Âu Tổng Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 31: Tĩnh Hạ gặp chuyện.




Đi đến phòng nghỉ của hắn ở tầng 2, hắn đặt cô nhẹ nhàng xuống sofa rồi ngồi xốm xuống trước cô, ân cần nói.

"Anh bảo bác sĩ tới đây khám cho em."

"Tôi thật sự không sao anh làm vậy quá khoa trương rồi." Bạch Tử Du nhìn hắn đầy bất lực. Cô có phải làm bằng sứ đâu mà sao cứ hở chút là gọi bác sĩ vậy.

"Nghe lời để bác sĩ khám xem."

"Âu Trạch Dương anh thấy tôi vẫn đang mất trí không?"

"Không phải cảm thấy em đúng là mất trí nhớ."

"Cho dù tôi không mất trí nhớ tôi vẫn sẽ ly hôn với anh. Còn nữa, hôm nay anh gọi Âu phu nhân trước mặt bao người tôi rất phiền."

"Em chỉ là không nhớ. Không sao anh đợi em nhớ lại."

"Anh nghĩ tôi nhớ lại sẽ hồi tâm chuyển ý sao?"

"Em yêu anh mà."

"Nhưng anh không yêu tôi, hơn nữa bây giờ tôi không yêu anh nữa." "Em yêu, là em không nhớ nữa..."

"Không làm phiền hai người chứ."

Hai người đang cãi nhau thì Cố Hàn bước vào trên tay còn cẩm theo dụng cụ y tế nữa.

"Mau vào đây đi." Âu Trạch Dương nói rồi ngồi lên bên cạnh cô.

Cố Hàn bước đến anh nhìn sắc mặt của hai người mà khó hiểu hỏi.



"Sắc mặt khó coi như vậy rốt cuộc là ai khám bệnh?"

"Anh ấy." Bạch Tử Du không chần trừ gì liền chỉ thẳng tay vào mặt Âu Trạch Dương.

Hắn chỉ có thể thở dài bất lực. Cố Hàn thấy hắn không nói gì thì chỉ cười nhẹ nhìn hắn nói.

"Tôi đã nghe rồi là Tử Du xảy ra mâu thuẫn với thanh mai của cậu bị đẩy xuống hồ bơi."

"Cô ấy không phải thanh mai của tôi." Âu Trạch Dương nghe vậy liền lên tiếng phụ nhận.

"Trong giới ai mà không biết cô ấy là thanh mai trúc mã của anh tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau nói trở mặt thì trở mặt." Bạch Tử Du bĩu môi kinh bỉ liếc nhìn hắn.

"Cố Hàn cũng lớn lên cùng anh lẽ nào cậu ấy cũng là thanh mai của anh."

"Này Trạch Dương cậu đừng làm tôi buồn nôn." Cố Hàn thấy hắn lấy mình ra làm bia chống đạn thì cũng chỉ thở dài bất lực với hai người họ.

"Đã nói với em rất nhiều lần cô ấy chỉ là cháu của bạn cũ ông nội anh."

"Vậy sao vậy hai người càng xứng đôi rồi."

"Em mất trí nhớ anh không so đo với em."

Âu Trạch Dương thấy mình không cãi thắng sự ương ngạch của cô nên quay qua Cổ Hàn.

"Cố Hàn cậu mau khám cho cô ấy đi."

"Được."

Ở bữa tiệc Tĩnh Hạ một thân nhớt nháp, người ướt như chuột lột cô ta chạy vào trong, thấy nhiều người cô ta tỏ vẻ đáng thương, nức nở lên tiếng xin lỗi. Nhưng thực chất thì cũng chỉ muốn đồ lỗi cho Bạch Tử Du.

"Xin lỗi mọi người là tôi đã phá hỏng bữa tiệc hôm nay tôi chọc tức cô Bạch cô ấy mới đẩy tôi xuống hồ bơi. Tôi không trách cô ấy."



Giờ đây mọi người đều biết bộ mặt thật của cô ta rồi nên thay vì ánh mắt cảm thông, thương xót thì giờ đây bọ họ chỉ nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, chế nhạo. Một người đàn ông bước đến chỗ cô trầm giọng nói.

"Cô Tĩnh trước đây nói chuyện đầu tư tôi vẫn hơi đắn đo, giờ đây không bàn cái này nữa."

"Tại sao không phải nói sẽ đầu tư Tĩnh thị của tôi sao?"

Ông ta chỉ thờ dài một cái rồi quay người rời đi. Mà không chỉ có mỗi ông ta mà những nhà đầu tư lớn đều rút vốn khỏi công ty của cô ta. Những người chuẩn bị hợp tác với công ty cô ta cũng đều muốn hủy hợp đồng.

"Tôi cũng không đầu tư nữa."

"Hợp tác của chúng ta chấm dứt ở đây đi."

"Chấm dứt toàn bộ dự án tôi đã đầu tư trước đây Tĩnh Hạ cô tự thu xếp ổn thỏa đi."

Cô ta nhìn từng người rời đi mà hoang mang cô không biết sao tất cả mọi người lại muốn kết thúc hợp tác với cô vậy chứ.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người muốn rút vốn."

Thấy cô hoang mang đứng đấy, Lâm Thiên Hạo bước tới cười cô một cách chế nhạo.

"Cô vẫn rất may mắn tới bây giờ mới bị vạch trần có điều sau này có bao nhiêu bồi thường đang đợi cô tôi cũng không biết?"

"Bồi thường khổng lồ gì? Anh đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu?" Tĩnh Hạ lắc đầu trong lo sợ.

"Toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi của cô và Tử Du đều đã bị mọi người nhìn thấy."

Cô ta chưa kịp lên tiếng nói gì thì liền ăn ngay một cái bạt tai nữa, mà người đánh lại chính là bạn thân của cô ta.

"Tĩnh Hạ không ngờ cô là loại người dụ dỗ đàn ông của người khác. Uồng công tôi tin cô như vậy còn tưởng Bạch Tử Du cướp đàn ông của cô." "Không phải tôi đều là Bạch Tử Du đều là lỗi của cô ta, cô ta đã cướp anh Trạch Dương của tôi." "Âu Trạch Dương căn bản không hề coi trọng cô, đều là cô tự mình hoang tưởng." Cô gái nói rồi cũng quay người rời đi bỏ lại cô ta đứng đờ một mình ở đấy.