Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Âu Lạc Truyện

Chương 18: Chạy ngay đi




Chương 18: Chạy ngay đi

Tác giả: Lão Nhân Kể Truyện

------------------------------------

Kinh Dương Vương tay cầm trường thương xoay một vòng, trường thương quét đất kéo theo một số mũi tên vừa bị Ngân lão đánh bay đồng loạt phóng về phía đội quân của Thường tộc, khiến bọn chúng phải lấy v·ũ k·hí lên đón đỡ

Long Nữ nhân cơ hội này ôm lấy Sùng Lãm và Cơ Cơ, nàng bật lên xoay người một cái biến thân thành một con rồng màu xanh ngọc bích bay thẳng về phía trời đông bắc, nơi đó có một chi q·uân đ·ội Xích Quỷ khoảng một vạn lính đang đóng quân. Cùng lúc đó Thái tử Lai chỉ mang theo hai vị tướng quân cũng rút lui theo hướng bay của Long Nữ.

“Các ngươi mau đi bảo vệ cháu ta!” Kinh Dương Vương hét lên.

“Vương! Là Thái tử Lai bảo chúng ta ở lại phụ giúp ngài, ngài ấy nói tự có thể lo cho bản thân” – Một hộ vệ đứng ra đáp.

Kinh Dương Vương chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được sát khí áp bách tới. Bầu lão hô to “Cẩn thận” người tới chắn trước mặt Kinh Dương Vương, hai tay lão chặn đỡ một cước khủng bố của lão hội trưởng, hai chân Bầu lão ghim hằn thành vết dưới đất.

“Ngươi nên lo cho bản thân trước đi” – Lão hội trưởng lạnh lùng nói.

Phía sau, Đại trưởng lão và đội trưởng đội hộ vệ cũng phòng người theo hướng Long Nữ vừa rời đi. Kinh Dương Vương thấy vậy tung một chiêu Tuyệt Mệnh Thương hướng lão hội trưởng đồng thời hét về phía chiến trường bên phía Kim Ngân nhị lão.

“Nhị Lão mau ngăn hai người đó lại”.

Kim lão và bốn người lính đang bị gần hai mươi người vây quanh giáp công, nghe thấy Kinh Dương Vương ra lệnh liền chú ý tới hai thân ảnh đang bay đuổi theo Long Nữ, lão lập tức hô.

“Mở đường máu” Kim lão dẫn đầu lao về hướng đông bắc, trên tay cầm một thanh đao một đường quét ngang, theo sát phía sau là bốn người lính, tuy không dũng mãnh như Kim lão nhưng hoàn toàn có thể chống đỡ được. Ba đội khác cũng mau chóng mở một con đường để tụ họp với lão Kim.

Ngân lão thì không dễ dàng như vậy, đối mặt với lão là lão giả cụt tay, hai người đao qua kiếm lại đã qua vài chiêu nhưng Ngân lão vẫn không thể cắt đuôi được.

Thấy mọi chuyện không như dự tính Kinh Dương Vương chạm tay lên chiếc áo của Bầu lão miệng lẩm nhẩm một loại ngôn ngữ gì đó, những dòng chữ liên tục được sinh ra chạy quanh chiếc áo của Bầu lão. Chỉ mất khoảng hai hơi thở áo của Bầu lão đã được phủ một lớp kí tự. Kinh Dương Vương hô một tiếng “Kết” cả chiếc áo thanh quang chói mắt, Bầu lão thì cảm thấy cơ thể hồi phục không nhỏ.

“Bầu lão ngài cầm chân lão ta một lúc, để con tiêu hao lực lượng của bọn chúng”

Bầu lão nghe vậy hô một tiếng “Được” thanh quang đại thịnh, gậy gỗ trên tay vung về phía lão hội trưởng.

Kinh Dương Vương cũng không dựng lại, tay vơ lấy cây thương vừa bị lão hội trưởng đánh bay trên đất lao thẳng về hướng Kim lão và mười tám vị hộ vệ, nay chỉ còn mười lăm người, đang trật vật vừa đánh vừa đuổi hướng đông bắc.

Kinh Dương Vương chân đạp mạnh đất thi triển Long Bộ - Long Phi ba bước đã nhảy lên cao, hai tay cầm phần cuối của thương từ trên cao giáng mạnh xuống đất



Long Bộ - Long Giáng

Cây thương tạo nên lực xung kích cực mạnh hướng thẳng phía đám người Kim lão, đường lực xung kích đi qua chấn bay tất cả các chiến binh Thường tộc, kẻ đứng gần thì miệng phun máu, những kẻ may mắn đứng xa hơn thì đều ngã sang hai bên.

Bước ra mấy bước chân, Kinh Dương Vương thi triển Long Hành chỉ thoáng cái đã tới trước mặt đám người Kim lão. Thương quét ngang một cái, đầu thương xoẹt qua cổ hai chiến binh Thường tộc, một chiêu hai mạng người.

Lúc này ở phương xa một tiếng gầm vọng lại, vậy mà lại là tiếng long hống. Dự cảm có chuyện không ổn, Kinh Dương Vương lập tức ra lệnh.

“Ta phải ở lại giúp Bầu lão đối địch, các ngươi mau đi giúp Long Nữ”

Tay Kinh Dương Vương lại đặt lên hai giáp tay của Kim lão, qua hai hơi thở có các dòng ký tự được vẽ lên trên hộ giáp. Kim lão gật đầu một cái, khí thế trên người tăng lên rất nhiều, một tay cầm kiếm đâm xuyên qua một chiến binh Thường tộc, một tay đấm thủng giáp ngực của một chiến binh khác. Kim lão dẫn đầu đám hộ vệ chạy nhanh về hướng đông bắc.

Kinh Dương Vương tay cầm trường thương, tả xung hữu đột yểm trợ đám người Kim lão, đến khi đám người biến mất sau rừng cây, xung quanh Kinh Dương Vương đã nằm thêm mười mấy cỗ t·hi t·hể.

Hít vào một hơi thật dài Kinh Dương Vương, tay cầm trường thương tiếp tục lao vào đám chiến binh Thường tộc, dù đám chiến binh kết hợp thành đội hình rất tốt, nhưng Kinh Dương Vương lấy mạnh thắng xảo, dùng cường công đập tan trận hình, thoáng chốc đi qua đã g·iết được thêm chục người.

Kinh Dương Vương thở dốc hai hơi, đang tính tiếp tục g·iết địch thì nghe vèo một cái, thân hình Bầu lão b·ị đ·ánh bay tới chỗ Kinh Dương Vương, phải chật vật lắm mới không để bị ngã.

Từ trên cao đáp xuống một thân ảnh xuất hiện trước mặt hai người, là lão hội trưởng. Lão nhìn xung quanh tổn thất đã mấy chục người nhưng mới chỉ g·iết được vài ba người của Kinh Dương Vương, lão hừ lạnh một tiếng “Vô dụng!” rồi chỉ về hướng vừa rời đi của Kim lão.

“Đi bắt lấy mấy đứa nhóc về đây, những người còn lại g·iết!”

Nói rồi lão lại chỉ vào hai chiến binh, rồi chỉ về phía Thích đang ngủ ở hiên nhà

“Hai người các ngươi tới bắt đứa nhóc kia”

Hai người kia gật đầu tiến về hướng ngôi nhà. Đám người chỉ còn lại khoảng năm mươi người lập tức chạy đuổi theo đám Kim lão. Kinh Dương Vương thấy vậy đang định tung người lên chặn lại, thì một quyền chứa đầy hỏa khí đánh tới làm Kinh Dương Vương phải dừng lại cước bộ.

“Để bọn chúng đi đi! Hai người các ngươi ở lại với ta”

Giọng nói lạnh lùng của lão hội trưởng vang lên, triệt để ngăn cản Kinh Dương Vương đuổi theo t·ruy s·át đám chiến binh Thường tộc còn sót lại kia. Biết không thể đuổi theo, Kinh Dương Vương tiến lại gần chỗ Bầu lão cảnh giác nhìn lão hội trưởng.

“Bầu lão ngài không sao chứ! Lão ta thật không dễ đối phó!”



“Ta còn đánh được, cầm chân hắn một chút để ta triệu hồi cơ thể”

Bầu lão hai tay chống gậy mệt mỏi nói.

“Được” – Kinh Dương Vương cầm thương đánh tới lão hội trưởng, một chiêu Tuyệt Diệt Thương đâm thẳng về phía lồng ngực lão.

Tay lão hội trưởng, từ hỏa hồng chuyển sang đen như huyền thiết vậy mà lại dám cứng đấu cứng với đầu mũi thương, nghe ầm một tiếng, Kinh Dương Vương bị đẩy ra sau vài bước.

“Thứ ngươi dùng không phải khí thông thường mà là thần lực” - Kinh Dương Vương bất ngờ nói.

“Không sai, người ta triệu hồi không phải là một vị thần thông thường, ngài ấy vận dụng chính là thần lực. Sao nào! Ngươi đã biết mình đối đầu với tồn tại gì rồi chứ”

Nói xong lão một quyền lại một quyền giáng xuống, Kinh Dương Vương vận khởi Long Bộ vừa tránh vừa đối kháng với quyền ảnh mạnh mẽ của lão. Qua được hơn mười chiêu, lợi dụng một khoảnh khắc lão hội trưởng sơ hở, Kinh Dương Vương đâm một thương về phía tim lão, khuôn ngực lão hội trưởng lập tức có kim quang cản lại đầu thương của Kinh Dương Vương, nào ngờ khi đầu thương chạm vào ngực lão vậy mà không có b·ị đ·ánh bật như lúc nãy, mà xuyên vào một chút. Lập tức Kinh Dương Vương xoay chuyển mũi thương, làm mũi thương rạch một đường từ dưới lên trên.

Lão hội trưởng chỉ kịp hơi nhíc về sau ngửa cổ lên né tránh. Chiêu này của Kinh Dương Vương tạo thành một vết rạch dài trước ngực lão, còn hơi cắt về phía cằm lão. Tránh thoát một chiêu hiểm, lão hội trưởng lui về phía sau lấy tay bịt lấy v·ết t·hương đang chảy máu ồ ạt, lão lấy ngón cái quét một đường qua v·ết t·hương, thần lực trên ngón tay lão làm liền lại vết rách. Khi thấy máu không chảy nữa lão mới nhìn về phía Kinh Dương Vương.

“Thật không ngờ ngươi lại cũng có thể hợp thành một tia thần lực, quả không hổ danh kẻ kiệt xuất nhất của Dương tộc trăm năm qua. Cho ngươi thêm chút thời gian sợ rằng ngươi thật sự có thể thành thần”

“Quá khen! Ta sẽ dùng một tia thần lực này để g·iết ngươi.”

Giao thủ tiếp được vài chiêu bỗng nhiên hai người cảm nhận được một luồng khí tức bức nhân từ hướng Bầu lão phát ra, từ một lão nhân đã gần đất xa trời, Bầu lão khuôn mặt đã trẻ ra khá nhiều, khí huyết cũng hồng hào hơn. Cùng lúc đó bên nửa kia cánh rừng, một phần mười của nó đã biến mất, để lại một khoảng đất trống thoải dài theo sườn núi.

“Thánh thụ quả là Thánh thụ, chỉ còn một phần mười thực lực nhưng vẫn còn mạnh mẽ tới như vậy! Ta nghe đồn rằng, trên người người có lời chúc phúc của thánh thụ, à không! Phải nói là trên người ngươi có một thứ gọi là Thánh Thụ Tâm! Chỉ cần ngươi nguyện ý giao ra nó, người nhận sẽ có thể trường sinh bất tử thoát khỏi luân hồi.”

Lão hội trưởng mặt vẫn không có vẻ sợ hãi, ngược lại còn nhìn Bầu lão rất là thưởng thức.

“Ngươi muốn nó sao?” – Bầu lão lạnh lùng hỏi.

“Tất nhiên, kẻ nào mà không muốn thoát khỏi sinh lão bệnh tử! Nhưng ta nghe nói, thứ này phải là ngươi nguyện ý giao ra, chứ không thể cưỡng đoạt! Nên nó mới được đồn thành Lời Chúc Phúc Của Thánh Thụ”.

“Vậy ngươi nghĩ ta sẽ giao nó cho ngươi sao.” – Bầu lão nói với giọng trào phúng.

“Ồ cái đó thì không cần ngươi lo! Nếu ngươi không giao ta đ·ánh c·hết từng người bên cạnh ngươi là được” – Lão hội trưởng không ngần ngại đáp.

“Được vậy xem bản lĩnh của ngươi tới đâu!”

Bầu lão tay cầm trượng gỗ, phóng tới lão hội trưởng, thần lực quán chú vào chiêu thức tầng tầng lớp lớp đánh tới lão hội trưởng. Nhưng lão hội trưởng cũng không yếu thế, hai tay huy động tạo thành xa luân lửa băng đón đỡ các chiêu thức của Bầu lão.



Kinh Dương Vương không nhàn rỗi, tuy rằng thần lực rất ít chỉ có thể quán chú vào đầu mũi thương, nhưng khả năng hợp khí được kế thừa từ Thần Lạc giúp Kinh Dương Vương cũng không quá yếu thế so với hai lão nhân.

Bầu lão dậm chân xuống đất một cái từ dưới lòng đất chỗ lão hội trưởng đang đứng, bỗng vươn lên những cái rẽ to lớn cuốn lấy hai chân lão, làm lão không thể di chuyển trong một khoảnh khắc. Kinh Dương Vương lợi dụng khoảnh khắc này một thương đâm thẳng mi tâm của lão. Nào ngờ lão trức tiếp lấy tay bắt lấy đầu mũi thương, tuy rằng có thể lại một v·ết m·áu, nhưng lão cũng không hề hấn gì. Lão cầm đầu thương, nhấc bổng Kinh Dương Vương lên cao, Kinh Dương Vương hai tay cố thoát ra nhưng bị một lực lượng vô hình trói buộc chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị quật mạnh ra phía sau, Kinh Dương Vương không kịp trở tay bị lão đập cả người từ trên cao xuống.

Bầu lão thấy vậy xuất ra hai quyền, một hướng ngực một hướng đầu đánh tới, lão hội trưởng lợi dụng đang bị bầu lão ghim chặt hai chân ngửa người về sau, hai tay cầm mũi thương trực tiếp ném Kinh Dương Vương ở đầu còn lại về thẳng hướng Bầu lão. Cố gắng thu quyền và Bầu lão đỡ lẫy Kinh Dương Vương đang bị ném tới. Lực lượng trói buộc biến mất, làm Kinh Dương Vương và Bầu lão hai người bị quấn vào nhau ném ra xa xa chỗ lão hội trưởng đang đứng.

Lão vận kính một cái những cái rẽ cứng dưới chân lập tức bị vỡ nát, lão từ từ bước sang, trào phúng nhìn hai người.

“Hai người các ngươi làm cho ta thất vọng! Ta đã không nghĩ rằng sẽ đánh bại các ngươi đơn giản thế này”

“Người chưa có đánh bại được hai chúng ta đâu”

Bầu lão đứng dậy, trên miệng đã có một đường máu, Kinh Dương Vương cũng nhổ ra một chút máu, có vẻ cả hai đã thụ thương không nhẹ. Bầu lão lặng lẽ truyền âm cho Kinh Dương Vương.

“Chiến đấu cũng đã được một đoạn thời gian, có lẽ Long Nữ đã thoát được, chúng ta cũng chuẩn bị rút thôi! Với tình trạng hiện nay của ta và con, chiến thắng hắn gần như là điều không thể!”

“Còn tên nhóc đang ngủ kia thì sao!”

Kinh Dương Vương truyền âm lại, mắt hơi đảo về hướng ngôi nhà, ba người đánh nhau cũng đã kéo chiến trường ra xa khỏi ngôi nhà tranh của Bầu lão, thậm chí nửa ngôi nhà đã bị khuất sau tán cây.

“Mang hắn theo” – Bầu lão đáp

Hai người nhìn nhau gật đầu một cái. Bầu lão đưa tay ra bắt lấy cây trượng bay tới, cắm nó xuống đất, hai tay vận thần lực miệng hô “Vững Huyễn Bách Niên” một tia sáng chiếu thẳng mi tâm của lão hội trưởng, làm đầu lão hơi choáng váng, mắt hơi nhòe đi. Bầu lão thi triển thánh thuật xong cũng không có dừng lại, xích địa thành thốn lướt nhanh về hướng ngôi nhà tranh. Kinh Dương Vương cùng lúc đó tay cũng liên tục kết ấn, sau ba nhịp thở hai ngón tay chỉ về hướng lão hội trưởng.

“Bất Động Kết Giới – Thành”

Một kết giới bao quanh lấy người hội trưởng, làm lão đang cố gắng thoát khỏi thuật của Bầu lão liền lập tức đình trụ không thể cử động. Đây là một loại kết giới trong Địa Tuyệt, trong kết giới này làm mọi thứ bên ngoài cơ thể đều dừng lại, không khí, linh khí, thần lực, ánh sáng,… Vì mọi thứ đều dừng lại nên người bị nhốt trong kết giới không thể nghe, không thể nhìn, không thể ngửi và thậm chí là không thể thở. Đối với người thường chẳng mấy chốc sẽ mất đi ý thức và c·hết. Nhưng lão hội trưởng hiện tại nào có phải người thường, lão vẫn có thể điều động thần lực trong người chống chọi lại với kết giới đang cố g·iết c·hết lão.

Kinh Dương Vương thở dốc hai hơi đã thấy bóng hình Bầu lão chạy lại, trên lựng mang theo Thích, trên lưng thích lại dính chặt một khối kim loại. Bầu lão lướt qua người Kinh Dương Vương, chỉ nghe hô một tiếng “Đi” cả người lão đã hướng thẳng về phía đông bắc. Kinh Dương Vương vận chuyển Long Bộ cũng lập tức đuổi theo không chậm trễ. Hai người nhanh chóng biến mất vào cánh rừng.

Bất Động Kết Giới là một trong các kết giới khó nhất của Địa Tuyệt, nên Kinh Dương Vương không thể duy trì được nó lâu, chỉ thoáng chốc sau khi Kinh Dương Vương và Bầu lão vừa rời đi được tức thì, kết giới đã bắt đầu mất ổn định rồi biến mất, nhưng vì kết giới nên Vững Huyễn Bách Niên vẫn còn tác dụng, lão hội trưởng tay ôm lấy đầu, người hơi ngả nghiêng một chút, một vài hơi thở sau lão mới lắc lắc đầu tỉnh táo lại. Lão nhìn xung quanh một chút không thấy người đâu, vì trong kết giới lão không nhìn, không nghe, không thấy, nên cần chút thời gian để xác định hướng chạy của hai người. Cuối cùng lão nhìn về hướng đông bắc nơi tất cả mọi người cùng chạy tới thì miệng cười lạnh.

“Cuối cùng thì cũng không bỏ được người thân! Nếu ngươi chạy hướng Ao Việt, chưa chắc ta đã đuổi theo”

Nói rồi lão chân đạp xuống đất cả người cũng lao vào trong khu rừng, biến mất không thấy bóng dáng.

Tất cả mọi người đang kẻ đuổi người chạy về hướng đông bắc, chỉ còn để lại ngôi nhà tranh vắng vẻ. Nhưng điều khác biệt là hiện tại tường đất của ngôi nhà tranh thủng thành hai cái lỗ, nằm trong nhà là hai chiến binh được lão hội trưởng phái đi bắt lại Thích, hai chiến binh giáp đồng trên người đã vỡ nát, một người trong đó thậm chí cả người bị lún sâu vào sàn nhà, đ·ã c·hết không thể c·hết hơn.