Chương 5: Cái chết quanh ta
Chương 5: Cái c·hết quanh ta
Sau một ngày nghỉ q·uân đ·ội Đại Cồ Việt lại tiếp tục hành quân, họ cử 1 quân tròn 1000 người ở lại. Toàn là lính Hoan Châu cả, đây chủ yếu là bắt linh lâm thời, vùng này hay đói quanh năm lại thường bị Chiêm quấy phá nên lính tráng gầy nhom, có đi đánh Châu Ô Lý thì cũng chỉ làm bia thịt không mấy tác dụng, thà để làm đồn trú canh giữ đường lui cho đại quân nếu có biến.
Tổ ngũ biên của Phủ thuộc số đó. Cái này không hẳn là may mắn đâu, như đã nói cái thung lũng này là đất của người Mường. Họ chỉ tạm thời rút lên núi thôi, đại quân đi phát là cái trại 1000 lính này đảm bảo gặp quấy phá liên miên bất tận.
Mỗi lần nhìn lên trên núi là Phủ có thể hình dung ra mấy ngàn đôi mắt đang nhìn về phía mình.
Bốn xung quanh thung lũng là núi, tuy không đến độ với mây nhưng hiểm trở vô cùng. Nếu như trên ấy không chỉ có quân Mon mà còn có cả quân Chiêm ẩn nấp nhằm c·ướp lại Kẻ Gỗ tạo thế bao vây quân bộ Đại Việt thì sao?
Tất nhiên chỉ là mường tượng của Phủ thôi chứ Chiêm có giấu quân ở đây cũng chả thể trên 2000 được, mà có chiếm cái vùng này cũng chả sao, Đại Việt tiếp lương bằng đường biển là chủ yếu rút quân bằng đường này cũng được, nhưng các nhóm quân ở lại canh phòng như chỗ này c·hết là cái chắc.
Không sao, pháo hôi mà, c·hết bao nhiêu chả được.
“Cũng hơi rùng mình đấy nhỉ!”
Hắn hơi giật mình khi một bàn tay bất chợt vỗ vỗ lấy vai, Trạch Khuê cười khà khà nhìn về phía núi.
“Tao nghĩ chú mày nên tranh thủ mà ngủ tiếp đi, đêm nay tưng bừng đấy.”
Phủ trố mắt.
“Sao bác biết?’
Trạch Khuê vân vê bộ râu lún phún có vài sợi bạc của lão mà đạo.
“Linh cảm của người đi đánh trận từ năm 15 tuổi đấy mày. Kể như tao đoán sai hôm nay thì mai hoặc muộn lắm là ngày kia kiểu gì đám đó cũng xuống đây à.”
Phủ gật đầu kêu phải. Hắn cũng nghe lời lão mà chui vào lều mà ngủ lấy sức đêm nay còn quẩy. Cả sáng nay dựng trại, căng lều cũng mệt phờ người ra rồi.
Giường của hắn được làm từ cỏ khô, hắn mới gom được sáng nay nên có hơi dặm một chút nhưng được cái nằm rất êm. Còn về bọ chấy thì đầu hắn có cả ổ do lây từ hai anh em họ Vĩ, chưa biết đám trên đầu hắn đông hay đám trong cỏ đông hơn đâu. Ngứa lắm nhưng chịu, ra sông tắm một mình tầm này dễ bị phục kích c·hết toi. Mà cái doanh này toàn bọn sạch sẽ chắc tháng tắm 2 đến 3 lần.
Ánh sáng mặt trời dần dần tắt ở đằng tây, lính Việt ăn cơm xong thì chui vào lều ngủ. Chỉ có 5 nhóm lính mỗi nhóm 5 người cầm đước thay phiên đi dọc bờ rào. Thêm một đội 10 người dứng canh cổng nữa.
Cái trại này có hình vuông cạnh 300 bộ được xây dựng gấp rút cách bờ sông Rào Trổ tầm 100 bộ. Rào trại đơn giản là chặt cây to bằng bắp chân rồi vót nhọn cắm xuống đất, thêm mấy thanh ngang gia cố buộc bằng lại bằng dây thừng. Nhìn thì thấy đạp cái là đổ nhưng trồng sâu tận 2 thước thì chấp cả bố con tộc Mường kéo cũng không ăn thua.
Lẫn trong màn đêm lúc canh 3 giờ ty có đến hơn ngàn bóng người cởi trần đóng khố tay lăm lăm chiếc nỏ miệng ngậm dao đi cúi tường bước từng bước âm thầm về phía doanh trại quân Việt.
Người Mường đến rồi.
Quân Việt canh cổng không phản ứng, do bệnh quáng gà nên tầm nhìn trong đêm rất ngắn, họ nào biết tử thần đang đến.
Phặc… phặc… v·út… v·út…
“ĐỊCH TỚI! ĐỊCH TỚI!”
Từ trong bóng tối tên bay vun v·út về phia tháp canh. Hai người lính gác phía trên gần như b·ị b·ắn gục tại chỗ không có kịp lên tiếng, cũng may phía dưới vẫn còn người đi tuần phát hiện nên mới hoa hoán lên.
Tiếng chiêng báo động đán loạn xị inh ỏi đinh tai nhức óc
Binh lính trong lều úa ra ngoài nhưng lại không đều, có người rất chỉnh tề tay cầm v·ũ k·hí khiên chắn, áo mũ đầy đủ, nhưng lại có kẻ thôi thôi tay không tấc sắt quần áo xộc xệch, nhìn là biết một bên là lão binh vào ra trăm trận, một bên chính là tân binh bắt lính không biết cái gì
Bị lộ nên quân Mường cũng chả thèm giấu diếm làm gì cho mệt, họ lao nhanh về phía cổng trại đang tạm trống, bắn nốt phát nỏ cuối trước khi chuyển sang v·ũ k·hí cận chiến.
“Ô…ô…g·iết…g·iết…”
Quân Mường tiến được vào trại tầm 50 bộ thì bị chặn lại, lính Việt từ các khu khác tập hợp quá nhanh nhưng chưa đủ thời gian để thiết lập đội hình nên hai bên rơi vào hỗn chiến đẫm máu.
Đỗ Cẩu là một tên nông dân sống ở gần núi Hồng Lĩnh, hắn hay tin có c·hiến t·ranh đánh Chiêm Thành thì toan trốn lính chạy vào núi vài ngày rồi về, nào ngờ Phủ đốt lửa làm cho sai dịch chạy lên núi tìm. Lúc đi thì không thấy chứ lúc vác Phủ về thì hốt được một mớ đang mò ra kiếm bữa trưa trong đó có Cẩu.
Trái với lo sợ thì từ lúc tong quân hắn không bị đói nữa, quân lương được cấp rất đủ ngày 2 bữa. Cẩu mà biết thế này thì hắn tham gia từ sớm. Hắn không phải đi tiên phong mở đường, nghe nói quân tiên phong bị giắc Mường phục kích c·hết một mớ, Cẩu cảm thấy hắn may mắn lần 1.
1000 người bị điều ở lại Kẻ Gỗ, hắn được chọn. Cẩu cảm thấy may mắn lần 2, hắn nghĩ ở đây là an toàn chờ đại quân thắng trận chở về thôi. Không được húp chiến lợi phẩm khi phá kinh đô giặc cũng tiếc nhưng mạng nhỏ quan trong hơn. Cẩu cảm thấy hắn may mắn lần 2.
Cẩu đang ngủ ngon thì bị tiếng hô hoán gọi dậy, tổ ngũ của hắn toàn tân binh nên không ai nhắc cả nên cứ thế mà ngủ. Lều của hắn ở gần cổng lên Cẩu đến chỗ chiến đấu rất sớm. Hắn trong hỗn chiến xiên được một tên Mường, hắn cảm nhận được đầu mác xuyên qua da thịt tên kia, máu bắn vào mặt hắn.
Tay hắn run run vì vừa g·iết người, hơi lới lỏng cán mác thì b·ị c·hém vào cán mác thế là rớt v·ũ k·hí, sau đấy Đỗ Cẩu ăn ngay 1 đao vào cổ. Đầu hắn bay lên không trung, hắn thấy được phần thân không đầu của mình, thấy được cảnh hỗn chiến thêm vài giây trước khi rơi xuống nền đất.
Cẩu chỉ là một trong vô số người vong mạng trong đêm nay.
Phủ may mắn hơn Cẩu, lều của hắn ở giữa trại, lúc hắn chạy đến thì lính Việt đã phần nào vào hàng vào ngũ và bắt đầu đẩy quân Mường ra khỏi trại.
“Hây ha…hây hô…”
Phủ cùng các chiến hữu tiến lên theo nhịp, tên Mường nào mà tới gần là ăn một xiên, lúc này lợi thế v·ũ k·hí cán dài cũng quân trận hiện rõ.
Keng keng keng keng
Lính Mường đánh trống thu quân, quân Việt cũng đuổi theo làm hàng ngũ loạn một đoàn.
Phủ hăng máu cầm mác lao lên, từ lúc tham chiến đên giờ hắn đã g·iết 3 tên rồi. Hắn thấy rõ cái lợi hại của trận hình, chiến đấu chỉ cần lo phía trước, 2 bên có đồng đội đỡ hộ.
Vút…
”Hự”
Phủ vội ôm lấy cổ họng mình, hắn thấy cảm giác tanh tanh trong cái miệng phát ra tiếng òng ọc. Tầm nhìn dần mờ đi.
Nhưng đau đớn vẫn còn đó, thấu tâm can, một cảm giác khó thở dâng lên.
Mũi tên xuyên qua họng chặn đứng thực quản, máu tươi ùa ra chui vào khí quản, không thể thở không thở được
Hắn cố gắng hô hấp hai mắt trợn ngược nhưng không thể, chỉ có tiếng ọc ọc của máu phún vang lên.
C·hết đuối trên cạn, hắn dùng hết sức bình sinh rút mũi tên,
Tên bắn không tr·úng đ·ộng mạch cảnh, tên lại không xuyên qua cần cổ phá hủy thần kinh thì không c·hết ngay được.
Nhưng c·ái c·hết của máu sặc vào phổi, c·hết đ·uối trên cạn thật kinh hoàng.
Tên không rút được, vậy mà là tên đồng có ngạnh, tên vướng vào thịt lùng nhùng khó tả, Đúng hơn là do thiếu oxy Phủ không có lực để rút.
Hắn cào cấu bấu v·úi trên đất rồi lâm vào hôn mê. Não không còn Oxy lâm vào c·ái c·hết.