Khi cảnh sát hỏi đến đây, trong mắt Tô Niệm loé lên tia oán độc, cô ta ngẩng phắt đầu dậy, tức giận nói không ngừng:
"Đương nhiên là tôi vẫn còn nhớ, cả đời này đều sẽ không quên khoảnh khắc nhục nhã kia, tất cả những gì mà các anh nhìn thấy đều do một tay Lạc Mạn dựng nên, các anh nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi!"
Nghe thấy cái tên Lạc Mạn, hàng lông mày của người cảnh sát trẻ hơi nhíu lại, hành động khẽ đến mức dù Tô Niệm đang cách anh ta rất gần cũng không nhìn thấy.
Chỉ thấy sắc mặt của cảnh sát ngày càng nghiêm trọng, trong ánh mắt thấp thỏm của Tô Niệm, anh ta phất tay rồi nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn để lại một câu cảnh cáo:
"Chuyện này đến đây thôi, không nói tiếp nữa, tôi vẫn nên nói trước, người phụ nữ tên Lạc Mạn kia có chống lưng rất vững, mặc dù tôi rất muốn giúp cô lấy lại công đạo nhưng hiện thực lại không cho phép tôi làm điều này, cả tôi và cô cùng nhau hợp tác cũng không thể nào đánh bại được chống lưng của cô ta, cho nên tôi khuyên cô đừng nên truy cứu đến cùng nữa, quên chuyện này đi và tiếp tục sống một cuộc sống thật bình yên đến cuối đời, tạm biệt, thật xin lỗi, cô nghỉ ngơi ở đây một lúc, khi nào cảm thấy sức khỏe đã được hồi phục thì trở về cũng không muộn."
Nghe anh ta nói một hơi dài, Tô Niệm sững sờ, đầu óc trống rỗng, cho đến khi bóng lưng của anh ta khuất dần, cô ta mới lấy lại tinh thần, tia oán độc trong mắt càng thêm rõ ràng.
Không! Cô ta không cam tâm, cô ta không muốn bản thân chịu đựng những nhục nhã kia mà vẫn phải giữ im lặng.
Chống lưng... Chống lưng…
Cô ta ghét, cô ta căm hận, cô ta không muốn nghe và nhìn thấy hai từ này, việc mà cô ta muốn làm nhất bây giờ đó chính là báo thù, báo thù hai chị em Lạc gia, khiến bọn họ sống không bằng chết, thân bại danh liệt.
Một kẻ vô tâm máu lạnh, một kẻ độc ác tàn nhẫn, người như vậy xứng đáng nhận được kết cục xấu nhất.
Mặc dù trong lòng đã bị nỗi hận làm cho sắp phát điên, nhưng Tô Niệm vẫn không thể làm gì cả, cô ta còn chưa mất đi khả năng suy nghĩ, vẫn biết được hiện tại, với sức của một mình cô ta thì không thể nào đối phó với Âu gia khổng lồ đang chống lưng cho Lạc Mạn được.
Vậy thì... Đành ra tay ở Lạc Yên trước, chỉ có trả thù mới khiến cô ta cảm thấy sảng khoái.
"Lạc Yên, tôi nhất định sẽ không để cô sống yên ổn như cái tên của cô được." Tô Niệm cong cong khoé môi, vừa cười vừa lẩm bẩm.
...
Lúc này, ở con hẻm vừa xảy ra một số chuyện không hay kia.
Lạc Mạn vốn đang ngồi thưởng thức điếu thuốc lá trong tay, đột nhiên cảm nhận được tiếng bước chân từ xa truyền đến, theo bản năng cô ta ném điếu thuốc trong tay xuống đất, sau đó dùng chân giẫm mạnh, giẫm nát điếu thuốc lá còn đang cháy. Ngay sau đó, cô ta lấy từ trong áo lót ra một chiếc bình nhỏ rồi xịt lên người, ngay lập tức, mùi thuốc lá nồng nặc đã nhanh chóng bị hương hoa hồng trong chiếc bình nhỏ che đi.
Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ quả thật rất đáng sợ, Lạc Mạn đoán quả thật không sai, thật sự có người đến, hơn nữa...
Người này lại vô cùng quen thuộc đối với Lạc Mạn.
Không phải ai khác chính là Âu Dực.
Dù đã đoán trước là có người đến, nhưng trăm lần nghĩ, Lạc Mạn vẫn không ngờ được, người đến lại là anh.
Chết tiệt! Cô ta còn chưa chuẩn bị xong!
Tại sao? Tại sao cô ta đã phá hỏng cả chiếc điện thoại nhưng anh vẫn tìm ra được nhanh như thế? Theo như cô ta biết, số bạn bè của anh giỏi trong lĩnh vực công nghệ này chỉ có một người, là Hạ Tú. Cô ta sớm đã lường trước, tìm mọi cách để ngăn chặn Âu Dực tra ra vị trí sớm nhất, nhưng cuối cùng anh vẫn tìm ra trước buổi tối.
Đáng thương cho Lạc Mạn, tự cho rằng bản thân hiểu tất cả về Âu Dực, lại không biết rằng anh chính là thiên tài trong lĩnh vực này.
Lạc Mạn run rẩy đứng ở đó, thầm cảm thấy may mắn vì cô ta đã kịp dập tắt điếu thuốc lá còn chưa kịp tàn kia. Cô ta biết, Âu Dực rất ghét mùi thuốc lá, nếu để anh phát hiện cô ta là một con nghiện thuốc, chắc chắn cô ta sẽ gặp rắc rối lớn.
Âu Dực bước đến, nhìn thấy cô ta run rẩy đứng ở góc tường, tia lo lắng trong mắt anh ngày một nhiều thêm, anh ôm lấy cơ thể yếu đuối lung lay sắp đổ như muốn ngã ra bất cứ lúc nào của Lạc Mạn, bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào lưng cô ta, khẽ khàng trấn an:
"Mạn Mạn, không sao, anh ở đây rồi!"
Lạc Mạn vùi đầu vào lồng ngực của người đàn ông, thanh âm nức nở:
"A Dực, em rất sợ, em thật sự rất sợ! May mà anh đã đến kịp thời, nếu không... Có lẽ em sẽ không gắng gượng nổi mất!"
Nghe cô ta khóc lóc như vậy, lòng anh nhói đau, sau khi ôm cô ta một lúc thì buông ra rồi hỏi:
"Mạn Mạn, chuyện này là sao? Con đường này mặc dù vắng vẻ nhưng cũng là nơi hai chúng ta gặp nhau lần đầu tiên mà, sao em có thể lạc đường được?"
Đến rồi... Rốt cuộc anh vẫn đề cập đến chuyện này rồi…
Đây vẫn luôn là điều khiến cô ta lo lắng nhất... Không được! Phải nhanh chóng nghĩ cách ứng phó thôi!
Không thể bịa chuyện nói rằng có người muốn cưỡng hiếp cô ta, nếu nói như vậy, Âu Dực nhất định sẽ dùng mọi cách để tra ra kẻ muốn cưỡng hiếp cô ta đến cùng, khi đó, những chuyện đại khái như cô ta thuê người quay video nhạy cảm uy hiếp Tô Niệm sẽ bị anh biết hết, đến lúc ấy, hậu quả thật sự không lường nổi.
Cũng không thể nói rằng cô ta thật sự lạc đường được, bởi vì con đường này là nơi mà hai người gặp nhau lần đầu tiên, hay nói đúng hơn là nơi cô ta lên kế hoạch "vô tình gặp gỡ" với Âu Dực lần đầu tiên, nếu nói như vậy, Âu Dực khẳng định sẽ rất tức giận.
Vốn nghĩ rằng phải đến tối muộn thì Âu Dực mới tìm đến nơi, cô ta định ngồi nơi này hút thuốc, thả lỏng tâm trạng một lúc rồi đi đến một con đường xa lạ nào đó, chờ Âu Dực đến đón, không ngờ điếu thuốc còn chưa kịp tàn thì Âu Dực đã có mặt ở đây, khiến cô ta không kịp xoay xở.
Trong lòng Lạc Mạn lúc này vô cùng rối rắm, mắt thấy anh đã sắp mất kiên nhẫn, cô ta hít sâu, còn chưa kịp suy nghĩ thì lời đã tuôn ra khỏi miệng:
"Em... Em chỉ là nhất thời nhớ đến anh, muốn gặp mặt anh nên mới nói như vậy, thật ra em không hề gặp chuyện gì cả."
Lời vừa nói ra, cô ta lập tức hối hận, nhưng rốt cuộc cũng đã muộn rồi, bởi vì lời của cô ta vừa dứt, tia lo lắng trong mắt người đàn ông đối diện lập tức biến mất tăm, thay vào đó là vẻ bực bội mà cô ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
"Lạc Mạn, em xem anh là trò đùa sao? Em biết công việc của anh bận đến mức nào không? Vì lo lắng cho em, đến cuộc họp chiều nay cũng bị anh dời lại, ngay cả vẻ bình tĩnh anh cũng không duy trì nổi, bây giờ em lại nói là vì nhất thời nhớ anh nên mới lừa anh đến đây, em không cảm thấy bản thân mình có chút quá đáng sao?" Nói đến đây, anh như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh dừng lại, sau đó tức giận nói với âm lượng lớn hơn:
"Em biết Lạc Yên đang ngồi trong bệnh viện chờ anh đến xác nhận giúp cô ta không? Dù biết cô ta đang rất gấp, nhưng vì em, anh vẫn đem chuyện này ném ra sau đầu, hiện tại, cái anh nhận được là gì đây? Là lý do không đâu vào đâu này của em sao? Lạc Mạn, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thất vọng về em như vậy, em tự mình suy nghĩ lại đi." Nói xong, Âu Dực rút ví ra, đưa cho cô ta vài tờ tiền giấy, sau đó tiếp tục những lời vừa nãy:
"Cầm lấy tiền rồi tự mình bắt taxi về đi, anh phải đến bệnh viện để xem tình hình của Lạc Yên, nói thế nào đi nữa thì trên danh nghĩa, cô ta vẫn là vợ sắp cưới của anh."
Dứt lời, anh xoay người bước đi, bóng lưng ấy không chút do dự, lạnh lùng đến xa lạ.
Lạc Mạn sững sờ, cô ta không nghĩ đến anh lại phản ứng mãnh liệt như vậy, giận dữ đến mức ngay cả đưa cô ta về cũng không muốn làm. Nghĩ đến những lời nói sắc bén vừa nãy của anh, trong lòng cô ta không khỏi có chút khó chịu, dù sao thì đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy dáng vẻ tức giận này của anh. Vốn cho rằng chỉ cần cô ta tỏ ra áy náy một chút, anh sẽ lập tức tha thứ cho cô ta như những lần cô ta phạm lỗi ở trước kia, thật sự không nghĩ đến... Anh lại như vậy.
Nhìn những tờ tiền trên tay, trong mắt Lạc Mạn loé lên tia ác độc, đống tiền giấy bị cô ta vô thức vày vò đến nhăn nhúm, không nhìn ra hình dạng ban đầu. Cô ta nghiến răng, giọng nói như rít ra từ trong cổ họng:
"Tất cả những chuyện này đều do mày gây ra, Lạc Yên, tao nhất định sẽ không để mày yên, người như mày vĩnh viễn không xứng đáng có được hạnh phúc."
Mặc dù hiện tại là ban ngày, nhưng thanh âm u ám kia của Lạc Mạn thậm chí còn đáng sợ hơn so với đêm đen.
…
Lúc này, trên con đường quốc lộ với người qua kẻ lại đông nghẹt.
Âu Dực điên cuồng lái xe, tốc độ cao ngất ngưỡng, anh cứ lái như vậy suốt 10 phút, cho đến khi xe dừng lại trước cổng bệnh viện, vẻ điên cuồng trong mắt anh mới dần vơi đi. Âu Dực bước xuống xe, khẽ đưa tay vuốt mái tóc đen bị gió làm cho bay tán loạn.
Nghĩ đến việc Lạc Mạn vừa làm, trái tim anh như hoá băng, lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy cô ta không trưởng thành như anh vẫn tưởng.
Âu Dực đột nhiên lắc đầu, cố gắng gạt bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn trong tâm trí. Anh bước vào bệnh viện, dựa theo trí nhớ đi đến phòng bệnh của Lạc Yên. Vừa bước vào phòng, anh lập tức sững sờ, bởi cảnh tượng mà anh nhìn thấy là hình ảnh người con gái ngồi một mình trên giường, đôi mắt cô nhìn về phía cửa sổ, không có mục tiêu nhất định, ánh mắt đượm buồn, thần sắc không rõ buồn hay vui.
Hình ảnh này... Không hiểu sao lại khiến trái tim anh lỡ nhịp, có chút rung động... Âu Dực vội vàng lắc đầu, cố ép bản thân quên đi cảm giác kì lạ này. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng bệnh thực sự chỉ có một mình Lạc Yên.
Cũng phải, hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, các bác sĩ y tá đều xuống căn tin ăn uống, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cô cũng không có gì khó hiểu, nhưng không vì thế mà cô có cơ hội trốn thoát khỏi nơi này, vì phía ngoài cổng bệnh viện, bảo vệ canh gác rất nghiêm ngặt, dù cô có muốn ra ngoài cũng không có cách nào.
Thấy Lạc Yên vẫn chưa phát hiện ra mình, Âu Dực chậm rãi bước đến bên cạnh cô, sau đó ngồi xuống ngay cạnh vị trí mà cô đang ngồi.
Động tác của anh cũng không có gì giấu giếm, Lạc Yên dễ dàng phát hiện ra trong phòng mình có người, vốn tưởng lại là hộ lý vào đưa thuốc, không nghĩ đến vừa quay đầu thì đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, một khuôn mặt đã khiến cô đau đớn tận tâm can.
Là Âu Dực.