì nhập cùng đoàn đến bây giờ mới vào trong thị trấn được.
Mạc Vũ tay vân vê cổ rương lấy được từ Khả Tam, không ngừng thở dài tiếc hận: “Đến khi nào mới có thể dùng được nó đây. Tiếc quá!”
Đinh Bật ném cành cây xuống đường cười khổ nói: “Chỉ cần cậu chăm chỉ rèn luyện thì sớm đạt được thành tựu thôi. Việc này đâu có khó với gia thế nhà cậu đâu.”
“Chú nói thì nghe dễ dàng lắm, chẳng phải mất mười mấy năm rèn luyện cực khổ chú mới trở thành dị nhân sao.” Nói tới đây Mạc Vũ không khỏi thở dài than thở: “Chị Hồng nói rèn luyện thân thể rất khổ sở, chịu không biết bao nhiêu khổ cực, vậy mà đã hơn ba năm rồi vẫn chưa chính thức trở thành bán dị nhân đủ thấy khó khăn nhường nào. Ừm, vật này đúng là khó dùng. Chú không cần lại bảo cháu nên giữ lấy để làm gì chứ?”
“Nó so với gia thế nhà cậu không là gì nhưng đó là tài sản lớn không dưới mấy trăm ngàn ngân phiếu. Bình thường có ngân phiếu cũng chưa chắc mua được, lần này cậu may mắn thế còn gì. Giữ lấy sau này sẽ dùng tới.” Đinh Bật cười khì khì, vốn tài sản chứa trong bảo rương đó gã cùng Mạc Vũ đã đem ra chia đều. Kiếm được một đống của cải như vậy làm sao gã không thấy khoan khoái, hiện tại cảm giác lâng lâng không tin được vẫn chưa tiêu hóa hết. Đừng nói trước đó gặp nguy hiểm, cho dù gặp tình cảnh nguy khốn hơn nữa gã cũng thấy thỏa mãn lắm.
Mạc Vũ không để tâm đến cảm giác của Đinh Bật chỉ đau đáu nghĩ mấy tháng tới sẽ đến võ quán nhập học trong lòng lại chùng xuống nhiều lắm. Cậu hâm mộ Mạc gia có cha và chú Mạc Minh thực lực hơn người nhưng bản tính không ưa thích b·ạo l·ực, lại không mảy may quan tâm đến hơn thua thành thử trước đó mấy hôm nghe mẹ nhắc tới chuyện đến võ quán rèn luyện thân thể cậu đã buồn bực không chịu, nhưng thấy mặt Mạc Lâm hầm hầm mới không dám nói ra miệng mà thôi. Trải qua nửa ngày sinh tử, tận mắt thấy đánh đánh g·iết g·iết, tuy thích mắt nhưng bản thân cậu lại không muốn dính dáng đến nó chút nào. Cậu cầm cổ rương trên tay thấy vật này rất vừa bụng nhưng ngặt nỗi phải có thực lực dị nhân mới sử dụng được. Suy nghĩ mâu thuẫn thành thử cậu mới than ngắn thở dài, tâm trạng không vui vẻ nổi.
“Cứ như lời chị Hồng nói tới, ít ra phải năm đến mười năm mới có hi vọng trở thành dị nhân, chính thức sử dụng được bảo rương. Như vậy chẳng phải bảo mình chặt đi cánh tay. Xem vậy còn dể chịu hơn nhiều.” Mạc Vũ lắc đầu than thở. “Trên đời còn có bao nhiêu là thú vui, chuyện lạ chưa tận mắt thấy qua, nếm thử, tự nhiên đày đọa bản thân mình cả đời thì sống làm sao nổi? Hừm, mình không dùng tới. Chú Đinh Bật không nhận, cất đi đợi ngày sau chị Hồng đạt thành tựu làm qua tặng cho chị vậy.” Nghĩ thông suốt Mạc Vũ cất bảo rương vào trong túi.
Đinh Bật thấy Mạc Vũ thư thả nằm gối đầu lên bao lớn mới cười hỏi: “Cậu Vũ nghĩ thông rồi à? Trở thành dị nhân chan chính vốn là giấc mơ của mọi người, chỉ có kẻ yếu nhược bất tài mới nghĩ ngược lại thôi. Cậu thông minh, lạnh lợi, tôi tin chắc sau này sẽ đạt được thành tựu, thăng quan tiến chức làm rạng danh tổ tiên. Tôi và cha cậu thực tài chỉ có tới đây thôi, khó tiến bộ hơn được nữa nhưng tương lai vẫn phấn đấu. Cậu còn trẻ, phải có ý trí mới được. Con bé Hồng trước kia thế nào, lúc này thế nào! Cậu thấy rõ rồi đó, khí chất nó đã trưởng thành nhiều lắm nếu không sai biệt thì vài năm tới sẽ có thành tựu. Tương lại con bé về lâu về dài sẽ có sự nghiệp riêng, không đến mức phải làm người hầu người hạ nhà người ta. May mắn thì được triều đình để mắt, bằng không thì đến các gia tộc làm một tay đội trưởng gia đinh, đâu có tệ hà hà…”
Mạc Vũ cười khì khì tán thành. Người đã đạt đến thành tựu dị nhân chân chính thì đi tới đâu chẳng có người cầu đến. Tương lại đúng là không sợ túng quẫn. Mạc Vũ nghĩ tới cảnh tượng xung quanh được mọi người tán dương, ngưỡng mộ sao không khỏi thấy làm thống khoái chỉ là cảnh tượng đó đeo vào người không ít thống khổ, đâu dễ gì có được.