Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn

Chương 33: - Chương 33 BẢO VỆ BẰNG CẢ TÍNH MẠNG




Chương 33 BẢO VỆ BẰNG CẢ TÍNH MẠNG



Vừa hết tiết thứ nhất, Phó Thiên Thiên liền nhận được một tin nhắn trên điện thoại.







Là Bùi Diệp gửi tới.







“Trai bao”: Đến sân tập nhỏ phía sau dãy phòng học số 2.







Phó Thiên Thiên nhíu mày.







Bùi Diệp muốn cô đến sân tập nhỏ phía sau dãy phòng học để làm gì?







“Phó Thiên Thiên”: Chuyện gì?







“Trai bao”: Đưa thẻ ra vào sân tập cho em.







Nhìn thấy nội dung trên điện thoại, Phó Thiên Thiên không nhiều lời, bèn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.







Chẳng mấy chốc, cô đã đi tới sân tập nhỏ phía sau dãy phòng học, vừa hay phía sau sân tập có một khu rừng trúc rậm rạp, Bùi Diệp đứng đằng sau rừng trúc. Phó Thiên Thiên nhạy bén phát hiện ra có mấy vệ sĩ đang nấp trong góc tối rừng trúc để bảo vệ an toàn cho Bùi Diệp mọi lúc.







Trong lớp, có bạn học tới bắt chuyện, Thịnh Diên nói bừa vài câu, lúc quay đầu lại đã không thấy Phó Thiên Thiên đâu. Cậu ta nhìn xung quanh, liền thấy Phó Thiên Thiên xuất hiện ở sân tập nhỏ phía sau dãy phòng học, sau đó đi về phía sau rừng trúc.







Phó Thiên Thiên đến đó làm gì?







Phía sau rừng trúc, Phó Thiên Thiên đi thẳng đến trước mặt Bùi Diệp. Sau đó cô chìa tay ra.







“Đồ!” Cô nói thẳng vào đề.







Bùi Diệp hơi nhếch môi, thích thú nhìn Phó Thiên Thiên. Lúc này đang là buổi sáng, ánh nắng xuyên qua cây dương trên đỉnh đầu chiếu vào mặt cô, khiến làn da trắng nõn của cô càng nhẵn mịn và tinh tế, khuôn mặt tròn trịa hơi trẻ con phối với vẻ mặt quá nghiêm túc của cô, trông không tương xứng cho lắm.







“Thiên Thiên, vừa gặp mặt đã đòi đồ, ngay cả chào cũng không chào luôn sao?”







Phó Thiên Thiên hơi cau mày.







Chào? Lần trước cô chào anh, anh còn châm chọc cô.







Cô liền đổi cách chào: “Anh ăn cơm chưa?”







Bùi Diệp: “…”







Bùi Diệp đột nhiên phá lên cười.







Thấy Bùi Diệp cười chảy nước mắt, mặt Phó Thiên Thiên đen như mực.







Cô lạnh lùng hỏi: “Anh gọi tôi tới đây không phải là để đưa đồ cho tôi sao? Lát nữa tôi còn phải vào học! Đồ đâu?”



Bùi Diệp lau nước mắt trên khóe mắt bởi vì cười nhiều, rồi lấy một thứ trông như tấm thẻ ra khỏi túi quần mình, đặt vào lòng bàn tay của Phó Thiên Thiên.







“Đây là thẻ ra vào sân tập.” Bùi Diệp lại đặc biệt nói thêm: “Thẻ ra vào của người khác chỉ có thể ra vào cổng sân tập, còn thẻ của em có thể tùy ý ra vào các khu vực trong sân tập!”







Phó Thiên Thiên cầm lấy tấm thẻ: “Tùy ý ra vào các khu vực, chẳng lẽ… anh không sợ tôi làm chuyện bất lợi cho anh sao?”



Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Có vật này là có thể lấy được các bí mật của đội vệ sĩ, thậm chí bao gồm cả những ghi chép đi lại và kế hoạch của người nhà họ Bùi.







Bùi Diệp cười: “Nếu chúng ta đã giao hẹn thì tất nhiên là tôi sẽ thực hiện lời giao hẹn. Lời giao hẹn đầu tiên của chúng ta là tin tưởng, tôi tin em sẽ không làm thế.”







Con ngươi của Phó Thiên Thiên hơi co lại.







Tin tưởng!







Đây là linh hồn của đội đột kích Hắc Ưng, tất cả đội viên trong đội đột kích Hắc Ưng đều là đồng đội vào sinh ra tử vì quốc gia. Bọn họ tin tưởng lẫn nhau.







Tuy nhiên, trong một lần thực hiện nhiệm vụ quan trọng, các đồng đội của cô…







Đây là lần đầu tiên có người nói sẽ tin tưởng cô từ khi cô sống lại với thân phận Phó Thiên Thiên.







Cô cảm thấy trái tim tĩnh lặng của mình lại bắt đầu nhảy lên.







Phó Thiên Thiên siết chặt tấm thẻ trong tay, im lặng bỏ tấm thẻ vào túi áo của mình.







Cô khẽ áp tay vào nơi để tấm thẻ, hơi nheo mắt lại, trịnh trọng tuyên thệ trong lòng, rằng cô sẽ bảo vệ tấm thẻ này bằng cả tính mạng của mình.







Thấy Phó Thiên Thiên trịnh trọng cất tấm thẻ như vậy, Bùi Diệp khẽ chau mày. Trông thần thái của cô cực kỳ giống một quân nhân.







Bùi Diệp liếc nhìn về phía dãy phòng học, nheo mắt lại, làm như thờ ơ hỏi: “Vừa rồi lúc tôi đi ngang qua hành lang trước lớp em, cháu trai của tôi nói gì với em thế?”

Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com

Chương 33 BẢO VỆ BẰNG CẢ TÍNH MẠNG




Vừa hết tiết thứ nhất, Phó Thiên Thiên liền nhận được một tin nhắn trên điện thoại.







Là Bùi Diệp gửi tới.







“Trai bao”: Đến sân tập nhỏ phía sau dãy phòng học số 2.







Phó Thiên Thiên nhíu mày.







Bùi Diệp muốn cô đến sân tập nhỏ phía sau dãy phòng học để làm gì?







“Phó Thiên Thiên”: Chuyện gì?







“Trai bao”: Đưa thẻ ra vào sân tập cho em.







Nhìn thấy nội dung trên điện thoại, Phó Thiên Thiên không nhiều lời, bèn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.







Chẳng mấy chốc, cô đã đi tới sân tập nhỏ phía sau dãy phòng học, vừa hay phía sau sân tập có một khu rừng trúc rậm rạp, Bùi Diệp đứng đằng sau rừng trúc. Phó Thiên Thiên nhạy bén phát hiện ra có mấy vệ sĩ đang nấp trong góc tối rừng trúc để bảo vệ an toàn cho Bùi Diệp mọi lúc.







Trong lớp, có bạn học tới bắt chuyện, Thịnh Diên nói bừa vài câu, lúc quay đầu lại đã không thấy Phó Thiên Thiên đâu. Cậu ta nhìn xung quanh, liền thấy Phó Thiên Thiên xuất hiện ở sân tập nhỏ phía sau dãy phòng học, sau đó đi về phía sau rừng trúc.







Phó Thiên Thiên đến đó làm gì?







Phía sau rừng trúc, Phó Thiên Thiên đi thẳng đến trước mặt Bùi Diệp. Sau đó cô chìa tay ra.







“Đồ!” Cô nói thẳng vào đề.







Bùi Diệp hơi nhếch môi, thích thú nhìn Phó Thiên Thiên. Lúc này đang là buổi sáng, ánh nắng xuyên qua cây dương trên đỉnh đầu chiếu vào mặt cô, khiến làn da trắng nõn của cô càng nhẵn mịn và tinh tế, khuôn mặt tròn trịa hơi trẻ con phối với vẻ mặt quá nghiêm túc của cô, trông không tương xứng cho lắm.







“Thiên Thiên, vừa gặp mặt đã đòi đồ, ngay cả chào cũng không chào luôn sao?”







Phó Thiên Thiên hơi cau mày.







Chào? Lần trước cô chào anh, anh còn châm chọc cô.







Cô liền đổi cách chào: “Anh ăn cơm chưa?”







Bùi Diệp: “…”







Bùi Diệp đột nhiên phá lên cười.







Thấy Bùi Diệp cười chảy nước mắt, mặt Phó Thiên Thiên đen như mực.







Cô lạnh lùng hỏi: “Anh gọi tôi tới đây không phải là để đưa đồ cho tôi sao? Lát nữa tôi còn phải vào học! Đồ đâu?”



Bùi Diệp lau nước mắt trên khóe mắt bởi vì cười nhiều, rồi lấy một thứ trông như tấm thẻ ra khỏi túi quần mình, đặt vào lòng bàn tay của Phó Thiên Thiên.







“Đây là thẻ ra vào sân tập.” Bùi Diệp lại đặc biệt nói thêm: “Thẻ ra vào của người khác chỉ có thể ra vào cổng sân tập, còn thẻ của em có thể tùy ý ra vào các khu vực trong sân tập!”







Phó Thiên Thiên cầm lấy tấm thẻ: “Tùy ý ra vào các khu vực, chẳng lẽ… anh không sợ tôi làm chuyện bất lợi cho anh sao?”



Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Có vật này là có thể lấy được các bí mật của đội vệ sĩ, thậm chí bao gồm cả những ghi chép đi lại và kế hoạch của người nhà họ Bùi.







Bùi Diệp cười: “Nếu chúng ta đã giao hẹn thì tất nhiên là tôi sẽ thực hiện lời giao hẹn. Lời giao hẹn đầu tiên của chúng ta là tin tưởng, tôi tin em sẽ không làm thế.”







Con ngươi của Phó Thiên Thiên hơi co lại.







Tin tưởng!







Đây là linh hồn của đội đột kích Hắc Ưng, tất cả đội viên trong đội đột kích Hắc Ưng đều là đồng đội vào sinh ra tử vì quốc gia. Bọn họ tin tưởng lẫn nhau.







Tuy nhiên, trong một lần thực hiện nhiệm vụ quan trọng, các đồng đội của cô…







Đây là lần đầu tiên có người nói sẽ tin tưởng cô từ khi cô sống lại với thân phận Phó Thiên Thiên.







Cô cảm thấy trái tim tĩnh lặng của mình lại bắt đầu nhảy lên.







Phó Thiên Thiên siết chặt tấm thẻ trong tay, im lặng bỏ tấm thẻ vào túi áo của mình.







Cô khẽ áp tay vào nơi để tấm thẻ, hơi nheo mắt lại, trịnh trọng tuyên thệ trong lòng, rằng cô sẽ bảo vệ tấm thẻ này bằng cả tính mạng của mình.







Thấy Phó Thiên Thiên trịnh trọng cất tấm thẻ như vậy, Bùi Diệp khẽ chau mày. Trông thần thái của cô cực kỳ giống một quân nhân.







Bùi Diệp liếc nhìn về phía dãy phòng học, nheo mắt lại, làm như thờ ơ hỏi: “Vừa rồi lúc tôi đi ngang qua hành lang trước lớp em, cháu trai của tôi nói gì với em thế?”

Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com