Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 32: Chuỗi sai lầm




Chương 32: Chuỗi sai lầm

Hắn vừa nằm vừa chửi, nằm chờ chán đến thối ruột hắn mút mút cọng lúa mì xong là hắn chửi.

Hắn bắt đầu chửi trời, có hễ gì? Trời có của riêng nhà nào? Nhưng vì trời hôm nay tuyết rơi rét quá nên hắn chửi.

Rồi hắn chửi đời, cũng chẳng sao: Đời là tất cả nhưng cũng chẳng là ai. Có điều đời này hắn quá nhiều ấm ức nên hắn chửi.

Tức mình hắn chửi ngay tất cả bọn Triệu tặc. Chính lũ ấy c·ướp nước hắn, bọn giặc ấy tàn phá đi cuộc sống bình yên của hắn. Tất nhiên ở đây chả có tên lính Triệu nào để mà nghe hắn chửi rồi tự nhủ: “Chắc nó trừ mình ra!”

Không ai lên tiếng cả.

Tức thật, Ồ thế này thì tức thật! Tức c·hết đi được mất! Đã thế hắn phải cha đứa nào đã bỏ hắn nằm chờ ở đây.

Phải rồi, cái thằng có tên Liudol Liudolfinger để hắn một mình nằm chờ ở đây.

“AAAAA! Thằng mất cha Liudol làm gì lâu thế không biết!” Phủ bật dậy trèo lên chỗ cao để gầm lên, hắn bắt đầu chửi bằng tiếng mẹ đẻ của mình.

“Diego, cậu làm cái quái gì trên ngọn cây thế?” Bỗng có tiếng gọi hắn.

“À tôi hóng gió, ha ha.” Phủ đỏ mặt xấu hổ cười cười trèo xuống.

Liudol đã quay trở lại, đi cùng với anh ta là bốn binh sĩ ông nào ông đấy đều tướng tá hung dữ cao hơn Phủ ít nhất cả cái đầu. Cũng may ở đây ngoài Phủ ra không ai biết tiếng Âu Lạc nếu không hắn bị tẩn cho nhũn người quá.

“Tình hình thế nào rồi, anh gặp được hoàng đế chứ?” Phủ dò hỏi.

“Gặp được rồi, ngài ấy b·ị t·hương nhưng tính mạng vẫn ổn, tĩnh dưỡng thêm một thời gian là có thể quay lại Roma t·rừng t·rị bọn khốn kia.” Liudol hào hứng, có lẽ là do thấy chủ nhân vẫn an toàn nên gánh nặng trong lòng tan biết.

“À giới thiệu với cậu, đây là Diana đội trưởng đội cận vệ hoàng gia, ông ấy chăm sóc tôi từ bé như cha tôi vậy.” Liudol chỉ vào người đàn ông to con nhất, từ khuôn mặt ông ta có thể ước chừng năm nay đã ngoài 50.

Phủ mộng bức, hắn có đọc một số truyền thuyết Hy Lạp ở thư viện nên biết cái tên Diana đại diện cho vị thần nào, nhìn cái lão già người toàn cơ bắp thêm bộ râu kẽm nam tính đến không thể nam tính hơn thế kia thì có liên quan quái gì với nữ thần mặt trăng cơ chứ?

À, có quả ủng màu hồng, thôi bỏ qua vấn đề này đi, Phủ sắp nghẹt thở c·hết rồi.

“Hô hô hô, cám ơn cậu Diego rất nhiều. Lúc Liudol m·ất t·ích ta lo lắng cho nó lắm, cám ơn cậu.” Diana hô hố nhào lên ôm lấy một cái, hắn có thể nghe thấy tiêng xương mình kêu răng rắc đấy.

Nhưng giọng điệu của lão này thực sự rất chân thành.

“Ây, không có gì đâu bác, cháu với anh ấy vừa gặp đã thân như anh em ruột nên giúp nhau là chuyện đương nhiên.” Phủ trả lời khách sao.

Hắn đẩy lão già to xác kia qua một bên rồi chạy đến chỗ ‘người anh em ruột’ thì thầm vào tai.

“Này, kể cho tôi nghe về cuộc gặp của cậu với hoàng đế đi, cậu có nói tốt cho tôi trước mặt ngài ấy không? Phần thưởng của tôi là gì thế?...” Phủ hí hửng.

“Làm đếch gì có công cán gì, chuyện danh sách quý tộc là tôi chém gió để cậu chịu dẫn tôi đi đấy.” Liudol cười rất tươi thì thầm lại vào tai ‘thằng em ruột’.

“Tôi liều với anh.”



Nụ cười của Bạch Công Phủ tắt hẳn, hắn chuyển từ bá vai bá cổ thành thế ghì cổ.

“Khặc khặc nhẹ nhẹ cái tay chút.” Liudol la oai oái vì bị cọ vào v·ết t·hương ở vai.

“Thế thì đưa tiền đây, mau lên.” Phủ biết mình làm hơi quá nên cũng thả tay, hắn chuyển sang chế độ đòi nợ.

“Tiền gì?” Liudol mộng bức.

“Ông anh ăn nhờ ở đậu nhà tôi nguyên tuần đấy, mỗi ngày 2 bữa tính giá hạt rẻ 1 đồng vàng, tiền phòng thêm 1 đồng nữa, tiền nước để tắm, tiền…” Phủ bắt đầu lấy giấy bút ra tính toán, từ lúc học chữ cùng Sara hắn đã bắt đầu có thói quen mang sách vở bên người để ghi chép.

Cuốn nhật ký của hắn sau hơn năm viết đã phải tháo chỉ thêm giấy mấy lần rồi.

“Sao cậu không đi ăn c·ướp luôn đi!” Liudol cũng không vừa hét thẳng vào mặt Phủ.

“Anh định ăn quỵt!” Phủ trợn mắt gân cổ.

Bốn cái bóng đèn mặc giáp nhìn hai tên hề tấu hài đầu mộng bức.

Từ khi nào cái tên mặt lạnh kia biết diễn trò rồi?

Tất nhiên Diana thấy sự thay đổi này thì vui ra mặt, cha ruột của Liudol mất sớm nên đứa trẻ ông quý như con đẻ này chở nên lãnh đạm ít nói.

Có lẽ người bạn đầu tiên này sẽ giúp nó mở lòng hơn.

“Thôi không cãi nhau với anh nữa, tôi về nhà đây, nhớ khi nào rảnh thì ghé qua làm bữa đấy. Tôi phải phục thù vụ nhậu hôm kia.” Sau một hồi nhốn nháo pha trò thì Phủ leo lên xe ngựa.

“Đi về cẩn thận!” Liudol chào tạm biệt, hắn muốn giữ Phủ lại nhưng không thể nói ra.

Thời gian hai người quen nhau tuy ngắn nhưng đủ để Liudol cảm nhận hội Viena Thunder quan trọng với Phủ ra sao, hắn có c·hết cũng không bỏ họ ở lại đâu.

“Ừ, nhớ đừng c·hết đấy, c·hết rồi ai trả tiền cho tôi.” Phủ cũng vẫy tay chào lại.

“Cút!” Liudol mặt lại đen như đít nồi.

“Ha ha ha!” Tiếng cười đi xa dần.

Câu chuyện về tình bạn giữa một thương nhân và hiệp sĩ cận vệ của hoàng đế đến đây là kết thúc?

Còn lâu.

Vào một ngày đẹp trời của mấy tuần sau, khi Phủ vừa bảnh mắt đã thấy tiếng hô hoán ngoài cửa.

“Diego, Diego c·hiến t·ranh rồi c·hiến t·ranh rồi!” Sara hồng hộc chạy vào.

“Hả, ai chiến ai?” Phủ mộng bức.



“Thánh Chế, Otto II đánh Roma!” Sara hoảng loạn ăn nói chả ra đâu với đâu.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, uống miếng nước rồi nói.”

Sara tu vội rồi thở một hơi thật xâu, sau đấy cô ngồi từ từ kể lại mọi chuyện.

Khác với tin đồn ngoài kia, hoàng đế Otto II còn sống. Cái này Phủ biết từ lâu rồi.

Nhưng một loạt hành động tiếp theo của ông ta mới là thứ đáng nói.

Hoàng đế đột nhiên có mặt ở Verona không những thế còn tuyên bố quý tộc Roma trong đó có cả mẹ mình là nữ hoàng Adelaide dính lứu đến âm mưu á·m s·át.

Otto II kêu gọi một cuộc bình định bằng vũ lực, nghe đâu chỉ vài tuần đã tập hợp được đến 8 ngàn quân rồi và còn đang tăng thêm.

“Tên đấy bị điên à?” Phủ không kìm được mà thốt lên.

Hắn nhớ là năm ngoái mới thua to một trận ở miền nam nước Ý, bây giờ lại n·ội c·hiến.

Cái Thánh Chế La Mã này loạn thật rồi.

“Diego! Diego! Không ổn rồi!” Lần này đến lượt Darius hô hoán chạy vào phòng.

“Lại cái gì nữa? “ Phủ phàn nàn, mới sáng sớm mà đủ thứ chuyện, hắn cũng đưa cho phó hội một cốc nước.

“Chính quyền thành phố phát lệnh trưng binh rồi, công dân đủ tuổi phải nhập ngũ.” Darius vừa uống lấy sức vừa thông báo.

“Hả?” Cả Phủ cả Sara đều sửng sốt.

Bỏ mợ, Phủ mới đăng ký công dân cho cả hội vào tháng trước.

“Giờ chạy còn kịp không?” Phủ mắt đảo liên hồi.

“Mọi đường ra khỏi thành phố đều bị chặn cả rồi, tôi còn nghe nói người ta vừa bắt giam giáo hoàng, có vẻ như lần này quý tộc Roma quyết đánh đến cùng.” Darius lắc đầu.

“Khốn nạn thật.”

Chửi bậy một câu, Phủ cố lấy lại bình tĩnh, bây giờ hắn mà rối thì toang.

“Không tránh được thì thôi.” Hắn lẩm bẩm.

“Darius!” Phủ nghiêm giọng.

“Tôi đây.”

“Anh lập tức đi gọi mọi người tập hợp, còn tôi với Sara sẽ đi mấy tiệm rèn mua trang bị ngay bây giờ. Kiểu gì cũng phải chiến thì chúng ta sẽ chiến, nhưng tôi muốn mọi thành viên Viena Thunder đều được chuẩn bị tốt nhất có thể.”



“Rõ!” Darius lớn giọng đáp lại.

Ba người mau chóng chạy đi thực hiện nhiệm vụ của mình.

Cùng thời điểm tại một cung điện trong nội thành Roma.

*Xoảng*

“Có ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?“ Người phụ nữ ăn mặc sang trọng thở hồng hộc sau khi trút cơn giận của mình nên chiếc cốc tội nghiệp.

Những người hầu cận vội vàng dọn dẹp rồi mang gấp mảnh vụn thủy tinh ra khỏi phòng, họ hiểu bây giờ không nên suất hiện trong tầm mắt của vị chủ nhân kia.

Căn phòng hiện tại chỉ còn lại người phụ nữ cùng 2 tên đàn ông, một vị trung niên đang bình tĩnh thưởng thức tách trà, người kia già hơn đầu đội mũ linh mục hai tay đặt lên cây quyền trượng khảm đá quý, nhắm mắt định thần như đang mặc kệ sự đời.

“Hừ! Crescentius! Franco! Hai tên khốn nạn, các ngươi gài bẫy ta!” Sau khi trút giận nên đủ thứ đồ thì vị nữ chủ nhân bắt đầu tìm người để mắng.

“Bình tĩnh lại đi nữ hoàng của tôi, chúng ta giờ là người cùng hội cùng thuyền. Hơn nữa sự việc cũng chưa phải là quá tệ.” Crescentius đặt tách trà xuống nhẹ nhàng khuyên giải, miệng hắn luôn giữ nụ cười mỉm khiến người ta nhìn đã thấy ghét.

“Hừ, ai cùng hội cùng thuyền với bọn tặc tử nhà các người. Là bọn khố…”

*Rầm*

“Câm mồm đi Adelaide, mụ chính là người cười nhiều nhất sau khi chúng ta trợ giúp thỉnh cầu của mụ đấy!” Vị linh mục Franco cuối cùng cũng không chịu được nữa mà lên tiếng.

“Ngươi…!” Nữ hoàng Adelaide giận tím người chỉ tay thẳng mặt lão linh mục.

“Hai người bình tĩnh bình tĩnh, lúc này không nên lục đục nội bộ.” Crescentius một lần nữa đứng gia khuyên giải

Đây bộ ba người đang nắm quyền lực thực sự ở Roma lúc này.

Adelaide thực sự phản bội con trai của mình?

Đúng mà không đúng.

Nữ hoàng không hề tham gia vào m·ưu đ·ồ á·m s·át, tuy làm chính trị lâu năm nhưng bà chưa máu lạnh đến thế, nhất là khi Otto II có quan hệ rất thân thiết với mẹ.

Nhưng khổ là sau c·ái c·hết của Otto II thì danh sách người có quyền thừa kế dài đến mấy cây số mà đứa cháu nội của Adelaide mới 3 tuổi.

Trên cương vị là một người bà, Adelaide cần giữ lại ngôi báu cho cháu mình.

Trên cương vị là một người làm chính trị, một chức quyền nh·iếp chính của tiểu hoàng đế rất là hấp hẫn.

Vậy nên mẹ của Otto II khi chưa xác nhận được trăm phần trăm c·ái c·hết của con trai đã phạm sai lầm.

Bà tìm đến hai kẻ đối lập đồng thời cũng là những kẻ bị tình nghi đứng sau vụ á·m s·át là thủ lãnh quý tộc ở Roma - Crescentius the Yonnger và Franco Ferrucci một giám mục quay trở lại từ Constantinople sau một thời gian dài.

Thỏa thuận đặt ra là hai kẻ kia sẽ ủng hộ cháu nội Adelaide lên ngôi đổi lại Roma sẽ được tự trị hoàn toàn cùng giáo hoàng John XIV b·ị b·ắt giữ.

Một loạt các sai lầm này dẫn đến bi kịch Otto II nghĩ rằng mẹ mình phản bội.