Âu Lạc Chi Nữ

Chương 56: Cơ hội ra tay




Hai ngày sau, là cái ngày anh ta hẹn sẽ cho tôi thấy công chúa, cũng là cái ngày sinh nhật của vương hậu gì đó…

Từ buổi sáng, anh ta đã đến chỗ tôi, dặn đám nữ tỳ chuẩn bị cho tôi. Ngày hôm nay anh ta ăn mặc như thường dân, một thân áo màu trầm đơn giản. Tuy là bộ dáng vi hành đạm bạc nhưng cái khí chất vừa phong lưu vừa cao quý của một vương tử trên người anh ta vẫn không mất đi đâu.

Anh ta cũng sai họ mặc cho tôi một bộ xiêm cánh hồng phấn ba lớp, nhìn rất thục nữ yểu điệu, là loại quần áo mà các tiểu thư khuê các Trung Quốc cổ hay mặc. Còn có cả một cây quạt tròn cùng khăn tay thêu cầm theo…

Có lẽ vì dạo này tôi gầy ốm thành ra mặc vào, cổ áo hơi rộng và trễ, phải lấy tay giữ….

Khi gia nhân của anh ta dắt đến con tuấn mã màu trắng, trên lưng ngựa cũng chưa thồ xếp hành lý gì, như vậy anh ta chưa muốn thực hiện cái ý tưởng cùng tôi bỏ trốn, đi khắp chân trời góc biển như anh ta đã nói?

Mặc kệ, dù sao tôi cũng muốn ra ngoài, phải thoát khỏi cái lồng giam này trước đã rồi tính sau.





Chỉ có một con ngựa, chẳng nhẽ anh ta muốn cùng cưỡi chung? Thấy mặt tôi có vẻ không thoải mái, anh ta mỉm cười:

- Nàng ngồi ngựa là được rồi! – Không đợi tôi đồng ý, thân thủ bước tới bế tôi lên ngựa.

Anh ta đi về phía trước, cầm lấy dây buộc ở cổ ngựa kéo đi, vui vẻ mà nói:

- Hôm nay nàng là tiểu thư, để ta làm nô bộc dắt ngựa cho nàng đi!

- Chúng ta là đi gặp công chúa, đâu phải đi du ngoạn… – Tôi nói – Anh bảo người đem đến một con ngựa nữa là được…

Thấy tôi kháng nghị, ánh mắt anh ta không vui nhưng không tỏ thái độ tiêu cực, trái lại quay sang nhìn sâu vào mắt tôi, cười một nụ cười nửa đượm sầu, nửa như trông đợi mà nói:

- Bao năm qua vào ngày này, ta chưa từng thực sự được làm những gì mình thích… nàng yên tâm, ta đã hứa với nàng thì chắc chắn sẽ thực hiện. Chỉ có điều, ta muốn cùng người con gái ta yêu thích dạo chơi một lát…

Hôm nay cũng là ngày sinh nhật của anh ta sao? Nếu tiếp tục kháng cự, liệu anh ta có mất hứng và cảnh giác? Tôi im lặng một vài giây, phía sau có giọng nói quen thuộc của A Liên:

- Bẩm thế tử, đây là chè khô vừa mới làm! – cô ta từ từ chậm rãi đi đến, hai tay dâng lên một cái bọc.

- Được rồi, ngươi lui làm việc của mình đi! – Trọng Thủy khoát tay cho cô ta lui, quay sang nói với tôi – Ta đã bảo nàng ta làm thêm một chút điểm tâm cho nàng ăn dọc đường…

Lúc Trọng Thủy quay đầu, A Liên tranh thủ liếc mắt với tôi, ngầm ý bảo hôm nay là cơ hội tốt. Tôi trong lòng khẽ run sợ…





Cứ như vậy, Trọng Thủy giống như một tên hộ vệ, dắt ngựa đi bên cạnh tôi. Lần đầu tiên tôi được thấy phố cổ của Trung Quốc, chân thực hơn nhiều so với phim ảnh từng xem…

Ngày hôm nay còn là lễ hội gì đó sao? Tôi thấy người người tấp nập trên đường lớn, đường nhỏ, mua mua bán bán, không ít cô nương bóng bẩy như gái thanh lâu lượn qua lượn lại trên đường…

Mắt tôi mải nhìn ngó, thậm chí suýt nữa quên sự tồn tại của anh ta bên cạnh, cũng không để ý mấy anh ta đang giải thích, giới thiệu cái gì. Sau cùng anh ta không nói nữa mà theo ánh mắt của tôi, thấy mắt tôi dừng lại lâu ở tiệm hàng nào là liền đến tiệm hàng ấy mua những thứ đó về.

- Không cần đâu! – Tôi đáp – Anh không cần hoang phí vì tôi…

- Ta muốn mua cho nàng. – Anh ta ngoan cố đáp.

- Hôm nay là ngày sinh của anh, anh nên dành mua cho bản thân mình những thứ mình thích… – Tôi cũng lí lẽ nói

- Nếu vậy thì… – Anh ta bất ngờ lấy một chiếc kẹp hoa cài tóc, vươn tay cài lên tóc tôi – Như vậy đi, ta thích nàng như vậy…

Tôi đưa tay định gỡ nó xuống thì anh ta cầm cổ tay tôi ngăn lại, ánh mắt chân thành mà nói:

- Đừng tháo xuống, chí ít là ngày hôm nay thôi…

- Tôi thấy hình như không hợp chút nào… – tôi nói, chỉ tiếc anh ta đã không để tâm, tiếp tục đi đến trước con ngựa mà kéo đi.

- Nếu nàng dỡ nó xuống, ta sẽ điểm huyệt nàng, sau đó cắm đầy những chiếc trâm này lên tóc nàng, khiến nàng thành một con công sặc sỡ… – Anh ta cao hứng mà đùa, thoáng chốc trên môi nở nụ cười hạnh phúc không hề có tà niệm.

Thậm chí trong giây lát đó, khiến tôi có cảm giác đây không phải là con người mà tôi luôn căm ghét, quên mất anh ta là ai. Cách đùa cợt chân thực đó khiến tôi liên tưởng đến cách mà Cao Lỗ vẫn trêu tôi. Tôi buột miệng mà đáp, có chút ấm ức:

- Làm sao như thế được, thật vô lý!

Đến lúc nói ra mới thấy thực không bình thường…

Trên đường không ít người đã nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi, thật không phải, họ đang nhìn như kiểu trước mắt là một đôi nam nữ trẻ tuổi đang người tung kẻ hứng, đùa giỡn nhau vui vẻ vậy. Tôi cúi đầu, không nói gì nữa.



Trọng Thủy gửi con ngựa ở một khách điếm, sau đó nắm tay tôi kéo đi:

- Đi xem lễ hội một chút, chắc nàng chưa bao giờ được xem…

Tôi vừa thấy không thoải mái, trong lòng sốt ruột không biết bao giờ anh ta mới đem mình đi gặp công chúa. Anh ta vẫn tranh thủ thời cơ thân mật với tôi trước chỗ đông người như vậy, còn tôi có nên tranh thủ xem A Liên có quanh đây, thừa cơ phối hợp với cô ta. Nếu anh ta chết trước, coi như mọi sự cũng có thay đổi, lịch sử sẽ không tái diễn…

Chúng tôi dừng lại ở một đám đông lớn, người người tụ tập vòng trong vòng ngoài, hình như là đang xem biểu diễn múa lân, làm xiếc… Nghệ thuật đã phát triển từ rất sớm ở Trung Quốc…

Trọng Thủy che chắn cho tôi, giúp cả hai có thể chen vào vòng trong cùng. Tuy ban đầu không mấy hứng thú, nhưng quả thật những tiết mục này biểu diễn quá phi thường. Anh ta cũng mải mê xem không chớp mắt…

Vừa đứng được một lúc thì xung quanh tôi nhộn nhạo, có nhiều người chen đẩy xô lên. Một người đàn ông béo mập va vào tôi khiến tôi ngã bổ nhào, Trọng Thủy nhanh chóng kịp thời vươn tay đỡ tôi, kéo sát vào lòng anh ta, tôi lúc đó vì còn mất thăng bằng, theo bản năng đã bám lấy áo của anh ta.

Sau khi đã an ổn, tôi muốn nhích ra nhưng anh ta càng ôm chặt hơn. Mặc cho tôi bên cạnh nhắc nhở, anh ta tỏ ra như không nghe thấy gì giữa đám đông ồn ào, ánh mắt chuyên tâm vào phần biểu diễn…

Khoảnh cách này rất gần, tôi đang trong lồng ngực anh ta…

Tôi đưa mắt qua một vòng, thấy phía bên phải có một cô gái đội nón che mặt, vóc dáng quen thuộc như là A Liên…

Nếu như tôi rút sẵn con dao nhỏ giấu bên hông, chỉ cần làm bị thương anh ta một chút…

Liệu có được không?

Tôi ngửa mắt lên, thấy Trọng Thủy vẫn đang vui vẻ xem biểu diễn, ánh mắt còn thoải mái hạnh phúc, nụ cười vô tư đẹp đẽ vẫn giữ ở khóe môi…

Tôi cân nhắc, chần chừ một lát… liệu tôi có làm được không?