Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Âu Lạc Truyện

Chương 7: Hẹn ước – Duyên kỳ ngộ!




Chương 7: Hẹn ước – Duyên kỳ ngộ!

Tác giả: Lão Nhân Kể Truyện

------------------------------

Bờ sông Thao cách ngoài thành Ao Việt vài dặm, có năm lão nhân và hai đứa trẻ đang bị một nhóm người bao vây. Nhóm người này khoảng chừng ba mươi người được dẫn đầu bởi hai người đan ông một già một trẻ.

“Các ngươi là ai, tại sao lại giả trang người Ba Thục Quốc, lại dám có ý định lên người Thái Tử và Tiểu Công Chúa!” – Ngân lão thanh âm giận dữ gầm lên dữ dội

“Đàm Ngân Tướng Quân đã vài chục năm không gặp, ngươi vẫn như vậy, chẳng thể bình tĩnh mà nói chuyện.” – Từ phía rừng cây, một lão giả thân hình gầy gò bước ra trên mặt lão là một vết sẹo lớn bên má trái, nhìn ống tay trái phất phơ có lẽ tay trái đã bị cụt tới vai. Lão giả cũng mặc quần áo của Ba Thục Quốc.

“Không ngờ lại là ngươi!” – Kim lão cũng bất ngờ với sự xuất hiện của người này.

“Ngươi vậy mà vẫn chưa c·hết sao?” – Ngân lão thì lại càng giận dữ hơn mắng lớn.

“Bất ngờ sao? Ngươi tưởng là ta đ·ã c·hết rồi đúng không? Ta chưa g·iết được ngươi làm sao ta c·hết được.” – Sự hận thù có thể nhìn thấy rất rõ trông đôi mắt của lão giả.

“Là các ngươi giả dạng sứ thấn Ba Thục Quốc tới, hay các ngươi cấu kết với Ba Thục Quốc rồi?” – Kim lão nghi ngờ.

“Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết sao.” – Lão giả cươi kinh miệt, cũng không thèm đáp lời nữa, lão hướng phía ông lão ôm đàn chắp tay chào hỏi. – “Kính chào tiền bối! Đây là chuyện ân oán tư thù của chúng ta, mong tiền bối nể mặt vãn bối là tế sư của Việt Thường tộc mà không can thiệp vào việc này.”

Ông lão ôm đàn từ khi mọi chuyện phát sinh tới lúc này vẫn là không thèm nhìn lấy những người xuất hiện lấy một điểm, mắt vần nhìn về thị trấn bên kia sông, như là ở đây vẫn chỉ có mình lão đang ngồi. Lão giả Việt Thường Tộc cũng không vì vậy mà giận dữ, ngược lại còn thầm cảm thấy may mắn. Vì trước lúc xuất hiện lão đã nhiều lần thăm dò vị cao nhân ôm đàn kia, nhưng không thể nào dò được nông sâu, người rõ ràng ở đó, nhưng lại như không ở đó, khí tức hòa quyện hoàn toàn với thiên nhiên, nếu chỉ dùng khí để cảm nhận, vị cao nhân đang ôm đàn kia, cũng không khác gì những cành cây, ngọn cỏ, hay phiến đá lão đang ngồi kia vậy.

“Kim Ngân hai người các ngươi hôm nay c·hết chắc rồi!” – Lão giả cười lên sảng khoái, lão sờ lên vết sẹo trên mặt, rồi chạm vào chỗ cánh tay đã bị cắt, mắt càng thêm nhiều sự thù hận. – “Ân oán giữa chúng ta hôm nay thanh toán luôn một thể. Lên.”

Lão giả nói xong rút liền thanh đao do người trẻ tuổi bên cạnh mang theo nhằm thẳng Kim Ngân nhị lão lao tới, đồng bọn của lão cũng đồng loạt áp sát. Kim Ngân nhị lão nhìn nhau gật đầu, Ngân lão rút thanh kiếm to chẳng kém gì thanh đao của lão giả từ sau lưng ra đỡ đao chiêu, trong khi đó Kim lão lấy từ sau eo ra một cái ống, đầu ống hướng lên trời, lão vặn cơ quan ở đầu dưới, một ánh sáng bắn ngược lên trời, đây là tín hiệu cầu cứu, khi bay lên đến độ cao nhất định sẽ p·hát n·ổ tạo ra tiếng động và ánh sáng có thể nhìn thấy trong phạm vi vài dặm. Nhưng tín hiệu vừa bay được một phần ba quãng đường thì bị một mũi tên bắn nổ tung, kẻ bắn không phải ai khác, chính là người trẻ tuổi cầm đao cho lão giả, hắn tầm ba mươi tuổi. Khi mọi ngươi áp sát hắn không có động tĩnh, là để chờ thời khắc Kim lão phát tín hiệu cầu cứu.

“Các ngươi nghĩ rằng ta chưa tính tới việc này sao! Giới thiệu với người đứa con trai này của ta chính là thần tiễn mới của Việt Thường Tộc, tín hiệu vừa rồi nổ quá thấp, ánh sáng không đủ, t·iếng n·ổ thì hẳn không thể bằng được tiếng pháo hội đâu nhỉ. – Hôm nay nhà nhà đều đ·ốt p·háo mừng lễ hội Thần Lạc, từ lúc Kinh Dương Vương từ Đền Thần Lạc về tới giờ tiếng pháo trong thành chưa từng chấm dứt.

“Các ngươi tính toán cũng thật cao!” – Ngân lão giận dữ, vận hỏa khí vào kiếm, thanh kiếm phát ra ánh lửa đỏ rực. – “Xem Kiếm!”

Hỏa khí phát ra từ kiếm làm thanh kiếm sáng rực, mỗi khi đâm hoặc chém đều để lại những vệt sáng đỏ rực.

“Đao pháp của ngươi chậm hơn xưa rất nhiều!” – Ngân lão biến chiêu từ đâm loan kiếm một vòng quanh bàn tay chuyển thành chém từ trên cao xuống làm lão giả đang t·ấn c·ông sườn trái phải biến chiêu theo đỡ kiếm.



Lão giả nghiêng đao về bên trái làm kiếm của Ngân lão xuôi theo lưỡi đao chém xuống nơi vai trái của lão, đối với người thường như vậy sẽ khiến cánh tay b·ị c·hém trúng, nhưng lão giả đã không còn tay nên thứ Ngân lão chém trúng chỉ là cánh tay áo . Đồng thời lão giả chuyển đao vòng từ phía trên đầu tạo thành đường cong chém ngang eo Ngân lão.

Ngân lão bật mạnh chân, lùi người về phía sau, nhưng áo cũng b·ị c·hém rách một vệt dài. Lùi ra xa Ngân lão sờ phía eo trái, có một v·ết t·hương nông dài ba phân do đao khí tạo thành. “Hay cho một biến chiêu” Ngân lão.

Ở bên kia Kim lão và hai vị tướng quân mỗi người phải đối phó gần mười người, mỗi người võ công đều kém hơn ba người nhiều, nhưng phối hợp rất tốt, số lượng lại đông, làm cho ba người khá chật vật mới địch lại. Thân pháp Kim lão cực nhanh di chuyển giữa hàng loạt các đao chiêu của mười người, hộ giáp ở hai tay lão cũng không phải vật phàm lại còn được quán thâu Khí của lão, mỗi đao đụng phải hai tay lão đều b·ị đ·ánh bật ra. Sau khi đánh bật đao chiêu của một người, lão lập tức tiếp cận, chính là chiêu lão đã dùng với Sùng Lãm lúc trước, nhưng thay vì hai chưởng đẩy ra là đôi song quyền giáng thẳng vào ngực. Kẻ trúng chiêu như diều đứt dây, bắn thẳng ra phía sau, cả người lún sâu vào một gốc cây cổ thụ, xem chừng đã tuyệt khí, mấy người còn lại nhìn thấy đồng bọn c·hết thảm cũng lạnh sống lưng, đồng thời phối hợp chặt chẽ hơn rất nhiều.

Kim lão sau khi đ·ánh c·hết một người, quay sang hét lên với Ngân lão.

“Ngân lão đừng dây dưa nữa, nếu không chúng ta không trụ được lâu đâu!”

Ngân lão vừa cúi người né thoát khỏi một đao của lão giả, kiếm từ dưới nhằm thẳng ngực lão giả mà đâm tới, lão giả ngửa người ra sau tránh thoát một chiêu, đao cũng từ dưới chém tới, muôn đoạt tay trái của Ngân lão. Một chiêu không thành Ngân lão thuận thế theo kiếm chiêu bay thẳng lên trời, đây cũng là lúc lão nghe được tiếng của Kim lão.

“Hoàng cúc khai hoa!” – Từ trên không kiếm của lão tạo ra vô số kiếm khí và tàn ảnh, như một bông hoa cúc mới nở mỗi cánh hoa là một kiếm khí, hướng thẳng vào lão giả phía dưới.

“Vạn đao vô ảnh!” – Lão giả xuất ra đao khí nhiều không kém Vạn cúc khai hoa của Ngân lão, đao và kiếm gặp nhau giữa khoảng không tạo ra một t·iếng n·ổ đinh tai. Ngân lão bị đẩy ngược ra xa, còn lão giả đao khí tuy nhiều nhưng vẫn bị kiếm khí lọt qua chém trúng, tạo ra trên người lão giả nhiều v·ết t·hương.

Ngân lão sau khi tiếp đất cũng không có dừng lại Khí do lão quán thâu vào kiếm đã làm ngọn lửa trên kiếm chuyển màu thành xanh. Lão chém ra một chém kiếm Khí mang theo hỏa khí màu xanh tạo thành một hình trăng khuyết chém ngang hông của lão giả.

“Dạ Hương Vọng Nguyệt!” - Kiếm khí đi vô cùng nhanh lão giả cũng không kịp thi triển ra đao chiêu, chỉ kịp dựng đao đỡ lấy kiếm khí. Lão giả bị kiếm khí cực mạnh hất văng ra sau vài thước, áo trên người đã bị hỏa khí thiêu đốt quá nửa, để lộ ra thân hình gầy gò và vết sẹo nơi tay trái.

“Vô Tận Đao Khí!” – Lão giả xoay người chém ra một đao từ trên xuống, đao khí như thiên quân vạn mã từ trên trời giáng xuống nơi Ngân lão đang đứng.

Ngân lão nhìn hàng ngàn hàng vạn đao khí đang từ trên trời đánh xuống kia, dù vẫn chưa hồi khí sau Dạ Hương Vọng Nguyệt, cũng đành dùng hết số khí còn lại thi triển ra Hoàng Cúc Khai Hoa.

Bên kia hai vị tướng quân cùng nhau phối hợp cũng đã tiêu diệt được sáu tên thích khách, nhưng trên người cũng để lại vô số v·ết t·hương lớn nhỏ. Thường tộc lần này phái ra toàn là tử sĩ, họ mỗi chiêu mỗi thức đều nhằm tới chỗ yếu hại mà t·ấn c·ông, thậm chí còn không quan tâm tới tính mạng của mình. Có người đã sử dụng tính mạng để lưu lại v·ết t·hương lớn trên người hai vị tướng quân.

Kim lão cũng đang trật vật đấu lại chín tên thích khách. Sau khi đã có một n·gười c·hết bọn chúng phối hợp hết sức cẩn thận, Kim lão mấy lần nhìn ra được sơ hở trong sự phối hợp của bọn chúng, nhưng tới khi định t·ấn c·ông, thì lại có một tiễn bắn tới chặn đứng đòn t·ấn c·ông của lão. Cái tên được gọi là Thần Tiễn mới của Việt Thường tộc kia vẫn luôn giá·m s·át nhất cử nhất động của Kim lão. Cứ khi lão có chút sơ hở ngay lập tức hắn sẽ bắn ra những tiễn được quán thâu phong linh khí vào điểm sơ hở đó. Điều này làm Kim lão hết sức trật vật xoay sở. Trên người lão cũng đã có nhiều v·ết t·hương do kiếm khí và tiễn khí tạo ra. Thổ linh khí của lão cũng đang cạn dần. Cùng lắm cũng chỉ cầm cự được chút nữa. Không thể chần chừ thêm, lão quyết định không quan tâm tới mũi phong linh tiễn đang bắn vào mạn sườn mình nữa, hai tay đẩy bật hai mũi kiếm đang đâm tới, khi một tiễn kia đâm vào mạn sườn lão cũng là lúc hai tay lão đâm xuyên qua hai lông ngực của hai tên thích khách. Cũng không để ý tới đau đớn, lão lao tới tên thích khách thứ ba, tay chuyển thành đao. Một đao chém ngang, đầu tên thích khách bay vọt lên cao, chân lão đá ra một cước nhằm thẳng tên thích khách thứ tư, nhưng ngay lúc đó lại có một mũi phong linh tiễn nhằm thẳng vào ống đồng của Kim lão, nếu tiễn này mà trúng đích Kim lão sẽ mất đi lợi thế về tốc độ của mình. Nên lão đành phải bỏ qua cho tên thích khách bật lùi lại phía sau.

Lão bật về lại gần phía lão nhân ôm đàn và cùng hai đứa trẻ. Mấy tên thích khách còn lại cũng chưa dám tiến lên, vì sự mạnh mẽ liều c·hết của Kim lão cũng như sự bí ẩn của lão nhân đang ôm cây đàn kia. Kim lão rút mũi tên ra vứt sang một bên, một tiễn này cũng không trúng phải chỗ quá yếu hại, nhưng làm máu của Kim lão chảy ra rất nhiều. Sùng Lãm và Tiêu Cơ Cơ chạy đến bên Kim lão sợ hãi nhìn v·ết t·hương đang chảy máu ồ ạt.

“Kim lão! Lão chảy nhiều máu quá!” – Miệng v·ết t·hương đang không ngừng chảy máu làm Sùng Lãm cũng phải giật mình!



“Để Cơ Cơ chữa có ngươi nha! – Cơ Cơ đặt hai tay lên miệng v·ết t·hương nhưng dù đã dùng hết sức, trán đã lấm tấm mồ hôi, cũng chỉ làm v·ết t·hương liền lại đôi chút.

“Tiểu Công Chúa đừng cố! Vết thương vẫn còn phong linh khí rất đậm, mộc linh khí của người chỉ hóa giải được một phần nhỏ trong đó mà thôi!” – Kim lão xé áo quấn quanh eo để máu ngừng chảy rồi quay sang thỉnh cầu với lão nhân đang ôm cây đàn nhìn xa xăm kia.

“Tiền bối! Vãn bối mong người hãy cứu giúp Thái Tử và Công Chúa. Sau này cái mạng của vãn bối tùy người định đoạt, nhưng xin người hãy mang Tiểu Công Chúa và Thái Tử về lại Ao Việt với Kinh Vương!”

“Ta không có hứng thú với sinh mạng của ngươi!” – Lão nhân không nhanh không chậm trả lời!

Kim lão nhìn sang bên hai vị tướng quân, họ thân mang nhiều v·ết t·hương rất nặng, tuy đã g·iết được hơn chục tên thích khách nhưng xem tình hình vẫn không thể chịu được thêm bao nhiêu thời gian. Ngân lão dù nắm được thế thượng phong nhưng cũng không quá nhiều. phỏng chừng khi Kim lão và hai vị tướng quân bị g·iết rồi vẫn chưa thể xử lý xong đối thủ. Nhìn qua tình hình chiến đâu, nếu lão nhân đang ngồi trên tảng đá kia không ra tay hỗ trợ hẳn kết cục sẽ là bốn người họ c·hết còn hai vị Thái Tử và Tiểu Công Chúa cùng b·ị b·ắt đi.

“Tiền bối! Mong người cứu giúp! Chỉ cần người mang hai đứa trẻ này vào thành Ao Việt giao lại cho Kinh Dương Vương vãn bối nguyện cả đời phụng sự ngài, chỉ cần ngài nói một tiếng, bất kể là lên núi đao xuống biển lửa, hay đánh đổi tính mạng này, vãn bối nhất quyết không từ chối!”

“Thái Tử, Tiểu Công Chúa? Vậy đây đúng thật là con của Lộc Tục sao? Còn nữ hài tử này! Lại có thể sử dụng Tiên Sinh Công bất truyền của Thần Nông Tộc, là con cháu Đế Thị sao?” – Lão nhân không nhanh không chậm nói.

“Ngài..Ngài..Ngài biết Kinh Vương sao?” – Kim lão bống có một dự cảm không lành. Chẳng lẽ đây lại là một kè thù khác của Kinh Vương sao.

“Có từng quen biết! Như vậy đi ta sẽ cứu hai đứa nhỏ cũng cứu luôn cả mạng của các ngươi! Nhưng ta sẽ mang hai đứa trẻ này đi! Muốn đón chúng thì hãy bảo Lộc Tục đích thân tới đón!” – Lão nhân vừa nói tay cũng bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn trầm bổng ngân lên, tất cả mọi người đang chiến đấu ở đây chân tay đều trở nên bủn rủn, không thể cử động được

“Tiền bối như vậy chẳng phải là b·ắt c·óc sao?” – Kim lão chỉ kịp nói hết câu, cơ thể gần như không còn có thể cử động được nữa.

Còn hai đứa trẻ khi tiếng nhạc vừa cất lên chúng thậm chí đã chìm hẳn vào giấc ngủ. Lão nhân đứng dậy đeo cây đàn ra phía sau lưng hai tay ôm lấy người hai đứa trẻ cả người lão như ảo như mộng mờ mờ rồi biến mất, trước khi biến mất hoàn toàn vẫn còn văng vẳng tiếng nói của lão

“Nói với Lộc Tục, ta sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ này! Lời hẹn ước năm xưa của ta với hắn giờ cũng đến lúc thực hiện rồi. Ta ở chốn cũ chờ hắn tới.”

Lão nhân biến mất một lúc nhưng người đứng đây cũng không có lập tức hồi phục. Gần như cùng một lúc hai nhóm người nhảy về phía hai trận doanh khác nhau. Kim lão thừa cơ tên Thần Tiễn kia còn chưa hồi phục hoàn hảo liền bắn pháo hiệu lên trời, một t·iếng n·ổ lớn làm oanh động cả bầu trời.

“Cha chúng ta rút thôi, nhiệm vụ đã thất bại rồi!” – Thần Tiễn cánh tay vẫn còn run run quay sang nói với lão giả cụt tay.

“Không được! Ta muốn g·iết c·hết tên già c·hết tiệt kia!” – Lão giả căm hận nhìn Ngân lão như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Cha nhiệm vụ đã thất bại rồi, chỉ chút nữa thôi quân của Xích Quỷ sẽ tới chúng ta sẽ hy sinh vô ích mà thôi!”

Lão giả vẫn là không để sự thù hận lấn áp lý trí, hắn tra đao vào vỏ ra lệnh với nhóm thích khách:

“Chúng ta đi! Chuyện của chúng ta chưa xong đâu!” – Lão nhìn thẳng vào Ngân lão đang đứng phía xa đe dọa.



“Ta lúc nào cũng chào đón ngươi tới lấy mạng ta!” – Ngân lão cũng cười khẩy đầy thách thức.

Đám thích khách rất nhanh tản đi mất, chỉ còn lại bốn người thương thế khá nghiêm trọng đứng đó.

“Hình như có người đang tới đây!” – Ngân lão nói

“Là Kinh Vương!” – Kim lão từ lúc khí tức từ trong thành vọt ra kia đã nhận biết Kinh Dương Vương hẳn là đã thấy được tín hiệu cầu cứu của ông.

Đúng là không lâu sau đã thấy Kinh Dương Vương phá không mà tới, nhìn thấy thảm trạng của bốn người, lại không thấy con vào cháu gái ở đây ông hết sức lo lắng.

“Chúng thần bị Thường Tộc tập kích, hộ giá bất lực mong Kinh Vương trách tội!” – Cả bốn người cùng quỳ một gối trước Kinh Dương Vương

“Ta đã biết mọi chuyện rồi! Các ngươi thương thế không nhẹ! Lãm và Cơ Cơ b·ị b·ắt đi rồi sao?”

“Không phải thưa Kinh Vương! Người bắt Tiểu Công Chúa và Thái Tử đi là một người khác, Thường Tộc cũng là tổn thất mà tay trắng trở về!”

“Một người khác? Là ai?”

“Bẩm Kinh Vương! Là một vị tiền bối mang theo bên mình một cây đàn chỉ có duy nhất một dây! Vị đó nói rằng có quen biết Kinh Vương, và muốn Kinh Vương đích thân tới đón Thái Tử và Tiểu Công Chúa thưa Kinh Vương!”

“Cây đàn môt dây sao! Thật sự là ông ấy! Ông ấy còn nhắn lại điều gì nữa không!” – vừa nhắc tới cây đàn Kinh Dương Vương liền biết người bắt hai đứa trẻ đi là ai, một người bạn, một kẻ địch cũ.

“Vị tiền bối ấy nói rằng sẽ chăm sóc tốt cho Thái Tử và Tiểu Công Chúa, còn nói lời hẹn ước năm xưa với người cũng nên thực hiện rồi. Vị ấy sẽ ở chốn cũ chờ người tới!”

“Nếu là người ấy mang đi thì cũng không cần quá lo lắng!”

Đúng lúc này đám người Long Nữ, Đế Lai cũng đã tới.

“Phu quân, Lãm đâu? Cơ Cơ đâu? Chẳng lẽ bọn chúng b·ị b·ắt đi rồi sao?” – Long Nữ khẩn thiết hỏi.

“Thúc thúc! Cơ Cơ đâu rồi? Bọn chúng chạy theo hướng nào?” – Đế Lai gấp gáp không kém.

“Mọi người đừng quá lo lắng, mọi chuyện cũng không tệ như chúng ta dự đoán, bọn trẻ được một người bạn của ta cứu đi. Hẳn là sẽ không có chuyện gì, có lẽ còn là duyên kỳ ngộ với bọn chúng! Chỉ là tạm thời chúng ta chưa cần đi đón chúng! Ta phải về bế quan nửa năm, mọi chuyện tạm thời giao cho Trịnh Hầu và Vương Hậu thay mặt ta quyết định! Sau nửa năm ta sẽ đi đón chúng! Bốn người các ngươi cũng mau trở về chữa trị đi!

Kinh Dương Vương để lại một câu nói rồi phá không biến mất trên bầu trời.