Phòng làm việc của Tử Du.
“Chúng ta đã tìm ra bằng mỹ phẩm của Tĩnh Hạ có lượng thủy ngân vượt quá tiêu chuẩn tại sao họ đều nói là tôi ghen ghét đố kỵ nên cố ý hãm hại cô ta?” Bạch Tử Du ngồi lật đi lật lại đống báo cáo trên bàn mà không khỏi đau đầu. Cô quay sang trợ lý Mạc bên cạnh lên tiếng càn nhằn.
“Bởi vì có sếp lớn trong ngành chống lưng cho cô ta, mà cô ta thích múa chống khua chiêng, mang sản phẩm tới cơ quan kiểm tra phát trực tiếp xuất cả quá trình, mà kết quả kiểm tra cũng đạt tiêu chuẩn.”
“Lô hàng khác nhau lỡ như thứ họ mang đến là sản phẩm đã chuẩn Tĩnh Hạ cố ý đưa cho thì sao? Lần giúp chúng ta kiểm tra ngẫu
nhiên rõ ràng có vấn đề nghiêm trọng về chất lượng.”
Trợ lý Mạc nghe cô nói một lúc, sau khi Tử Du nói xong cô mới lên tiếng.
“Hay là chúng ta bỏ qua chuyện này đi ạ. Sếp Âu cũng nói bên phía cô Tĩnh Hạ không có vấn đề rồi mà.”
Hai người đang thảo luận với nhau trong phòng làm việc thì Tĩnh Hạ đã đến bên ngoài đòi gặp cho bằng được Âu Trạch Dương.
“Tôi đến tìm anh Trạch Dương. Anh ấy có ở đây không?”
“ Sếp Âu đang họp cô vào văn phòng chờ anh ấy trước nhé.”
“Vậy làm phiền anh rồi.”
Tĩnh Hạ cứ thế hiên ngang đi vừa phòng làm việc của Âu Trạch Dương, nhân viên bên ngoài thấy vậy thì không khỏi truyền nhau lên tiếng bàn tán.
“Sếp Âu chưa bao giờ cho người không phận sự vào văn phòng của mình, người đẹp này là ai?”
“Lẽ nào là Âu phu nhân trong lời đồn.”
“Sao thế được. Anh có dùng mạng không, đây là cô Tĩnh Hạ họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ không phải Âu phu nhân không được sếp chiều kia đâu.”
“Nếu phu nhân không được cưng chiều vậy tại sao sếp lại kết hôn sớm thế?”
“Nghe nói Âu phu nhân kết hôn với sếp bằng thủ đoạn không mấy vẻ vàng nên sếp Âu mới không công bố với người ngoài chỉ biết Âu phu nhân ấy không chỉ nhỏ mọn, còn hay ghen ghét đố kỵ.”
Nhưng lời nói của mấy người kia nói nãy giờ Bạch Tử Du và trợ lý Mạc ngồi bên trong đều nghe thấy cả. Thấy cô mặt mày tối sầm lại trợ lý Mạc liền nhanh chóng lên tiếng an ủi cô.
“Chị đừng nghe mấy người ngoài kia nói linh tinh.”
“Có phải cô biết tôi là Âu phu nhân không?” Cô nhìn trợ lý Mạc với ánh mắt ngạc nhiên.
“Chỉ có tôi biết thôi, chị bảo tôi không được nói cho ai mà.”
“Làm sao cô biết?”
“Hôm chị bị miễn chức chị có gọi cho sếp Âu sau đó sếp bảo chị đừng gây sự vô cứ nữa nên tôi...”
“Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.” Bạch Tử Du ngồi xoa xoa thái dương, giờ cô đang rất đau đầu với mọi chuyện đang. Mà chuyện gì cũng đều liên quan đến Tĩnh Hạ. Cô ta đúng là âm hồn bất tán.
...
“Sếp Âu cô Tĩnh Hạ tới đang ở trong văn phòng chờ anh đấy.”
Âu Trạch Dương vừa từ phòng họp bước ra thì trợ lý đã lên tiếng thông báo cho hắn biết. Hắn vừa nghe xong thì sắc mặt liền tối sầm lại đầy khó coi.
“Ai cho cô ấy vào?”
“Xin lỗi anh, văn phòng bị chiếm dụng cho nên...”
“Sau này đừng phạm sai lầm này nữa. Tôi không thích người khác vào nơi riêng tư của tôi.” Hắn nói rối quay gót bước đi. Trợ lý cũng chạy đi theo sau hắn, sau còn không quan lên tiếng xin lỗi.
“Anh Trạch Dương. Anh tới rồi.” Thấy Âu Trạch Dương bước vào Tĩnh Hạ liền nở một nụ cười nhẹ nhàng cô ta chạy lại chỗ hắn, cầm lấy tay hắn mà nỉ non.
“Tìm anh có việc gì?” Hắn đẩy tay cô ra bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống.
Tĩnh Hạ bị hắn đẩy ra sắc mặt liền thay đổi có chút khó coi, nhưng rất nhanh cô ta lại nở một nụ cười giả tạo đi đến ngồi xuống cạnh hắn.
“Anh Trạch Dương không có việc gì thì không được tìm anh à. Hôm nay em tới đây để cảm ơn anh, anh đầu tư 100 triệu giúp công ty em vượt qua khủng hoảng lớn nên em nghĩ không biết có thể báo đáp gì cho anh không.”
“Không cần, xem như trả ơn ông nội em.”
Trong khi hai người đang nói chuyện với nhau thì những con người nhàn dỗi ăn không ngồi rồi đang ở bên ngoài ấp tai vào nghe cuộc đối thoại của hai người họ. Một người trong số đó như nghe được tin gì chấn động vậy, hắn nhìn mọi người xung quanh hào hứng.
“Nghe họ nói gì chưa. Hình như là Tĩnh Hạ muốn lấy thân báo đáp để cảm ơn sếp Âu chi 100 triệu.”
Một người trong số đó nghe vậy thì không khỏi lên tiếng tò mò.