Tập đoàn Lâm Thị.
Trong giờ nghỉ trưa Bạch Tử Du xuống căng tin của công ty để ăn trưa khi cô vừa lúc định về phòng làm việc thì lại đụng trúng Lâm Thiên Hạo, cô muốn lăng tránh anh nhưng anh đã giữ cô lại.
"Tử Du, gần đây làm việc cảm thấy thế nào?"
"Cũng tốt, sếp Lâm có việc gì không?"
"Tôi cảm thấy sao cô cứ trốn tôi mãi thế?"
"Đâu có sao sếp Lâm lại cảm thấy thế?" Bạch Tử Du cười gượng lén nhìn lên hắn.
"Tử Du cô là một người thông minh tôi đối với cô như thế nào chắc trong lòng cô hiểu đúng không?"
"Sếp Lâm nói đùa rồi anh là anh trai của Lâm Phong trong lòng tôi cũng luôn coi anh là anh trai. Nhưng anh yên tâm về công việc tôi có bất cứ vấn đề gì anh đều có thể nói với tôi."
"Lâm Phong nói đúng trong lòng cô chỉ có Âu Trạch Dương."
- Tạm thời không phản bác thì hơn không chút nữa Lâm Thiên Hạo lại tưởng có cơ hội.
Hai người đang khó xử nhìn nhau thì Âu Trạch Dương bước vào đi đến chỗ hai người họ đang đứng.
"Du Du."
Cô quay lại nhìn hắn mà không khỏi bất ngờ, cô không biết hắn lại tính chạy đến đây làm cái trò gì nữa.
"Anh đến đây làm gì?" Cô kéo hắn sang một góc rồi nhỏ giọng hỏi.
"Thì anh đến đón em đi ăn."
"Vậy đi thôi." Cô kéo tay hắn vội vàng rời đi như đang muốn trốn tránh không muốn ở lại đây vậy.
"Không vội. Anh đã đặt nhà hàng."
"Đều được, đều được mau đi thôi."
Lâm Thiên Hạo nhìn hai người rời đi trước mắt mình thì rơi vào trầm tư. Đến khi Lâm Phong đứng trước mặt hắn từ bao giờ cũng không biết.
"Anh hình như hai người họ sắp quay lại rồi. Hay là anh từ bỏ đi." Lâm Phong vỗ vai anh một cái lên tiếng khuyên nhủ.
"Thế thì đợi khi họ hoàn toàn quay lại rồi tính, hơn nữa em có thể đảm bảo họ cả đời không ly hôn à?"
"Anh suy nghĩ này của anh rất nguy hiểm. Đây rõ ràng là người thứ ba."
"Anh đã phá hoại họ chưa. Anh là người trồng chờ." Lâm Thiên Hạo nói rồi quay người đi lên văn phòng.
•••
"Tôi ăn xong rồi đi trước đây." Bạch Tử Du sau khi ăn được vài miếng thì bỏ dĩa xuống muốn rời đi.
"Du Du có phải em đã quên hôm nay là ngày gì rồi không?"
"Ngày gì? Xin lỗi hôm nay tôi phát hiện ra Lâm Thiên Hạo như có ý với tôi. Tôi không muốn anh ấy cảm thấy chúng tôi có cơ hội cho nên mới ra ngoài cùng anh, đừng hiều lầm."
Âu Trạch Dương nghe cô nói vậy hắn liền nắm chặt tay lại cố gắng kiềm chế cảm xúc nhỏ giọng nói với cô.
"Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta."
"Thế thì đúng lúc quá. Bữa này coi như bữa chia tay vậy. Tôi vào nhà vệ sinh một chút." Bạch Tử Du đứng dậy rồi rời đi.
Âu Trạch Dương nhìn cô dần khuất hắn liền cảm thấy mất mát, hắn cũng không thể ngờ được lại có một ngày hắn phải hèn mọn níu giữ cô lại nhưng vẫn vô dụng, cô vẫn luôn một mực giữ quan điểm là sẽ ly hôn với hắn.
Bạch Tử Du vừa vào nhà vệ sinh không lâu thì Âu Trạch Dương cũng chạy vào theo. Hắn đẩy cô vào tường rồi cúi xuống hôn cô cuồng nhiệt làm cho cô không kịp phản ứng chỉ có thể mở ta mắt nhìn hắn, qua một lúc lâu hắn mới buồng cô ra. Hẳn vuốt nhẹ tóc cô rồi mới nghẹn giọng nói.
"Du Du em mau nhớ lại đi có được không!"
"Vô dụng thôi dù nhớ ra tôi vẫn ly hôn với anh thôi."
"Không đâu em rất yêu anh em chỉ quên mất thôi."
Bạch Tử Du không muốn tranh cãi với hắn liền vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng căn bản là hắn không hề muốn cho cô đi. Qua một lúc vùng vẫy cô vô tình bị trượt chân, hắn đưa tay ra muốn bắt lấy tay cô nhưng không được. Cô cứ vậy ngã nhào xuống đất, đầu cô cũng bị va chạm mạnh ở bồn rửa tay.
Âu Trạch Dương hốt hoảng vội vàng bế cô lên đưa cô đến bệnh viện. Trong cơn mơ màng trong đầu cô biết đầu hiện lên tất cả những gì đã xảy ra trong 5 năm qua. Từng chuyện từng chuyện một đều tái hiện một cách rõ nét trong đầu cô.
"Đây chính là Âu phu nhân con nhỏ từ quên lên sao? Nó mặc cái gì thế không biết đúng là mất mặt."
"Bạch Tử Du tôi không có ý định có con."
"Thế nếu tôi có rồi thì sao? Nếu tôi có con rồi anh sẽ không quan tâm Tĩnh Hạ nữa chứ?"
"Đừng đem con ra nói chuyện, nếu có rồi thì phá đi."