Chương 10: Lãm Thích Xạ Thiên!
Tác giả: Lão Nhân Kể Truyện
------------------------------------
Vương thành nước Xích Quỷ, sau sự kiện một tháng trước có người giả danh sứ giả Ba Thục tới hành thích Thái Tử và Kinh Dương Vương làm cho kinh thành Ao Việt một phen náo loạn. Trịnh Hầu đích thân điều tra sự việc nhưng những thích khách biến mất mà gần như không để lại dấu vết. Tin tức cũng đã được truyền về Ba Thục, người của hai nước cùng thống nhất sẽ cùng nhau hợp tác diệt trừ mối họa Việt Thường này. Phủ khách vương cung, trong căn phòng đang có bốn năm người tụ họp.
“Thái Tử chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy ở đây chờ sao. Đã một tháng rồi, không có tin tức gì của Công Chúa cả. Nô tì hết sức lo lắng.”
Người phụ nữ đang nói là cận thân thị nữ của Cơ Cơ nàng ta vốn là thị nữ đã theo mẹ của cơ cơ từ nhỏ, sau đó cùng nhập cung với mẹ của Cơ Cơ.
“Đúng vậy thưa Thái Tử, chúng ta chờ như vậy cũng không phải là cách”
Hai vị tướng quân sau trận chiến ngày đó b·ị t·hương không nhẹ, nhưng sau một tháng chữa trị tận tình của thái y trong cung, lực chiến đấu cũng đã lấy lại được chín phần.
“Các ngươi hãy bình tĩnh! Ta tự biết sẽ phải làm gì! Vương Thúc cũng đã nói, hẳn là Cơ Cơ sẽ không có chuyện gì! Ta tin Vương Thúc.”
“Thưa Thái Tử nhưng mà...!” – Hai vị tướng quân còn định nói tiếp thì Đế Lai đã ngắt lời.
“Các ngươi cứ ra ngoài trước đi! Tí nữa ta sẽ đi yết kiến Long cô cô để hỏi thăm người có biết chừng nào Vương Thúc xuất quan không!”
“Chúng thần tuân lệnh” – Người thị nữ, hai vị tướng quân và những người trong phòng biết nói gì cũng không được nên lẳng lặng đi ra ngoài.
Chỉ còn lại một mình Đế Lai trong căn phòng, Đế Lai đi tới chiếc hòm làm bằng gỗ, lấy từ trong đó ra một chiếc túi vải. Chiếc túi vải này làm cho Đế Lai nhớ lại buổi nói chuyện trước đêm xuất hành của mình và vua cha Đế Nghị.
“Phụ hoàng! Người thật sự tính để Tiểu Cơ Cơ cùng hài nhi xuống phương Nam lần này sao! Không phải như vậy là quá nguy hiểm sao!”
“Con cũng biết rằng Tiên Sinh Công của Cơ Cơ có thiếu sót rất lớn mà. Còn Vài năm nữa thôi cho tới khi nó bước sang tuổi hai hai, ắt hẳn sẽ giống như những người khác chịu kết cuộc vong mạng.”
Tiên Sinh Công là môn công pháp bí truyền của Đế Thị từ hàng ngàn năm nay, mọi người chỉ nghe Tiên Sinh Công thần kỳ mà không biết rằng khuyết điểm lớn nhất của Tiên Sinh Công đó là người luyện Tiên Sinh Công sống không quá tuổi hai hai, hay chính xác hơn là những người luyện môn công pháp này sống lâu nhất là hai hai tuổi, thành tựu càng cao thì càng vong mạng sớm. Công pháp vốn được khắc trong mật thất của hoàng cung, tổ tiên của Đế Thị ngàn năm trước đã trấn giữ nơi đây biến nó trở thành bí mật trọng đại bậc nhất của Đế Thị. Bộ công pháp không hề khuyết thiếu, chỉ là dòng cuối cùng trên mặt bia đá có ghi: “Người luyện công pháp này đến tầng càng cao, Sinh mệnh lực càng tích trữ nhiều, càng mau vong mạng. Chỉ có sự chúc phúc của Thánh Thụ Vạn Năm mới có thể tránh được cảnh mệnh tuyệt nhân vong”.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa! Tiểu Cơ Cơ có thiên phú hơn hẳn những người trước đây luyện tập môn võ công này, nên ta ước chừng chỉ cần Cơ Cơ đến năm hai mươi tuổi, ắt hẳn sẽ phải c·hết. Chúng ta cũng đã tìm Thánh Thụ Vạn Năm suốt hàng trăm hàng ngàn năm qua, nhưng rốt cuộc vẫn chưa tìm được. Chỉ có tới gần ba mươi năm trước mới có tin tức Thánh Thụ Vạn Năm chính là Thụ Yêu quấy phá phương Nam một thời gian rồi bị thúc thúc con đánh đuổi. Lần này nhiệm vụ quan trọng nhất của con là tìm kiếm cho kỳ được thông tin về Thánh Thụ Vạn Năm.
“Con biết thưa phụ hoàng! Nhưng như vậy cung đâu cần phải đưa cả Cơ Cơ xuống phương Nam?” – Đế Lai đồi với việc muốn Cơ Cơ ra khỏi cung cũng vẫn là rất lo lắng, nàng là tâm can bảo bối cả đời của hắn, hắn có thể không lo được sao.
“Chúng ta chưa hề biết sự chúc phúc của Thánh Thụ là gì, và hữu hình hay vô hình, là lời nói hay đồ vật, nếu là đồ vật còn đỡ, nhưng nếu chỉ là lời nói không thôi, thì hẳn là phải có Cơ Cơ ở đó tiếp nhận sự chúc phúc. Con nghĩ Thánh Thụ Vạn Năm sống qua hằng ngàn vạn tuế nguyệt lại có thể để con sai đâu đánh đó sao. Và vấn đề quan trọng nhất đó là sau khi Cơ Cơ tu luyện môn công pháp này, ta biết ắt hẳn sẽ có ngày nó phải c·hết, nên ta đã cầu khẩn một người rất đặc biết, để người đó đoán định cho Cơ Cơ một lần. Người đó sử dụng tận cùng khí lực mà tìm ra được rằng Cơ Cơ sẽ có cơ duyên ở phương Nam, nên lần này con nhất định phải đưa Cơ Cơ theo cùng.”
“Hài nhi đã hiểu thưa Phụ Hoàng!”
“Còn nếu có chuyện gì xảy ra con hãy mở cái cẩm nang này ra và làm theo nó. Nhưng phải nhớ, chỉ khi thật sự cần mở mới được mở.” – Đế Nghị đưa cho Đế Lai một chiếc tủi bằng vải màu vàng, trên túi có thêu một chữ Đế.
Sau một thoáng nhớ lại cuộc nói chuyện với Đế Nghị, Đế Lai chần chừ giây lát rồi lại cất cẩm nang vào hòm gỗ. Sau đó Đế Lai bước ra khỏi phòng tiến về phía vương cung. Chẳng mấy chốc Đế Lai đã xuất hiện trong đại sảnh vương cung, nơi đó hiện giờ đang có Vương Hậu Long Nữ, Trịnh Hầu và hai người Kim Ngân nhị lão.
“Điệt Nhi bái kiến Cô Cô!”
“Tiểu Lai! Cô Cô cũng đang định kêu người mời cháu tới đây” – Long Nữ nhìn thấy Đế Lai đang bước vào nói.
“Chúng thần bái kiến Thái Tử”
“Cô Cô phải chăng là đã có tin tức gì của Cơ Cơ và Lãm đệ?” – Đế Lai lo lắng hỏi.
“Cái này thì chưa có, chỉ là Cô Cô vừa tới nơi Thúc Thúc con bế quan. Người nhắn ra rằng con đừng quá lo lắng, mọi chuyện cứ để Thúc Thúc xử lý, nhưng trước đó Thúc Thúc phải bế quan mới có đủ khả năng để tới đón hai đứa nó về được.”
“Vậy là còn phải chờ thêm bao lâu nữa thưa Cô Cô!”
“Thúc Thúc con đang bế tử quan, tối thiểu phải năm tháng nữa mới có thể xuất quan, muộn nhất là sáu tháng, có lẽ là vậy.” – Long Nữ cũng không quá dám chắc vào lời nói của mình.
“Được thưa Cô Cô, vậy Điệt Nhi sẽ tiếp tục đợi.” – Trong lòng Đế Lai vẫn là cảm thấy bất an khôn nguôi.
“Tiểu Lai đừng quá lo lắng, người bắt hai đứa đi Cô Cô cũng biết, đó là một người tốt, chắc chắn sẽ không làm hại hai đứa trẻ.” – Long Nữ thấy Đế Lai vẫn bất an nên cố gắng an ủi.
“Điệt nhi biết thưa Cô Cô! Vậy điệt nhi xin cáo từ trước!” – Đế Lai chắp tay chào, muốn lùi ra khỏi sảnh.
“Tiểu Lai con hiện giờ chắc cũng không có tâm trạng thăm thú cảnh đẹp, Thúc con nói vậy không bằng con giúp Thúc con quản lý chút việc chính sự để không phải suy nghĩ nhiều.” – Long Nữ truyền đạt lại lời nói của Kinh Dương Vương.
“Vâng thưa Cô Cô! Giờ điệt nhi cũng không có tâm trạng để đi thăm thú cảnh đẹp của Xích Quỷ, mọi chuyện xin nghe sự phân phó của Thúc Thúc Cô Cô.”
“Vậy con hãy ở lại cùng với chúng ta thảo luận.”
“Vâng thưa Cô Cô!”
-------------------------------------------------------------
Trên vùng giáp danh giữa thảo nguyên và rừng già. Một con chim đại bàng với sải cánh hơn bảy thước đang từ trên trời xà xuống ý định tóm một cô bé, cô bé mải chơi vẫn chưa hề biết sự xuất hiện của nó.
Thích và Sùng Lãm lúc nhận ra thì con chim đã chỉ còn cách Cơ Cơ cớ vài thước. Hai người cùng vọt tới. Thích cúi người tay vơ lấy một hòn đá to bằng nắm tay, dùng một tư thế tuyệt mỹ xoay một vòng trên không Phong Linh Khí quán thâu vào hòn đá cực hạn. Một t·iếng n·ổ phát ra, hòn đá như một viên đạn bắn ra nhằm thẳng tới khoảng không nhỏ còn sót lại giữa Cơ Cơ và chim đại bàng. Hòn đá quả thật đi nhanh đến độ như xuyện qua không gian, xượt qua trước mặt con chim làm nó giật mình phải bay lạng sang trái. Đến lúc này Cơ Cơ mới nhận ra sự xuất hiện đột ngột của con chim đại bàng, nàng chỉ biết ngồi thụp xuống hai tay che lấy mắt. Thích sau khi ném ra hòn đá do dùng lực quá mạnh mà mất thăng bằng ngã ra tại chỗ. Con chim bay một vòng rồi lại từ trên cao sà xuống muốn lần nữa bắt lấy Cơ Cơ.
Trong khi Thích ném hòn đá cản lại con chim trong giây lát, Sùng Lãm vận dụng Long Bộ một cách cực hạn. – Súc địa thành thốn – Mỗi bước đi của Sùng Lãm như rút ngắn cả không gian, khi con đại bàng lao tới Cơ Cơ lần thứ hai Sùng Lãm cũng đã chỉ còn cách Cơ Cơ vài thước. Sùng Lãm ôm lấy Cơ Cơ, cả người lao về phía trước, móng sắc của con chim chỉ xẹt qua chứ không kịp làm tổn thương tới nàng. Sùng Lãm ôm gọn Cơ Cơ ở trong ngực, cả người văng đi trên không tới khi va vào một tảng đá mới dừng lại.
“Hự!” – Tiếng kêu trầm thấp của Sùng Lãm, quán tính quá lớn, cú tiếp đất này làm Sùng Lãm cũng bị trọng thương ít nhiều, trên môi cũng đã chảy ra một dòng máu.
“Cơ Cơ muội không sao chứ!” – Sùng Lãm khó nhọc hỏi, hắn chỉ sợ Cơ Cơ bị chút tổn thương nào đó.
Cơ Cơ không trả lời chỉ ôm chặt lấy hắn thút thít khóc, lúc nãy khi nàng quay người lại, nhìn thấy một cái bóng lớn, với những chiếc móng vuốt sắt nhọn đang rất nhanh tiền tới mình, làm một người chưa từng trải qua nguy hiểm như nàng hết sức sợ hãi, không nói nên lời
“Cơ Cơ đừng sợ ca ca bảo vệ muội, muội có b·ị t·hương ở đâu không, để ca ca xem!”
“Muội không b·ị t·hương nhưng muội rất sợ!” – Cơ Cơ vẫn nằm trong lồng ngực của Sùng Lãm khóc thút thít.
Lúc này Thích mới chạy tới nơi gấp gáp hỏi
“Hai người làm sao rồi? Có b·ị t·hương không?”
Đến lúc này Cơ Cơ mới từ trong ngực Sùng Lãm chui ra.
“Muội không sao Thích ca, nhưng hình như Lãm ca ca b·ị t·hương rồi?”
“Không sao chỉ là một chút nội thương mà thôi, vẫn còn chịu được.” – Sùng Lãm đứng dậy phủi qua lớp quần áo đã dính bụi của mình.
“Vòng hoa! Vòng hoa! Của muội đâu! Vòng hoa Lãm ca ca tặng muội đâu mất rồi!” – Cơ Cơ sờ lên đầu không thấy vòng hoa mà Sùng Lãm tặng đâu, lo lắng tìm kiếm.
“Chắc là rơi ở quanh đây thôi để ta đi tìm xem!” – Sùng Lãm thấy nàng lo lắng cho vòng hoa mình tặng như vậy hắn rất vui, vội nhìn xung quanh.
“Đừng tìm nữa, nó ở trên kia kìa!”
Thích chỉ tay lên bầu trời, ở đó con chim đại bàng kia vẫn chưa bay mất nó đang bay vòng vòng trên không trung, nhưng không dám sà xuống. Ở chỗ móng của nó có kẹp một chiếc vòng hoa, có lẽ lúc nãy khi Sùng Lãm nhào tới ôm Cơ Cơ chân nó đã kẹp được chiếc vòng trên đầu nàng.
“Thật là đáng tức giận mà!” – Sùng Lãm nắm chắt tay nhìn con chim đang bay trên bầu trời.
“Đó là món quà Lãm ca ca tặng cho muội muội rất thích, thật sự rất thích nó!” – Cơ Cơ cúi mặt buồn bã.
“Thôi được rồi, vậy để ca ca làm cho làm cho muội một chiếc vòng khác vậy! Cơ Cơ đừng buồn nữa nhé!” – Con chim bay trên bầu trời thật sự quá cao, Sùng Lãm lại chưa thể ngự không phi hành, nên cũng là vô kế khả thi.
“Vâng ca ca!” – Cơ Cơ vẫn không quá vui lên, nhưng nàng cũng biết rất khó để lấy lại chiếc vòng.
“Bắn nó đi!” – Lúc này kẻ im lặng nãy giờ là Thích mới lên tiếng, ngắn gọn dứt khoát.
“Bắn nó, nhưng lấy gì bắn đây?” – Sùng Lãm quay sang hỏi.
“Ngươi biết bắn cung chứ?” – Thích không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Ta biết, tất nhiên biết, đó là một trong các bài tập ta phải luyện tập mà. Chỉ là con chim đó bay quá cao, nếu cứ thế mà chế một chiếc cung bình thường, thì rất khó bắn tới, chứ đừng nói bắn trúng.”
“Ngươi cần một cây cung tốt đúng không, được chờ ta. “
Thích chạy về phía gốc cây ban nãy hai người ngồi, lôi từ phía sau ra một khối kim loại dày, là khối kim loại mà Thích vẫn luôn mang theo dù có đi đâu chăng nữa, khối kim loại khá lớn, bề ngang cũng bằng một nửa người Thích dài từ đỉnh đầu tới gót chân, bình thường nếu Thích muốn khối kim loại này luôn dính chặt trên lưng hắn, muốn tháo xuống cũng không được. Thích mang khối kim loại tới chỗ Sùng Lãm và Cơ Cơ đứng.
“Ngươi muốn một cây cung như thế nào?” – Thích hỏi.
“Đây hình dánh nó như thế này!” – Sùng Lãm nhặt một hòn đá vẽ lên đất một cây cung, là một cây trường cung cỡ trung, vừa tay với thể hình Sùng Lãm.
“Được rồi để ta!”
Sau khi nhìn hình vẽ dưới đất, Thích đặt tay mình lên khối kim loại, khối kim loại vậy mà bắt đầu dịch chuyển, chúng bắt đầu thay đổi hình dạng rồi sau một lúc, trên mặt khối kim loại nổi lên một cây cung có bảy phần giống với hình vẽ dưới đất, khối kim loại cũng mỏng đi một phần nhỏ.
“Ô! Thích ca thật là thần kỳ!” – Cơ Cơ nhìn thấy sự biến đổi của khối kim loại, cũng không có khóc nữa, hai mắt tròn xoe nhìn cây cung vừa hình thành.
“Khối kim loại này là thứ duy nhất sư phụ để lại cho ta! Ông ấy nói rằng ta muốn biến khối kim loại này thành đồ vật gì thì nó sẽ thành đồ vật đấy, nhưng biến thành đồ vật đơn giản thì không nói, chứ biến thành đồ vật tinh xảo quá, ta sẽ rất dễ b·ị đ·au đầu.” – Thích vuốt ve khối kim loại, nó là bảo vật duy nhất hắn có bây giờ.
“Quả nhiên ngươi có rất nhiều bí mật!” – Sùng Lãm nói.
“Có gì là bí mật chứ, nó toàn là những điều đến chính ta cũng chẳng biết nó là gì, tại sao nó lại thế mà.” – Thích cười ngây ngô.
“Được ngươi, sửa chỗ này cho ta một chút, đây chỗ này kéo dài ra một chút, còn dây cung căng ra chút nữa, mảnh hơn một chút nữa,...” – Sùng Lãm cũng không có ý định hỏi sâu thêm vê chuyện của Thích, vì hỏi hắn cũng chẳng biết gì.
Sau một chút chỉnh chỉnh sửa sửa, cuối cùng cây cung cũng đã hoàn thành, nó nặng hơn cây cung bình thường rất nhiều, nhưng với sức lực của Sùng Lãm vẫn là có thể nâng lên bắn.
“Để ta bắn thử! “
Sùng Lãm nâng cung nhắm thẳng vào con chim đang bay trên bầy trời kia, vèo một tiếng mũi tên bay ra,nhưng mũi tên chỉ bay được hai phần ba độ cao, rồi tạo thành một đường vòng cung đi xuống.
“Vẫn còn khá thấp!” – Chỉ là mũi tên bắn thử, nhưng có vẻ dù có quán thâu Thiên Địa Linh Khí cũng khó bắn tới độ cao như vậy.
“Để ta đưa ngươi lên!” Thích nói.
“Hả! Là sao?” – Sùng Lãm vẫn chưa hiểu, nơi bọn họ đứng không hề có cây cao cũng như đá lớn, rất khó rút ngắn độ cao với con chim.
“Ta sẽ đẩy ngươi lên, ngươi tự tin ở trên không bắn trúng chứ?”
“Ta làm được!” – Sùng Lãm quả quyết.
Sùng Lãm đứng đối diện với Thích tầm mười bước chân, Thích thì đang đứng tấn chân trước trùng chân sau thẳng, hai tay đan vào nhau để trên đầu gối trước.
“Bắt đầu đi”.
Sùng Lãm chạy đúng chín bước, đến bước thứ mười chân Sùng Lãm đặt vào lòng bàn tay đang đan vào nhau kia, Thích vận Thiên Địa Linh Khí vào bàn tay rồi đẩy ngược lên trên. Cả thân hình Sùng Lãm như mũi tên bắn v·út lên bầu trời, dư chấn phản ngược lại làm Thích ngã xụi lơ dưới đất, nhưng lực đẩy không chỉ làm Sùng Lãm bay lên một đoạn mà làm Sùng Lãm bay lên cao hơn hẳn con chim đại bàng. Đang lơ lửng trên không, Sùng Lãm xoay người giương cung nhắm thẳng con chim đại bàng đang bay cách đó vài chục thước. Buông tay, mũi tên bay thẳng về phía con chim lớn, từ nãy tới giờ nó vẫn đang bay vòng vòng trêu ngươi Sùng Lãm và Thích, vừa tìm sơ hở sà xuống bắt Cơ Cơ, màn kết hợp rất nhanh chóng của Sùng Lãm và Thích làm nó không kịp có hành động gì khác, nó chỉ có thể trân trân nhìn mũi tên đi xuyên qua ngực mình rồi từ từ nó rơi tự do xuống đất.
Từ trên không trung Sùng Lãm rơi xuống cũng nhanh không hề kém chim đại bàng, tố chất thân thể hắn tốt nhưng nếu rơi xuống thế này, không c·hết cũng trọng thương cả đời. Trong lúc cấp bách Sùng Lãm chỉ có thể sử dụng Long Bộ - Cước Đạp Hư Không. Hai chân phóng ra vô số cước ảnh, Phong Linh Khí tạo lực đẩy ngược lại làm tốc độ rơi cũng giảm đi ít nhiều nhưng vẫn rất nhanh. Đến khi cách mặt đất còn gần mười thước hai tay thu gọn vào nách, liên tục xuất ra cả ngàn quyền ảnh Tuyệt Nhân –Tuyệt Diệt Quyền. Hàng ngàn quyền phong không những chỉ làm cho Sùng Lãm giảm tốc độ rơi, còn làm cho Sùng Lãm cả người bị bật ra sau, lần đầu sử dụng Tuyệt Diệt, không ngờ uy lực lại kinh khủng đến như vậy. Sùng Lãm bay người ra sau, chân tiếp đất còn mất thăng bằng lùi lại mấy bước, đến khi định thần trở lại, nơi hắn tung Tuyệt Diệt Quyền nay đã trở thành một cái hố lớn rộng mấy thước vuông.
“Lãm ca ca người không sao chứ! Người làm muội giật mình đó.” – Cơ Cơ chạy tới bên Sùng Lãm, nàng nhìn cái hố to trên thảo nguyên kia mà giật mình.
“Ca ca không sao chỉ là hụt hơi chút thôi, nghỉ một chút sẽ khỏi!” – Sùng Lãm vỗ vỗ đầu Cơ Cơ, hai mắt vẫn nhìn vào cái hố.
“Ngươi cũng thật giỏi rơi từ trên cao như vậy xuống mà không c·hết!” – Thích tiến tới một tay hắn cầm chiếc vòng hoa đã hơi xô lệch đưa cho Sùng Lãm, tay còn lại đang lôi một chân của con chim đại bàng mà Sùng Lãm vừa b·ắn c·hết.
“Chẳng phải tại ngươi sao! Tung ta lên cao như vậy, ta lại còn chưa có biết bay, ta mà c·hết thì ngươi sẽ nói sao với Bầu Lão đây hả.” – Sùng Lãm quay sang lườm hắn nói, rồi cầm vòng hoa chỉnh lại những chỗ xô lệch, lại đội lên đầu Cơ Cơ.
“Là ta lỡ tay, tại không mấy khi ta dùng đến sức mạnh này, nên có chút hơi dùng nhiều lực. Thông cảm thông cảm.” – Thích gãi gãi đầu, lúc hắn thấy Sùng Lãm bay v·út lên bầu trời, hắn cũng biết mình đã lỡ tay, lức hắn định bật người lên đón thì lại thấy Sùng Lãm xử ra hai chiêu vô cùng mạnh mẽ như vậy, hắn mà lao lên là sẽ thụ thương.
“Lãm ca ca! Thích ca! Hai người phối hợp chiêu này thật là đẹp mắt, hay là chúng ta đặt tên cho nó đi.” – Cơ Cơ chỉnh chỉnh lại vòng hoa trên đầu, thích thú nêu ra ý kiến.
“Chúng ta vừa b·ắn c·hết con chim đó, vậy thì gọi là Lãm Thích Xạ Điêu đi, người xem được không?” – Sùng Lãm thấy ý tưởng này cũng không có tồi liền đưa ra ý kiến.
“Lãm Thích Xạ Điêu! Lãm Thích Xạ Điêu! Vậy không bằng gọi luôn thành Lãm Thích Xạ Thiên đi! Có phải nghe ngầu hơn nhiều không?” – Thích ngẫm nghĩ một lúc liền nói.
“Lãm Thích Xạ Thiên! Hay! Lãm Thích Xạ Thiên! Vậy thì cứ gọi là Lãm Thích Xạ Thiên đi!”