Ở nhà Âu Trạch Dương đang ngồi trước bàn ăn đợi cô về cùng ăn tối. Nhưng đợi mới không thấy cô về, điện thoại cũng không gọi được, nhìn khuôn mặt của hắn giờ đây đang rất lo lắng.
"Cậu chủ thức ăn nguội rồi cần hâm nóng không?" Quản gia Lâm thấy hắn ngồi đợi cô cũng hơn nửa tiếng rồi, thức ăn cũng đã nguội hết nên lên tiếng đề nghị.
"Sao Tử Du chưa về?"
"Tôi liên lạc với cô Bạch ngay."
"Vì sao không gọi phu nhân?"
"Tôi vẫn luôn gọi thế này, mà sau này cần đổi cách gọi không?"
"Thôi ông xuống trước đi." Âu Trạch Dương cho quản gia lui xuống còn hắn thì vẫn ngồi chờ cô trong vô vọng như
vay.
"Alo..."
Bạch Tử Du đang trong giấc ngủ ngon thì điện thoại reo lên, cô mơ màng nhấc lên nghe thì giọng của Âu Trạch Dương truyền đến.
"Cô ngủ rồi à, cô có biết tôi đợi cô ở nhà không?"
"Mấy giờ rồi anh còn chưa ngủ? Anh đâu phải trẻ con thiếu tôi thì không ngủ được." Bạch Tử Du khó chịu trả lời hắn.
"Tử Du cô ở đâu?"
"Nhà."
"Nhà họ Âu là nhà cô, cô đang ở đâu?"
"Âu Trạch Dương anh muốn làm gì?"
"Tử Du không có tôi cô không ngủ được đâu. Nghe lời đi cô về nhà đã có gì ngày mai chúng ta nói." Hắn nhỏ giọng lên tiếng năn nỉ cô, nhưng đáp lại hắn chỉ là những tiếng 'tút tút tút' kéo dài. Bạch Tử Du vậy mà lại dám cúp máy hắn, hắn tức giận liền nén thẳng điện thoại ra xa khó chịu lầm bầm.
"Để xem cô chịu được mấy hôm."
Sáng hôm sau Âu Trạch Dương vừa ở trên phòng bước xuống thì đã nghe quản gia Lâm thông báo một tin.
"Cậu chủ sáng nay phu nhân gọi điện tới."
"Cô ấy nói gì?"
"Phu nhân nói, bảo chúng tôi thu dọn hành lý của cô ấy rồi gửi qua đó."
"Có nói địa chỉ không đưa tôi."
Bạch Tử Du đến Lâm Thị làm như bình thường, cô vừa đến một lúc thì Lâm Thiên Hạo cũng đến, anh liền vào phòng làm việc để gặp cô.
"Chào buổi sáng."
"Chào sếp." Bạch Tử Du thấy anh đi vào thì liền đứng dậy.
"Lát nữa tôi bảo trợ lý mang sản phẩm tới, cô làm đánh giá chứng nhận bằng tài khoản đó."
"Được sếp." Bạch Tử Du vui vẻ nhận lời.
"Được tôi đi đây." Lâm Thiên Hạo giao công việc lại cho cô thì cũng quay về phòng làm việc của mình.
Sau khi Lâm Thiên Hạo vừa rời đi thì trợ lý Mạc vừa lúc gọi đến cho cô.
"Alo sếp, chị từ chức thật à?"
"Thật, tôi đã vào công ty Lâm Thị rồi cô muốn sang cùng không?"
"Tôi nghĩ đã." Trợ lý Mạc nghe lời đề nghỉ của cô thì có hơi do dự. Qua một lúc cô ấy mới nói tiếng.
"Chị không biết đâu, hôm nay sếp Âu đi làm thái độ khó chịu đáng sợ luôn, vừa nãy giám đốc dự án vào báo cáo sợ suýt phát khóc luôn. Chị vẫn cãi nhau với sếp Âu à?"
"Không phải cãi nhau là ra ở riêng, hơn nữa chúng tôi sắp ly hôn rồi."
"Nhưng nếu vậy chẳng phải lợi cho Tĩnh Hạ à? Đàn ông tài giỏi như
sếp Âu dù đã kết hôn cũng có rất nhiều người nhòm ngó."
"Đàn ông không chung thủy thì cần làm gì Tĩnh Hạ thích thì cho cô ta tôi không thèm." Bạch Tử Du bĩu môi chê bai.
Hai người đang nói chuyện điện thoại với nhau thì Âu Trạch Dương đã đứng từ phía sau trợ lý Mạc từ lúc nào. Cô vừa quay người lại liền bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của hắn làm cho cô hú hồn một phen.
"Sếp Âu..."
"Đưa điện thoại đây."
Hắn lấy điện thoại từ tay của trợ lý rồi đưa lên nghe. Hẳn hằn giọng nói.
"Tử Du tôi cho cô một ngày chuyển về nhà."
"Trợ lý Mạc đâu?"
"Cô về sẽ được gặp cô ấy."
"Không cần tôi đưa cô ấy đi." Bạch Tử Du nói rồi liền cúp máy không nghe hắn nói thêm lời nào nữa.
Âu Trạch Dương nhìn vào màn hình tối om đành bất lực, nhưng cũng không thể làm gì.
"Cô muốn từ chức à?" Hắn trả điện thoại lại cho cô rồi lên tiếng hỏi.
"Tôi đầu có."
"Dù Tử Du cho cô bao nhiêu lợi ích tôi sẽ trả gấp ba."
"Cảm ơn sếp Âu, tôi sống là người Âu Thị chết là ma Âu Thị." Trợ lý Mạc nghe Âu Trạch Dương nói vậy liền vui vẻ cúi đầu cảm ơn hắn mà liền quên mất luôn Bạch Tử Du.
"Sau này cô ấy liên lạc với cô thì đều phải báo lại cho tôi."
"Vâng, thưa sếp."
…