Âu Tổng Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 38: Âu Trạch Dương gặp chuyện.




Giờ tan làm Bạch Tử Du đang trên đường về nhà thì bị lực tay tóm lấy lồi cô vào xe. Cô định hét lên kêu cứu nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh cô liền im bặt. Ánh mắt của cô giờ đây đã chuyển từ hoảng loạn sang tức giận rồi. Cô liếc nhìn sáng dần mất kiên nhẫn.

"Tôi nói lại lần nữa, chúng ta nhất định sẽ ly hôn anh đừng làm những việc vô vị như vậy nữa."

"Du Du trước đây anh không quan tâm đến em là anh không đúng. Bây giờ anh mới biết em gả cho anh đã chịu nhiều tủi nhục như vậy. Trước đây anh chỉ quan tâm đến công việc lơ là cảm xúc của em anh sẽ thay đổi, cho anh một cơ hội có được không." Âu Trạch Dương ôm một bó hoa lớn đưa cho cô, hắn vừa nói ánh mắt vừa hiện lên sự hối hận.

"Âu Trạch Dương tôi nhớ ra tất cả rồi, trước đây đúng là tôi đã làm rất nhiều việc khiến anh chán ghét, tôi cũng có thể hiểu lúc đó tôi vừa từ quê lên đã gả cho anh thật sự rất không có cảm giác an toàn cho nên lúc đó rất đáng chán ghét đến bản thân tôi cũng cảm thấy khó mà chịu nổi."

Âu Trạch Dương nghe cô nói vậy thì vội vàng lên tiếng phụ nhận.

"Không phải như vậy đâu. Nếu anh đã cưới em thì sẽ giúp em trải qua những ngày tháng không có cảm giác an toàn, là anh không làm tốt trách nhiệm của người chồng, xin lỗi."

"Tôi cũng không phải một người vợ tốt ngày nào cũng nghi ngờ này nọ lúc nào cũng nghĩ đến việc kiểm tra, cái gì cũng kìm nén trong lòng còn bị Tĩnh Hạ dở trò lý dán."

"Nếu đã vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi."

Bạch Tử Du nhìn ánh mắt mong chờ của hắn trong lòng cô bất giác cũng nhói lên một nhịp, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh, cô gạt tay hắn ra khỏi tay mình rồi mệt mỏi lắc đầu.

"Chính vì như vậy tôi mới phát hiện ra chúng ta không hợp Âu Trạch Dương chúng ta cứ ly hôn đi."

".."

Bạch Tử Du mở của bước xuống xe rồi rời đi, vừa đi nước mắt cô vừa rơi một cách mất kiểm soát, mắt cô dần nhòe đi, cô ngồi xuống ghế đá bên đường ngước mắt lên trời để nước mắt ngừng rơi nhưng đều vô dụng. Bạch Tử Du vô thức nhìn xuống bụng mình, cô xoa xoa nhẹ nó rồi mỉm cười nghẹn giọng nói.

"Cục cưng, bố không thích con sau này chỉ có mẹ nuôi dưỡng con thôi con không trách mẹ chứ."



".."

…..

Ngày hôm sau Bạch Tử Du vẫn như thường lệ đến Lâm Thị làm việc. Nhưng hôm nay nhìn cô bơ phờ hơn mội hôm, người cô cũng uể oải thấy rõ. Lúc cô đang bước sang đường thì bắt ngờ có một chiếc xe nhắm thẳng vào cô mà lao đến. Bạch Tử Du như đứng hình tại chỗ, cả cơ thể cô cứng đờ không thể di chuyển, cô nhắm tịt mắt lại tay cô vội ôm lấy bụng mình đầy run sợ. Nhưng trong lúc cô nghĩ mình không thoát khỏi thì cô đã bị lực kéo mình ra ngã xuống lề đường, cùng lúc đó là tiếng vô chạm mạnh vang lên thật chói tai. Cô mở mắt ra thì nhìn thấy người muốn tông chết mình không ai khác chình là Tĩnh Hạ. Nhưng người vừa cứu cô lại chính là Âu Trạch Dương cô vội vàng chạy đến chỗ hắn run rẩy ôm lấy hắn.

"Ầu Trạch Dương, Trạch Dương anh mở mắt ra." Cô gần như mất kiểm soát hét lên giữa đường lớn.

"Làm ơn gọi cấp cứu giúp tôi."

Tĩnh Hạ nhìn tình cảnh trước mắt cô ta liền hoảng loạn sợ hãi quay xe bỏ chạy. Ý định của cô ta là giết chết Bạch Tử Du vì cô mà cô ta mất hét tất cả, nhưng cô ta lại không ngờ được rằng Âu Trạch Dương lại từ đâu chạy ra cứu cô người bị tồng lại chính là Âu Trạch Dương chuyện này cô ta cũng chưa nghĩ đến.

Hắn từ từ mở mắt ra nhìn cô trìu giọng, hắn cố gắng gượng dậy.

"Du Du... không sao chứ?"

"Trạch Dương anh đừng nói nữa."

Bạch Tử Du khóc lóc nghẹn cả giọng, hẳn cố gắng lấy bàn tay bê bết máu lên lâu đi nước mắt cho cô rồi an ủi cô.

"Đừng khóc?"

"Âu Trạch Dương tôi không cho anh chết. Anh nghe thấy chưa Tôi không cho anh chết."

"Du Du nếu như anh có chuyện gì thì em hãy bắt đầu cuộc sống mới đi, trước đây anh đối xử với em không tốt là anh có lỗi với em sau này sẽ không như vậy nữa." Hắn nhìn cô cố gắng gượng cười, nói xong hắn dần mất đi ý thức rồi ngất đi.

"Âu Trạch Dương anh đừng dọa tôi, tôi đưa anh đến bệnh viện."



•*•

Bệnh viện.

Âu phu nhân khi nghe tin đã vội vàng chạy đến bệnh viện vừa vào đến sảnh bà đã gặp ngay Tĩnh Hạ đang ngồi đấy.

"Bác gái..."

Cô ta chưa kịp nói hết câu thì Âu phu nhân đã thẳng tay cho cô ta một cái tát rõ đau, bà nhìn cô ta đầy tức giận rồi cảnh cáo.

"Con trai tôi mà có mệnh hệ gì tôi sẽ không tha cho cô đâu.

"Bác gái không phải như vậy đâu cháu chỉ muốn giết Bạch Tử Du cháu chưa từng nghĩ sẽ làm hại Trạch Dương."

Cô ta quỳ xuống trước mắt bà nức nở nói. Nhưng khi thấy Tử Du bước đến chỗ mình cô ta liền không biết xấu hổ đứng dậy chỉ tay vào cô, đồ hết mọi tội lỗi lên đầu cô.

"Đều là cô ta, đều tại Bạch Tử Du nếu không phải cô ta mê hoặc anh Trạch Dương để anh ấy chạy ra cứu cô ta thì anh Trạch Dương sẽ không bị thương."

"Tôi nói cho cô biết nếu Trạch Dương có chuyện gì cô chuẩn bị tinh thần ngồi tù cả đời đi." Bạch Tử Du bước đến chỗ cô ta tức giận nói.

"Bác gái tại sao bác không trách cô ta, đều là vì Bạch Tử Du tại sao bác lại không trách Bạch Tử Du?"

"Trước đây tôi chỉ nghĩ cô tùy tiện sắc láo một chút thôi. Tôi không ngờ cô lại độc ác như vậy không biết phải trái

Trạch Dương là chồng, nó bảo vệ vợ nó thì có gì sai, kẻ đầu sỏ thật sự hại nó chính là cô. Tôi nói cho cô biết nếu con trai tôi có mệnh hệ gì tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết. Người đâu kéo cô ta xuống cho tôi."