Âu Tổng Em Vẫn Ở Đây

Chương 50




Tựa như hôm nay, hiện tại đã hơn 11 giờ khuya nhưng Lạc Yên vẫn còn đang ở bệnh viện.

Cũng không phải cô muốn kiếm thêm tiền, chủ yếu là... không muốn đối diện với người kia nữa. Huống hồ cũng chỉ là ngồi tại chỗ chờ bệnh nhân đến rồi hỗ trợ bọn họ xử lý thủ tục, cũng không có gì vất vả, so với việc chịu đựng ánh mắt chán ghét từ anh, quả thật chuyện này thoải mái hơn nhiều.

Ngồi trên ghế, Lạc Yên cảm thấy bụng hơi cồn cào, phải rồi, cả ngày hôm nay cô chỉ mới ăn bữa sáng, trưa nay có ca phẫu thuật gấp nên cô chưa kịp ăn gì cả, đến bây giờ đã khuya, sắp qua ngày mới, căn tin sớm đã đóng cửa, vì vậy Lạc Yên chỉ có thể nhịn xuống cơn đói.

Cũng không phải là chưa từng bị bỏ đói, hồi nhỏ, từ những năm tiểu học, bữa cơm của cô đã không được đầy đủ như Lạc Mạn, cô tin rằng lúc đó mình chịu được, vậy thì bây giờ cũng chịu được.

Lạc Yên tự nhủ với bản thân, lại quên mất rằng hôm nay là một ngày làm việc mệt mỏi, làm gì giống hồi bé chứ? Chẳng gắng gượng được bao lâu, mí mắt cô đã nặng trĩu, Lạc Yên loạng choạng đứng dậy, định uống một cốc nước để giảm đi cơn đói, nhưng còn chưa bước được hai bước, cả người cô đã ngã xuống, nằm sõng soài trên sàn bệnh viện.

Lạc Yên cố gắng đứng dậy, nhưng cả người chẳng có chút sức lực, chưa đến hai giây đã bất tỉnh nhân sự.

...

Củng lúc đó, ở cổng bệnh viện.

Trợ lý Cố Thanh của Âu Dực bước xuống xe, sau khi đóng cửa xe cẩn thận, cậu sải bước chân đi vào trong bệnh viện.

Hôm nay cậu đi một mình, không phải đi theo Âu Dực, hẳn là có việc riêng.

Đúng thế, bà nội Cố - người thân duy nhất còn sống của Cố Thanh bị tăng huyết áp đột xuất, đang điều trị tại bệnh viện này. Hôm nay Cố Thanh đến, mục đích là để thăm người nhà.

Nếu không phải vì công việc quá bận rộn, cậu cũng không cần phải đi vào giờ này, 11 giờ đêm, bệnh viện chắc chẳng còn mấy người, cũng may là cậu nhớ đường đi đến phòng của bà nội, cũng bớt đi vài phần phiền phức.



Cố Thanh đi được một đoạn, đột nhiên phát hiện phía xa xa có một cơ thể đang ngã trên sàn. Cậu nhìn đồng hồ, do dự một lúc rồi quyết định đến gần xem xét.

Dù sao cũng không gấp, mặc dù đã khuya nhưng mạng người là quan trọng nhất.

Cố Thanh sinh ra dưới sự che chở của người thân, trái tim cậu làm bằng thịt, đương nhiên không vô tình như Âu Dực. Khi đến gần cơ thể kia, cậu mới hoảng hồn.

Dáng người này trông rất quen mắt... Đây chẳng phải là Lạc Yên tiểu thư - vợ của sếp cậu sao?

Để xác minh suy đoán của mình, Cố Thanh dùng tay điều chỉnh vị trí khuôn mặt cô, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ, cậu càng thêm kinh ngạc, trong kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ.

Âu tổng đâu? Sao lại để vợ mình ngất xỉu ở đây?

Mặc dù cậu biết gần đây giữa hai người bọn họ có mâu thuẫn, nhưng không đến mức để Âu tổng bỏ mặc vợ mình như vậy chứ?

Cố Thanh lắc đầu, cố gắng đè xuống những nghi hoặc to nhỏ trong lòng, việc quan trọng bây giờ là phải đưa Lạc Yên tiểu thư về nhà, để sếp tự xử lý, dù sao bệnh viện bây giờ cũng chẳng còn mấy người, ở Âu gia có bác sĩ riêng, chắc chắn Lạc Yên tiểu thư sẽ nhanh tỉnh lại hơn.

Xét theo hiểu biết của cậu về Âu Dực, giờ này chắc anh đã ngủ rồi, nhưng không có vấn đề gì, bởi vì trong tay cậu có chìa khoá nhà anh. Chiếc chìa khoá này được anh tận tay đưa, mục đích là để cậu tiện ra vào nhà anh hơn, xử lý công việc cũng nhanh hơn.

Nghĩ là làm, Cố Thanh đưa hai tay đỡ người Lạc Yên dậy, bởi vì Lạc Yên là vợ của sếp cậu, cậu phải điều chỉnh tư thế sao cho cơ thể mình và cơ thể Lạc Yên ít xảy ra tiếp xúc nhất, tránh xảy ra những hiểu lầm không đáng có, khó khăn lắm mới đỡ cô đứng được, vừa định đỡ cô ra ngoài, đột nhiên phía sau lưng cậu truyền đến một giọng nam hoảng hốt.

"Yên Yên! Yên Yên!"

Cố Thanh giật mình, theo quán tính, cậu quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, phát hiện chủ nhân của giọng nói này là một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú.

Trên mặt người đàn ông chứa đầy vẻ lo lắng không che giấu được, Cố Thanh nhìn thấy anh ta gấp gáp chạy về phía mình, đến khi hai người đứng đối diện nhau, cậu mới hỏi: "Anh là ai?"



Ánh mắt Trần Khôn dán chặt lên người Lạc Yên, ngay cả bộ dạng ôn hoà thường ngày, anh ta cũng không duy trì được, không kiên nhẫn đáp lời Cố Thanh: "Tôi là Trần Khôn, cô ấy bị làm sao vậy?!"

Cố Thanh khó hiểu, người đàn ông này có quan hệ gì với vợ của sếp? Sao lại tỏ ra lo lắng như vậy? Tuy khó hiểu nhưng cậu vẫn trả lời: "Không biết, tôi là trợ lý của chồng cô ấy, hôm nay đến bệnh viện thăm bà nội thì phát hiện cô ấy ngất xỉu ở đây, nhìn qua thì có vẻ như vì đói nên mới ngất xỉu."

Trần Khôn cười lạnh, còn tưởng là ai, hoá ra là trợ lý của người đàn ông họ Âu kia. Nếu đã vậy, sao anh có thể tin tưởng mà giao Lạc Yên cho cậu ta đưa về, thà rằng chính anh tự thân làm việc này còn hơn.

Trần Khôn cố gắng bình tĩnh lại, bày ra một nụ cười hết sức "chân thành", nói với giọng điệu ôn hoà thường ngày: "Chẳng phải cậu còn thăm bà nội sao? Tôi là đồng nghiệp của cô ấy, để tôi đưa cô ấy về nhà."

Cố Thanh do dự, nhưng nghĩ đến bà nội đang chờ mình trong phòng bệnh, cậu nhanh chóng đưa ra quyết định. Cậu nói:

"Được, vậy tất cả nhờ anh!" Nói xong, cậu rút một chiếc chìa khoá trong chùm chìa khóa nặng trịch của mình ra, đưa cho Trần Khôn, sau đó căn dặn: "Đây là chìa khoá nhà Âu tổng, bây giờ ngài ấy hẳn là ngủ rồi, anh giúp tôi đưa luôn Lạc Yên tiểu thư vào nhà, đặt cô ấy trên ghế sô pha rồi đi ra ngoài bấm chuông cửa, bấm vài lần, Âu tổng sẽ dậy thôi."

Cố Thanh hơi chột dạ, hành động phá giấc ngủ này... Mặc dù làm như vậy sẽ gây phiền phức cho cả chủ lần tớ, nhưng để đảm bảo cho tính mạng của Lạc Yên tiểu thư không xảy ra vấn đề gì, chút phiền phức này chắc không đáng kể đâu.

Trần Khôn nhận lấy chìa khoá từ tay cậu, không khỏi kinh ngạc. Trợ lý của Âu Dực sao có thể ngây thơ đến mức này? Giao chìa khoá nhà Âu Dực cho một người ngoài, cậu ta thật sự yên tâm sao? Phải biết rằng chỉ một món đồ trong nhà Âu Dực cũng đáng cả hàng vạn.

Cố Thanh đương nhiên không ngây thơ như Trần Ngôn nghĩ, cậu đương nhiên đã nghĩ đến chuyện ngày, nhưng cậu không lo lắng, vẫn rất yên tâm với quyết định của mình, không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Dù sao Âu tổng ngủ trong phòng, ngài ấy có thói quen khoá bên trong, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện giết người. Về tài sản, cái này càng không đáng lo ngại, cậu biết rõ trong phạm vi nước Z, sẽ không ai dám động đến tài sản trong nhà Âu Dực.

Vì vậy, cậu hoàn toàn yên tâm.

Cố Thanh để Lạc Yên trong lòng mình vào tay Trần Khôn, Trần Khôn cẩn thận đỡ lấy, hai người tạm biệt nhau, Cố Thanh đi tìm phòng bệnh của bà nội, Trần Khôn đỡ Lạc Yên đi về phía cổng, tìm xe của mình, sau đó để cô ngồi lên xe, anh đi lên xe từ cửa bên kia, nhanh chóng khởi động rồi lái đi.