Chương 16: Tốt – Xấu
Tác giả: Lão Nhân Kể Truyện
-----------------------------------
Khi Kinh Dương Vương kết ấn, những linh văn trên người băt đầu có sự thay đổi, chúng như đang viết lên hai cánh tay một đoạn văn tự. Sau đó Kinh Dương Vương đẩy hai lòng tay về phía Bầu lão, chỉ thấy cơ thể Bầu lão nhưng nhận phải một loại lực lượng nào đó kiềm chế, người hơi trùng xuống.
“Kết giới không tồi! Vậy mà lại đang xói mòn khí trong cơ thể ta!”
Bầu lão cảm nhận khí trong cơ thể đang dần hư thoát, không chỉ vậy lớp phòng ngự do khí của Bầu lão cũng đang bị tán đi.
Kinh Dương Vương thu tay về hông, chân dậm mạnh xuống đất cả người bắn về phía trước.
“Tuyệt Mệnh Quyền”
Quyền này xuất ra càng tiền gần tới Bầu lão càng nhanh, lực đạo cũng gấp đôi với các chiêu thức vừa nãy. Bầu lão nghiêng người né khỏi quyền kính, nhưng cảm thấy bản thân di chuyển khó khăn hơn rất nhiều, chỉ kịp hơi dịch chuyển được người qua trái lấy một tay chắn trước ngực thì quyền đã tới nơi.
Trúng phải một quyền Bầu lão bay ngược ra sau, nhưng chưa bay được nửa trượng đã thấy một bóng hình phía sau đang tung ra một cước.
“Tuyệt Mệnh Cước”
Tiếp theo chính là liên tiếp trùng trùng điệp điệp các chiêu thức của Tuyệt Mệnh Kỹ, Bầu lão cũng trúng chiêu không ngừng, dù rất nhanh thích nghi được với tần suất của đợt t·ấn c·ông thì tầng phòng hộ trên trên cơ thể Bầu lão cũng đã tổn thương khá nhiều.
Sau khoảng trăm chiêu, Bầu lão vì không kịp phản ứng nên đã trúng phải một chưởng của Kinh Dương Vương, một chưởng vào giữa ngực làm Bầu lão bắn ngược ra sau, bay ra khoảng vài trượng, cả người Bầu lão như thoát khỏi xiềng xích tốc độ bay ra cũng tăng đáng kể, tầng phòng hộ bên ngoài cơ thể cũng đang hồi phục rất nhanh.
Phía bên này Kinh Dương Vương sau khi đánh bay Bầu lão cũng dừng di chuyển, hô hấp trở nên dồn dập, Kết Giới tiêu hao khí cực lớn cộng với liên tục thi triển Tuyệt Mệnh Kỹ tiêu hao thể lực cũng cực nhiều. Trong lúc Kinh Dương Vương đang đứng điều tức, tay đồng thời cũng kết ra một cái ấn khác, không gian xung quanh cũng thay đổi theo, những luồng khí đang được Kinh Dương Vương hấp thụ di chuyển nhanh dần đang cuồn cuộn đổ về phía cơ thể.
Bầu lão b·ị đ·ánh bay cũng không có ngã mà lộn một vòng xong đáp xuống đất, trên miệng có chút máu chảy ra. Lão lấy ống tay áo lau đi, rồi cũng ngửa cổ hít một ngụm khí thật dài, cùng với đó là những luồng khí tán loạn đang hướng về phía Kinh Dương Vương cũng đổi chiều một số về phía lão, đa phần là mộc linh khí đều di chuyển sang phía Bầu lão. Hai người đứng điều tức khoảng mười hơi thở, đến khi cả hai cùng thở ra một hơi dài mới dừng lại.
“Không hổ là công pháp của do thực thể cấp bốn sáng tạo, vậy mà lại có thể khống chế cải biến không thời gian. Quả nhiên là Tuyệt Địa, trong phiến đại địa đó người tạo ra là tuyệt đối”
Bầu lão không cầm lòng được mà hân thưởng loại công pháp của Kinh Dương Vương, là thực lòng khâm phục người tạo ra loại bí kíp này.
“Phòng ngự của người cũng mạnh quá mức đi! Ở trong kết giới do con tạo ra cũng vẫn không suy giảm bao nhiêu”
Duy trì kết giới liên tục để t·ấn c·ông tiêu tốn rất nhiều khí, còn liên tiếp tung ra các chiêu trong Tuyệt Mệnh Kỹ làm cho khí trong cơ thể Kinh Dương Vương chẳng còn bao nhiêu, còn tốt đó là Kinh Dương Vương mang trong mình dòng máu Thần Lạc nên có khả năng điều động khí xung quanh môi trường, dễ dàng bổ sung thiếu hụt.
“Bây giờ tới lượt ta t·ấn c·ông”.
Bầu lão vừa nói xong cởi xuống hai vai áo, lấy hai ống tay buộc lại ngang eo. Phía dưới lớp áo là một thân thể của một lão nhân gầy gò. Lão bắt đầu vận khí, những búi cơ nhỏ trên người lão bắt đầu vặn xoắn, rồi từ từ nở ra, những đường gân chi chít như những chùm rễ cây phập phồng lưu chuyển, biến lão từ một ông già cơ thể nhỏ bé, chuyển thành một cơ thể của một trung niên cao lớn, khuôn mặt không thay đổi quá nhiều nhưng những nết nhăn đã không còn, ngược lại càng ngày càng hồng hào hơn. Lão nắm hai bàn tay lại, chỉ thấy chân đạp một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Ở bên kia, khi Bầu lão vừa vận khí, Kinh Dương Vương lập tức đan tay vào với nhau tạo ra kết giới, xung quang một trượng quang người lập tức xuất hiện loáng thoáng những đường mở ảo. Kinh Dương Vương thu nhỏ không gian kết giới tạo thế phòng thủ, khi Bầu lão vừa biến mất với lợi thế đang trong không thời gian của kết giới, Kinh Dương Vương nhìn mọi thứ ngoài kết giới sẽ nhanh hơn người bên ngoài, nhìn trái phải trên dưới đều không thấy liền lập tức quay người ra sau, nhưng khi quay ra chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh của Bầu lão. Cảm nhận được thứ gì đó đang tiến tới từ bên phải, Kinh Dương Vương quay đầu nhìn sang thì đã thấy Bầu lão tiến tới trước kết giới. Lão liền xuất ra một quyền.
Tiếp theo đó là một t·iếng n·ổ bùm cực lớn, làm cho những người quan chiến phải bịt tai. Kinh Dương Vương cảm nhận được cả bản thân và kết giới bị một lực lượng cực lớn đẩy ngược về sau, không chỉ vậy một luồng khí hình xoắn ốc, dồn dập tiến vào kết giới xông thẳng vào người Kinh Dương Vương. Không gian bị xoắn vào với nhau nghiền ép tạo nên những đường nứt vỡ trong kết giới, Kinh Dương Vương thì bị luồng khí đánh bật ra sau, ép cho thổ huyết, thân người Kinh Dương Vương va phải một cái cây thì dừng lại, cái cây sau đó cũng bị gãy, đổ sập.
Trong thoáng chốc Bầu lão nhìn qua cái cây đang đổ mà cười khổ, người thương yêu cây cỏ như lão lại có ngày làm gãy một cây cổ thụ như vậy, những cũng chỉ thoáng qua, lão liền tập trung vào Kinh Dương Vương. Không để đối thủ có thời gian nghỉ ngơi, Bầu lão đã lại xuất hiện trước kết giới, một quyền lại một quyền giáng xuống, lão không trực tiếp gia nhập kết giới vì như vậy sẽ chịu ảnh hưởng của kết giới làm giảm khả năng chiến đấu của lão.
Kết giới mà Tuyệt Địa mà Kinh Dương Vương đang tạo ra về cơ bản là một kết giới vô hình không thể động chạm, nên bình thường muốn phá kết giới này phải t·ấn c·ông người tạo kết giới, nghĩa là phải vào trong kết giới đánh bại chủ kết giới, nhưng điều này khá là bất khả thi.
Sở dĩ Bầu lão có thể tác động lên kết giới của Kinh Dương Vương vì nắm đấm của lão cũng được bao bọc trong một kết giới, tuy kết giới này chỉ là kết giới đơn giản không phải loại cao cấp như Kinh Dương Vương, nhưng nó lại có thể tác động được vào kết giới khác. Cộng với khí do Bầu lão quán thâu vào quyền của mình, nó đi theo đường xoắn ốc, nghiền áp không gian xuyên vào bên trong kết giới.
Trúng phải hai quyền, Kinh Dương Vương cũng kịp phản ứng, tay tụ khí tung liên tiếp ra mấy chưởng chống lại những khí kính mà Bầu lão quán thâu vào trong kết giới.
Qua khoảng mười quyền thì trong thoáng chốc Bầu lão để lỡ một nhịp t·ấn c·ông, ngay lập tức Kinh Dương Vương trực tiếp mở ra một lối của kết giới, như một con trai mở miêng, kết giới mở ra liền hướng tới phía Bầu lão, khiến lão bị bao bọc trong kết giới.
Sau khi đã cuốn được Bầu lão vào trong kết giới của mình, Kinh Dương Vương lại trực tiếp nhảy ra sau, thoát khỏi kết giới. Ngay khi vừa thoát ra, Kinh Dương Vương dùng hai ngón tay chỉ vào kết giới, miệng hô nhẹ một tiếng “Phân”.
Kết giới ngay lập tức xuất hiện các đường nứt như muốn vỡ ra.
Bầu lão cũng phản ứng không chậm khi vừa lọt vào kết giới đã có hành động muốn thoát ra, nhưng cũng không thể nhanh bằng chủ kết giới. Lão chỉ cảm thấy như không gian đang bị phân li, cơ thể lão như đang bị thứ gì đó xâm lấn, muốn cắt nó ra thành nhiều mảnh. Hai mắt lão chợt chuyển sang màu xanh lá, từ trên cơ thể một luống khí xanh thoát ra chống lại sự cắt xé của không gian bên ngoài.
Kếp giới vỡ nát sụp đổ, tất cả những gì ở trong đó sẽ bị phân giải, những cành cây ngọn cỏ cũng tan biến, hơn nửa bộ áo của Bầu lão không được luồng khí xanh bảo vệ cũng tan ra biến mất. Đến cuối cùng sự phân giải của kết giới cũng không tác động quá nhiều được tới Bầu lão, chỉ để lại trên người lão nhiều vết cắt.
Bầu lão cũng không ngơi nghỉ đạp chân một cái đã xuất hiện trước mặt Kinh Dương Vương, tiếp đó là một đá vào bụng, Kinh Dương Vương lại bay ra va gẫy mấy cái cây mới dừng lại.
“Thằng nhóc này! Nhà ngươi thật sự muốn g·iết ta thật đấy hả.”
Bầu lão tức giận chỉ vào Kinh Dương Vương mắng.
Kinh Dương Vương ôm ngực đứng dậy, trên khóe miệng đã có một đường máu nhìn lão cười nói.
“Con chỉ định xem người có chịu được Phân Giới hay không thôi! Đã định thấy người không chịu được sẽ ngưng, nhưng không ngờ người không những đỡ được, lại còn chẳng hề có chút thương tích”
“Hừ ta thì nghĩ ngươi định sẽ cắt ta thành nhiều mảnh đấy” – Bầu lão hừ lạnh.
“Không ngờ tuyệt kỹ thứ hai trong Tuyệt Địa lại là chiêu thức như thế này! Nếu không phải là lão đầu ta kịp phản ứng, giờ này có khi đã bị xóa sổ khỏi thế giới này rồi!”
“Người cũng đâu có lưu tình, mấy quyền vừa rồi của người mạnh như vậy, xém chút lấy mạng con đây!”
Kinh Dương Vương tay xoa xoa ngực, nhổ ra một ngụm máu tươi mới cảm thấy thoải mái.
“Dám dùng chiêu đó với ta, thằng nhóc như người phải chịu thêm vài quyền nữa” Bầu lão cũng không còn quá tức giận nói.
-----------------------------------------
Hai người đánh nhau đã kéo ra rất xa khỏi những người đang quan chiến tại khu nhà tranh nhỏ, chỉ thấy hai người quyền đấm cước đá liên tục, trên người Bầu lão thì chằng chịt v·ết t·hương, Kinh Dương Vương thì nhổ ra mấy ngụm máu, làm những người quan chiến đứng ngồi không yên.
Cơ Cơ đang ngồi trong lòng Long Nữ ngước mắt lên hỏi:
“Long bà bà! Tại sao hai vị gia gia lại đánh nhau! Bầu gia gia rất thương Cơ Cơ, ngài ấy là người tốt, vậy Lộc Tục gia gia đánh ngài ấy! Vậy Lộc Tục gia gia là người xấu sao bà?”
Long Nữ nhìn vào mắt cô bé trong lòng mình, trong đó chỉ có sự trong sáng thuần khiết, đối với cô bé nếu một thứ là tốt thì thứ đang đối nghịch với nó sẽ là xấu. Nàng nhẹ nhàng vuốt nhẹ tấm lưng Cơ Cơ từ tốn trả lời:
“Đôi khi một người nghĩ mình đúng, nhưng người khác sẽ nghĩ anh ta xấu. Bầu lão và Lộc Tục gia gia của con đang làm những gì mà họ cho là đúng.”
Cơ Cơ nghe được cúi đầu nhìn sang phía hai người đán ông đang tiếp tục lao vào đánh nhau kia mà nói:
“Cơ Cơ yêu quý Bầu gia gia rất nhiều, cũng yêu quý Lộc Tục gia gia rất nhiều, Cơ Cơ không muốn nhìn thấy ai b·ị t·hương cả”
Long Nữ cũng nhìn về phía trận đấu, nhẹ nhàng ôm Cơ Cơ vào lòng.
“Con đừng quá lo! Hai người họ rồi sẽ không sao đâu!”
----------------------------------------------------
Tất cả mọi người vẫn đang tập trung chú ý vào trận chiến của Kinh Dương Vương và Bầu lão mà không biết rằng ở cách đó vài dặm đang có một đội ngũ tiến lên núi. Đội ngũ này khá đông khoảng hơn năm mươi người di chuyển rất cẩn trọng, không nhanh không chậm nhưng rất có đội ngũ, người đi đầu vai khoác một chiếc giỏ, mỗi khi hắn dừng lại, người phía sau hắn sẽ thò tay vào trong cái giỏ đó lấy ra một con trùng gì đó tròn mập như một con sâu, hắn sẽ để con sâu đó lên một cái cây hoặc rễ cây bất kỳ.
Con trùng có hình dáng giống con sâu này sau khi được đặt vào cây tươi, liền lập tức tạo ra một cái lỗ và chui vào, khi thấy con trùng đã chui vào hoàn toàn, đám người mới tiếp tục tiến lên phía trước.
Một cơn gió thổi qua làm tung bay chiếc mũ trùm đầu của một người trong số đó, một khuôn mặt anh tú hiện ra, đây không phải ai xa lạ chính là người được biết tới là Thần Tiễn của Việt Thường Tộc, người mà nửa năm trước đã để thoát Sùng Lãm và Cơ Cơ vào tay Bầu lão.
P/s: Chương đầu tiên của năm mới! Mong mọi người tiếp tục ủng hộ!