Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Âu Lạc Hồ Điệp Truyện

Chương 16: Tam điệp(6) Lần đầu làm chuyện ấy




Chương 16: Tam điệp(6) Lần đầu làm chuyện ấy

Rèn là danh từ hay động từ chưa từng có ở Âu Lạc. Ở đây chỉ có gò đồng gò thành trống đồng, gò bát đĩa, gò mảnh giáp, gò trang sức. Phủ quan sát thợ rèn ở quân doanh Lê Hoang Hoàng Đế rất kĩ trên 15 lần và hắn đã tự đúc kết ra một số thứ mặc dù chưa có chính thức được động tay.

Rèn khác gò, rèn cần những dụng cụ khác gò. Chỉ riêng búa rèn thì Phủ đã thấy ít nhất ba loại kích cỡ khác nhau.

Còn có đe, đe của Âu Lạc gò đồng là đá, đe gỗ đe đồng nhưng Phủ biết mấy thứ này không bao giờ có thể đủ để rèn sắt.

Ở thợ rèn tương lai dùng đe sắt. Một cục sắt lớn nhọn một đầu vểnh một đầu nhưng Phủ không biết chế tạo thứ này, cho nên hắn cho dồn áp giáp gang mấy trăm bộ lại đúc mọt cái đe gang chữ nhật. Tạm thời vậy đã.

Cần búa kẹp, đục nhọn đục dẹt tất cả đều bằng sắt.

Không chế tạo được mấy thứ này đừng mong rèn được sắt.

Trong mấy thứ này kẹp sắt là khó chế nhất, có điều Phủ lân la ở chỗ thơi rèn, mấy lần xin xỏ làm phụ công chuyển đồ cho họ vì vậy có sờ tận tay kẹp sắt và biết nó cấu tạo ra sao.

Muốn rèn ra kẹp sắt? Phủ cảm thấy trình độ của mình còn lâu mới làm được . Do đó kẹp được đúc đồng. Phủ vẽ ra hình dạng kẹp, giải thích công dụng, mô tả cấu tạo để đám thợ đúc ra. Đúc mười mấy khuôn các kiểu cùng lúc mới ra được mẫu là Phủ ưng ý, kể từ đó lấy mẫu này làm chuẩn mà tạo khuôn tiếp tục đúc vài cây kẹp khác.

Búa thì tạm thời đúc búa gang ba cỡ lớn trung vừa.

Lúc này đã có dụng cụ. Phủ chính mình tự tay thử khiệm.

Một đám hơn bốn chục người ở liên doanh Việt Thường – Hoài Hoan đang chăm chú nhìn vào từng động tác của thanh niên trẻ tuổi.

Lưỡi qua bị lôi ra nung đỏ lựng trong lò lửa liên tục có người dùng túi da thổi hơi vào.

Phủ cẩn thận kẹp khối sắt đỏ hỏn đưa lên de và bắt đầu đập.

Bang….

Véo….

Ái ui….

Một tên Hoài hoan binh sĩ nhảy dựn lên né tránh, không né thì hắn đi gặp ông bà ông vải rồi.

Rèn là đập sắt, là dùng man lực?

Nếu vậy thì ai cũng thành thợ rèn được rồi.

Phủ không có kinh nghiệm, hắn quai búa quá mạnh khiến phản lực hất văng búa khỏi tay. May mà không gây nên hoạ lớn.

Phủ không nản chí, hắn cầm lại búa cỡ nhỏ hơn gõ nhẹ.

Búa phat lực nẩy lên nhưng lần này có chuẩn bị Phủ không cưỡng lại mà để tay chi chuyển theo đà búa lên trên.

“ Ồ”

Phủ chợt nhận ra gì đó.

Bang … beng beng beng…

Thì ra là vậy, giơ búa quai một nhịp mạnh, phản lực kiến búa dội lên, lúc đó thừa cơ hội theo đà nhấc búa sau đó lại quai xuống giảm nhiều sức lực…

Bang … beng beng beng…

Phủ rèn nhưng thực tế là không chú ý hắn đang rèn gì… hắn chỉ đắm chìm trong nhịp quai búa, cảm nhận lực cùng cái quái lực đẩy ngược búa lên trên.

Phối hợp cùng quái lực nhấc búa nhẹ nhang dựa sức nặng của búa mà dáng xuống

Bên cạnh cả đám tộc nhân Hoài Hoan – Thường Việt không hiểu nhưng họ cảm thấy động tác của Thủ lãnh ngày càn thuận mắt ngày càng mĩ cảm.

Xoay người một chút vặt eo một chút sẽ thoải mái hơn có lực hơn.

Phủ cứ vậy theo bản năng gõ liên hồi động tác từ chậm, đến nhanh, từ trúc trắc đến thoải mái hơn.

Nếu có thợ rèn lâu năm ở đây chắc phải há mồm kinh dị, đây còn là người sao? Tại sao lại có kẻ thiên phú rèn sắt mạnh vậy, tại sao có thể phối hợp nhịp nhàng quái lực nhanh vậy. Để đạt được trình độ này thì một học đồ phải mất cả tuần mới học được.

Phủ lâm ly bi thống mà đập, lúc mạnh lúc nhẹ tìm cảm giác, hắn không biết mình đang rèn thứ gì, chỉ quan trọng là nhịp đập nhịp đập.

Mãi cho đến khi tiếng xì xào bàn tán nổi lên thì Phủ mới để ý đến lưỡi qua mà hắn đang “rèn”.

Đã hết đỏ từ lâu, dẹp lép. Kẹp đồng tiếp xúc nhiệt cũng đã cong queo cả rồi.

“ Thủ lĩnh đang gò cái qua thành gì vậy nhỉ”

“ Ta cá là rèn mỏng thành áo giáp”

“ Ây rèn trang sức ấy”



Phủ nghe loáng thoáng mà xấu hổ lứm.

Hắn ho khan vứt miếng qua đã bị đập dẹt cả lưỡi vào lò lửa chờ đợi.

Lấy một cái kẹp đồng khác Phủ bắt đầu chú ý hơn vào gõ.

Từng hình ảnh của thợ rèn tương lai hiện lên trong đầu hắn.

Để thừa lưỡi qua bên ngoài đe… đập cong…. Đập gập vào….

Tốt .. sắt rất dẻo, nung đỏ lại mềm ra… tạo được hình… có hi vọng…

Phủ mê say chìm đắm trong việc rèn, phải nói hắn cực kỳ có năng khiếu cao trong công việc này, không phải ai cũng có thể làm được như phủ.

Pang phang phang….

Ha ha ha…. Cuối cùng cũng biến một lưỡi qua chữ T thành một khối sắt đồng nhất như hình hộp.

Phủ hứng chí cười lớn, tay vẫn chưa mỏi hắn tiếp tục nung nóng rồi rèn….

Đây là cái đục lưỡi dẹt để cắt sắt trong trí nhớ của Phủ, tuy nham nhở không đẹp mắt nhưng đúng là cái đục hàng thật giá thật.

“ Tốt….” Phủ nhúng cái đột lưỡi dẹt này vô nước lạnh đã chuẩn bị sau đó kiếm hai khúc tre ép hai bên buộc chắc cố định thân đột.

“ Chắm đến đây” Phủ la lớn….

Chắm vội vã lon ton chạy lại, anh họ là luôn nghĩ đến hắn mỗi khi cần việc.

“ Cầm như vầy dí vào chỗ này nghe chưa không được để lệch đấy.”

Phủ chỉ dạy, hắn dùng một lưỡi qua sắt chưa nung để Chắm thực nghiệm làm mẫu.

Phủ lại gắp một lưỡi qua nóng đỏ trong lò ra. Lần này hắn và Chắm phối hợp để chặt đứt lưỡi qua làm hai phần. Sắt rất dẻo khó mà đánh gãy ra như gang được.

Bang bang bang.

“ Chắm đưng gồng. Lúc nào cảm thấy lưỡi đục nảy lên thì hơi buồn lỏng cho nó nảy sau đó đưa về vị trí cũ cho anh đập búa” Phủ dặn dò.

Chắm mím môi gật đầu chăm chú.

Hai anh em phối hợp chẳng mấy chốc phần lưỡi của qua đã chỉ còn dính một lớp mỏng với thân qua.

Đập bẻ bên phải…. đập bẻ bên trái… rời ra….

Ha ha ha… Phủ trong lòng sung sướng.

Sự hạnh phúc đã làm hắn quên đi mệt mỏi, quên đi bả vai đau nhừ, quên đi toàn thân thấm đẫm mồ hôi, cả thân mình lấm lem bụi than.

Rèn tiếp. Thân qua làm cái đột nhỏ có hình dạng như cán rìu … thứ này rất quan trọng. Phủ biết là vậy.

Cái đột thứ hai ra đời….

Lại một lưỡi qua bị cắt….

Khối sắt biến thành hình hộp vuông vi sau hàng trăm nhát búa của phủ…

“ Chắm giúp anh…. Giữ đột ở đây.”

Phủ ánh mắt điên cuồng, chỉ cần lần này thành công hắn sẽ có khả năng tạo v·ũ k·hí mới cho quân Việt Thường, Hoài Hoan.

Phang … phang phang…

“ Lật lại… Chắm… để vị trí tương tự”

“ dạ”

Phủ đang đột lỗ cho một khối sắt hình hộp…. đột được lỗ là hắn có búa… nhưng ý nghĩa không chỉ thế…

Đột được lỗ là hắn có thể chế tạo chiến rìu.. chiến rìu lưỡi sắt. Chưa từng có ở Âu Lạc.

Âu Lạc chiếm được v·ũ k·hí sắt gang của địch chỉ có dùng, hỏng thì bỏ không biết xử lý ra sao…

Nhưng lúc này….nơi này… đã thay đổi tất cả…

Bang ….:

Lỗ đã thông….



Chiếc búa sắt đầu tiên ở mảnh đất này ra đời….

Phủ bỗng nhiên choáng váng rồi quay cuồng, hắn ngất đi.

Người chứ không phải sắt thép hắn một ngày trời từ tờ mờ sáng quai búa đến đêm, sức người nào chịu nổi. Chỉ có quái vật như phủ mới làm được.

Một tuần lễ qua đi, tộc trưởng Việt Thường tay phải vẫn đang phải dùng dây chuối treo lên cổ, không thể cử động, mỗi nơi hắn đi qua. Người Việt Thường hay người Hoài Hoan đều nghiêm cẩn đứng dậy cúi đầu chào.

Tuổi trẻ tộc trưởng này xứng đáng được tôn trọng.

Nhớ lại lúc đó, khi mới tỉnh dậy Phủ thấy toàn thân nhức mỏi, cánh tay phải bả vai đau đớn như lìa ra, không thể cử động.

Nhưng bên tai hắn lại văng vẳng tiếng leng keng rèn sắt, cứ như hắn về lại quân doanh của Lê Hoàn Hoàng Đế Vậy.

Hoài Hoan, Việt Thường hai bên chọn ra những thợ gò có kinh nghiệm nhất học theo Phủ nhưng quá khó khăn, vẫn chưa thể làm được.

“ Không phải nắm búa như vậy… cảm nhận quái lực, phải đi theo quái lực mà đập…” Phủ nghiêng người ôm bả vai, tay phải thõng ra mà bước đến chỉ bảo…

“ Tộc trưởng người nghỉ ngơi cho tốt đã…”

Cả đám hai tộc khuyên Phủ nghỉ ngơi. Hắn chỉ ậm ừ trói cố định tay phải lên cổ, dùng tay trái bốc cơm, thịt ăn vội. Sau đó là quay lại hướng dẫn chỉ đạo mọi người rèn, giúp mọi người cảm nhận quái lực ( phản lực) nương theo nó mà quai búa.

600 bộ giáp gang, toàn bộ biến thành 8 cái đe. Thậm chí Phủ phải đi khắp các bộ khác cầu tình xin giáp gang hỏng, v·ũ k·hí sắt cong queo hỏng bỏ đi của bọn họ.

Chiến tranh giữa Triệu tặc và Âu Lạc đâu chỉ ngày một ngày hai.

Số binh khí sắt gang Âu Lạc các bộ thu vào đâu ít, có điều hỏng cong, gãy rỉ sét đều phải bỏ đi.

Lúc này sắt vụn ấy đối với Phủ là bảo tàng. Lão Huỳnh Dổi cũng tham gia giúp một tay. Đi khắp nơi thu thập.

“ Phủ tận 400 lưỡi rìu đồng thau 800 mũi giáo kiểu của chúng ta… lại thêm 4 ngàn mũi tên đồng… liệu có nổi không? “ Huỳnh Dổi tổng cộng nợ nần mà sợ hãi.

“ Có gì không nổi? Bọn hắn chỉ cần cho đủ quặng, muốn bao nhiêu v·ũ k·hí có bấy nhiêu, ta có độc chiêu yên tâm” Phủ tay phải bang bó nhưng không sợ hãi mà hào tình vạn trượng nói lên.

Sợ cái máu, đúc đồng sợ nhất là làm khuôn, mỗi đồ một khuôn đúc xong khuôn không dùng lại được, công tác chế khuôn mât thòi giờ vô cùng mà không phải ai cũng làm được, phải đủ khéo tay.

Mà giờ có sẵn khuôn gang… thích bao nhiêu đúc là được, tốc độ nhanh hơn xưa nhiều.

Đây chính là khoản nợ mà Phủ và Dổi một già một trẻ phải gánh chịu vì ôm đống sắt vụn về nhà.

“ Ha ha ha… ta thật may mắn khi hợp đội với ngươi đấy chàng trai trẻ. Mà Phủ à… ta vẫn còn một đứa con gái nhỏ”

“ Dừng…” Phủ mây đen đầy đầu…

“ Xinh lắm” …

“ Hử…. thật ai mà tin được nhìn ông như vầy” Phủ khinh kỉnh.

“ Giống mẹ mà..” Huỳnh Dổi hơi dỗi hờn.

“ Gặp mặt tính toán sau” Phủ lưỡng lự.

“ Nó đến quân doanh rồi” Huỳnh Dổi cười như nắc nẻ.

Gặp bẫy rồi, Phủ nghĩ nghĩ…

Vậy là Phủ có một cái đuôi.

“ Anh Phủ, ăn cái đã hãy ra chỗ rèn sắt… nồi gang nấu đồ tốt thật…” Một cô bé Hoài Hoan, mặc một bộ da thú xinh đẹp váy áo đang nhiệt tình quảng bá sản phẩm của mình.

Phủ muốn chạy, cô nàng này nào biết nấu ăn, chỉ biết bỏ lộn lung tung thứ vào nước rồi đun…

“ Anh Phủ…”

Thôi không chịu nổi ánh mắt cầu xin, nhắm mắt nuốt… đời bi ai quá….

Công trường hừng hực khí thế mười lăm cái đe đang leng keng gõ, tiếng vang từ trại này vang cả dặm khiến ai nấy đều kinh nghi không hiểu chuyện gì.

Mười ngày đi qua, một đám thợ gò đã chuyển nghề thợ rèn, tay nghề không cao nhưng đã đủ tạo những công cụ thô giản, đục búa không kêt hết. Lại thêm kẹp đã có bảy người có thể làm được, tuy thô ráp nhưng vẫn có thể dùng được, không bị mềm ra như kẹp đồng.

Ngày hôm nay tối quan trọng.

Sau một thời gian đục lỗ cho búa đã thành thạo, ngày hôm nay sẽ thử đục lỗ rèn rìu sắt.

Búa và rìu hình dạng có tương tự lại có khác. Cho nên phải thử sai mới có thể rèn được.

Đầu tiên là cắt bớt lưỡi qua, 1,4 kg làm rìu quá nặng và quá hoang phí tầm 800 gram là đủ dùng và đủ khỏe lại không quá nặng, tiết kiệp sắt.



Đập thành hình hộp dẹt…. sau đó phần chuôi búa lại được đập ngang để tăng độ dày ngang dễ đục lỗ. lúc này nhìn hình dạng phôi như hình thang rồi, nhỏ về phía chuôi lỗ.

Đục lỗ thôi, để lắp chuôi… đã mười ngày đục lỗ cho búa cho nên đám thợ gò nay là thợ rèn không có lạ. Lỗ chuôi chẳng mấy chốc mà thành.

Nung đỏ lưỡi đập dẹt tạo hình lưỡi sắc cho rìu…

Không khó, cái khó là phải thật cân sao cho mặt cắt đúng là chữ V cân. Lật đi lật lại rèn cẩn thận,

Một lưỡi rìu sơ khai hình thành….

“Mài đem ra mài thô… nhanh..” Phủ ra lệnh

Một lưỡi rìu sáng loáng có vẻ sắc bén ra đời, nhưng Phủ biết chưa đủ, đây chỉ là mài thô.

Hắn lúc này tự tay làm việc, cánh tay phải đã có lực trở lại.

Cho lưỡi búa vào nung đỏ…. Lấy ra nhanh chóng cắm ngập vào thân chuối. Đây là kinh nghiệm của thợ rèn trong Doanh Lê Hoàn. Phủ không hiểu nguyên lý ra sao, nhưng chỉ biết làm vậy lưỡi sẽ cứng rắn hơn nhiều khó mà bị mẻ.

. Đầu rìu nguội được lấy ra, Phủ lấy đá mài ra bắt đầu mài lưỡi rìu. Sau tầm 20 phút thì ánh kim loại sáng bóng ở phần lưỡi hiện ra. Phủ lấy cán tra vào phần lỗ, rìu này hắn tự làm cho mình nên chơi hẳn gỗ lim đen cho máu.

“Vừa khít.”

Hắn cầm lấy một cán kích thu được từ chỗ quân Triệu rồi dùng lực bổ xuống.

Rắc một tiếng cán kích bị hắn bổ đôi, vết bổ rất ngọt.

“Hú hú hú thành công rồi!” Đám người gào lên ôm lấy nhau sung sướng, có người còn chảy nước mắt người Âu lạc cuối cùng cũng biết rèn sắt rồi.

Huỳnh Dổi cũng xúm lại hỏi mượn cây rìu mới sờ sờ mó mó tấm tắc khen.

Đám thợ rèn đồng lập tức vây quanh hắn hỏi hỏi các bước, phải một lúc sau hắn mới thoát được. Trước khi đi không quên nói.

“ Phủ… rìu sắt này Hoài Hoan chúng tôi..” Lão Huỳnh Dổi lúc này lấm lết đến kế bên.

“ Cùng trang bị đi, có cả đống sắt vụn đấym rèn ra thì có đủ cho cả hai bộ, nhưng số thợ rèn có hạn, chỉ 20 cái đe, có rèn liên tục thì một ngày cũng được 50-60 lưỡi rìu…” Phủ hết sức khó khăn, gang thu về được đã dùng hết làm đe, khuôn, một số ít làm nồi cơm rồi.

“Muốn thêm đe cho thợ làm việc phải c·ướp thật nhiều v·ũ k·hí của Triệu tặc.” Phủ nói.

Lão Dỗi ánh mắt thâm tường nhìn về phía quân doanh của Triệu tặc. Ngày đó sẽ đến thôi.

Nhịp sống quân ngũ hết ăn lại chạy ra chỉ dẫn thợ rèn rèn xong lại ra huấn luyện quân sĩ của Phủ cứ thế bình yên thêm vài ngày nữa, sau khi đám chó săn Hải Ninh bộ đến hợp quân nâng tổng số quân Triệu lên gần 2 vạn rưỡi áp đảo quân Âu Lạc theo như thám báo đếm số bếp ăn mà tính ra. Thế nhưng kì lạ là Triệu Xuân không hề có động thái cho quân tất công mà chỉ cho lính tráng gia cố thêm cho lều trại.

Điều này khiến cho An Dương Vương cùng các tướng nghi ngờ Triệu tặc có ý đồ thâm hiểm nào đó. Họ họp ngày họp đêm không ngừng nghỉ.

Triệu Trúc nghĩ một hồi rồi ‘à’ lên một tiếng.

“Thôi c·hết, tôi quên con đường đi qua Cúc Phương, đoạn ấy chưa có quân canh phòng.”

Mọi người bỗng nhiên thấy lạnh gáy, nếu địch mà đi theo đường này thì hậu quả khôn lường. Bạch Công Phủ đưa ra thắc mắc.

“Vậy đáng ra chúng nó phải t·ấn c·ông chúng ta để hút sự chú ý chứ sao lại án binh bất động?”

Mọi người chầm ngâm, đúng lúc này thì Cao Thuận đứng sau An Dương Vương tiến ra mà nói.

“Tôi nghĩ tướng địch cố tình làm vậy để chúng ta tự loại bỏ việc nghi ngờ chúng có kỳ binh.”

Thằng này giờ làm con rể của Thực Phán rồi, Mị Châu cũng ưng Thuận từ bé nên lão đồng ý cho nàng tái hôn.

“Ồ Cao thiếu tộc trưởng nói phải.” Triệu Trúc đáp lời cũng không quên nhấn mạnh ba chữ thiếu tộc trưởng.

Cao thuận tỏ ra như không để ý lắm đến điều ấy.

An Dương Vương nhìn biểu hiện của thằng con rể mà thầm gật gù, lão đưa ra đề xuất.

“Tôi thấy đường này cần cử người lên gấp, nhiều khả năng Triệu tặc đã cho người đi đường này. Nhánh quân này không thể quá nhiều nhưng chắc chắn là tinh nhuệ vì vậy ta cũng không thể cử hạng xoàng đi được.” Lão dừng lại liếc nhìn qua chỗ Bạch Công Phủ rồi hỏi cậu.

“Phủ lạc tướng này, ta thấy bên cậu mới rèn được rìu sắt nhiều lắm đúng không! Liên quân Việt Thường – Hoài Hoan hai nhà v·ũ k·hí tinh lương, lại từng qua trận mạc, nhiệm vụ này cậu dám nhận?”

Việc Việt Thường rèn được sắt đã lan ra khắp các trại rồi, mấy ông bộ khác tiếc đứt ruột số đồng nát sắt vụn đã cho đi. Thậm chí Triệu Trúc còn chạy đến đòi lại nhưng An Dương Vương đứng ra phán xử giúp Phủ thắng kiện. Nhưng lão cũng nháy nháy mắt ý bảo.

“Bác giúp mày rồi thì chịu khó nôn ra tí v·ũ k·hí sắt qua đây.”

Tất nhiên Phủ cũng mấp máy miệng đáp lại.

“Cho thợ qua mà học đi lão già, tôi bán rẻ cho ít sắt vụn về mà tự rèn.”

Thục Phán cũng cay lắm, mặc dù lão xử kiện giúp Phủ nhưng 1 phần hục hặc trước với Triệu Trúc do vấn đề chính phụ nhưng bị một thằng ranh đáng tuổi con mình lươn lẹo ai chả bực. Cơ mà nghĩ người ta dù gì cũng cứu mạng mình nên coi như lần này trả ơn.

Quay lại với cuộc họp, Phủ nhìn sang bên Huỳnh Dổi thấy lão gật gật nên đồng ý ngay. Hắn thấy mùi cơm không lành canh không ngọt ở chỗ này giữa lão Trúc cùng vua rồi, thôi thì té sớm. Hai lão không điều tiết được quan hệ thì Âu Lạc kiểu gì cũng toang nhưng đấy không thuộc năng lực giải quyết của hắn.

Có biến căng quá thì hắn chuồn trước, ở Việt Thường bộ của hắn con dân chuẩn bị tinh thần tộc trưởng về hô phát là di tản cả rồi.

“Cám ơn Vương cùng mọi người đã tin tưởng, Phủ tôi xin nhận lệnh, đảm bảo một tên giặc nào đi được đến đây.”