Âu Lạc Chi Nữ

Chương 11: Thần cơ diệu toán




Không ngờ Long cung hoàng tử lại vui vẻ nhận lời đi cùng tôi. Thế nhưng anh ta lại bảo tôi ngồi đợi một lát ở đây.

Tôi còn đang tò mò xem hoàng tử làm gì thì đã thấy hoàng tử nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi đi đâu mất.

Tôi ngồi đợi chừng nửa tiếng sau, chợt tự nhiên thấy sau lưng có tiếng vó ngựa phi nhanh đến.

A, là Long cung hoàng tử, có điều bây giờ hoàng tử đã thay một bộ đồ mới thay vì bộ áo xanh ướt nước kia, mái tóc anh ta buộc một phần, thả phía sau trông vô cùng phiêu lãng.

Long cung hoàng tử mặc một bộ áo màu xám giản dị, nhưng vẫn không giấu được đi đâu được khí chất thoát tục. Anh ta cưỡi trên một tuấn mã có màu lông nâu đỏ kì lạ.

- Lên đây ! – Một nụ cười tuyệt mỹ, nhẹ nhàng thân thiện, đủ để làm trái tim thiếu nữ như tôi rung động.

Hoàng tử nắm tay tôi, cúi người xuống, một tay khác vòng qua eo tôi, nhẹ nhàng nhanh gọn kéo tôi lên ngựa, đặt tôi ngồi phía trước. Quả nhiên so với sự thô bạo của Cao Lỗ thì Long cung hoàng tử quả nhiên dịu dàng, lịch sự, “ga lăng” hơn rất nhiều.

- Hoàng tử vừa đi đâu vậy? – Tôi quay ra phía sau hỏi.

Lại thấy anh ta đang cầm trên tay một chiếc mũ đan bằng sợi mây rộng vành rồi đội lên đầu mình, che đi một phần khuôn mặt. Thấy tôi ngạc nhiên, anh ta bình tĩnh giải thích:

- Lát nãy là ta đi để lấy bảo mã và hóa trang như này… ta không muốn nhiều người cứ nhìn vào mình, nàng hiểu chưa?

A, ra vậy. Đúng là nếu Long cung hoàng tử đẹp đến mê mị như vậy mà phăng phăng đi ngoài đường, có lẽ mọi ánh mắt sẽ đều dán vào hoàng tử.

- Nàng nhớ nhé, đừng gọi ta là Long cung hoàng tử hay hoàng tử, bây giờ ta là một du khách… – Hoàng tử ghé vào tai tôi căn dặn.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, thấy có vẻ anh ta không thích lộ diện thân phận, bèn gật đầu đồng ý. Hoàng tử vòng tay qua mình tôi cầm lấy dây cương, thúc ngựa phi đi. Đây là lần đầu tiên tôi đươc ngồi trên lưng ngựa, không tính lần bị Cao Lỗ lôi đi lần trước, lúc đó tôi bị đối xử như một món hàng vậy.

Ngựa phi nhanh như gió, dọc theo bờ sông hướng về phía thành Cổ Loa đằng xa. Tôi cảm nhận được tiếng gió ù ù qua tai, cảm giác thật là thích thú.

- A ! Thích quá ! – Tôi reo lên.

- Vậy sao? Ta sẽ đi nhanh hơn nhé ! – Hoàng tử đột nhiên bật cười, nói thầm vào tai tôi.

Anh ta thúc ngựa đi nhanh hơn, lúc này ngoài cảm nhận được tiếng gió và cảnh vật trôi ào ào qua tầm mắt, tôi không còn cảm giác nào nữa. Cho đến lúc tôi nhận ra người mình theo quán tính hay sao mà đã dựa hoàn toàn vào người anh ta như để lấy một điểm tựa vững chắc thì đột nhiên thấy ngượng, vội thốt lên:

- Hoàng tử, đi chậm lại đi !

Anh ta nghe lời tôi ghìm cương, ngựa phi chậm lại. Lúc này anh ta lại bật cười:

- Không phải nàng thích cảm giác ngựa phi nhanh sao?

- À… – Tôi lúng túng – Là tôi sợ ngựa của anh mệt.

- Con ngựa này ngoan lắm, cả ngày đi ngàn dặm, nó không biết kêu mệt đâu, hơn nữa, dù nàng bắt nó đi nhanh hơn năm lần lúc nãy, nó cũng đi được!

- Quả là thần mã ! – Tôi ngưỡng mộ thốt lên – Tiếc là tôi chưa biết cưỡi ngựa, nếu không tôi cũng muốn cầm cương thử một chút…

- Nếu ngày nào nàng cũng ra bờ sông này, ta sẽ dạy nàng cưỡi ngựa…- Đột nhiên anh ta ngỏ ý, có vẻ rất chân thành.

Tôi toan định đồng ý, thì chợt nghĩ đến không phải lúc nào tôi cũng được tự do ra ngoài, tên ác ôn Cao Lỗ có thể tìm cách giam lỏng hay theo dõi tôi. Nếu vị thần tiên này tốt bụng muốn dạy miễn phí cho tôi mà tôi gặp anh ta sớm hơn có phải tốt rồi không, đỡ mất công hạ mình trước Cao Lỗ.

Cơ mà lúc nãy anh ta cũng nói không ai cho không ai cái gì, nhỡ sau này anh ta cũng đòi thù lao thì sao? Mà lại gần gũi với anh ta quá, anh ta sớm muộn gì cũng biết thừa tôi là thần linh giả, có vai trò là một biểu tượng trong lòng dân, mọi chuyện không đâu có thể rắc rối… mới cả tôi mới gặp anh ta một lần, anh ta lại tốt quá như vậy khiến trong lòng tôi có điều e ngại.

- Nhưng tôi không có gì để báo đáp anh đâu, hơn nữa, tôi cũng kiếm được thầy dạy rồi… – Tôi đành trả lời như vậy.

- Vậy à, tiếc quá, ta đang có ấn tượng rất tốt với nàng…- Giọng anh ta có phần luyến tiếc.

Nghe anh ta nói có ấn tượng tốt với tôi, trong lòng tôi chợt vui vui. Anh ta quả là một thần linh tốt.

Để vào cửa thành, phải xuất trình những thứ tương đương với mấy loại giấy tờ hay chứng minh nhân dân ngày nay, có lẽ thời này rất cẩn thận, cảnh giác với ngoại xâm và gián điệp nên mỗi người, dù là dân thường cũng phải có thẻ căn cước là một tấm gỗ có khắc tên và kí hiệu đặc biệt. Dĩ nhiên tôi có tín vật của thần điện nên cũng có thể ra vào, nhưng Long cung hoàng tử thì hình như đã nhanh tay hóa phép ra một giấy tờ thông hành của thương nhân.

Anh ta dắt ngựa đi theo tôi về phía làng Phong Khê, nơi có những đứa trẻ đang ngồi đợi ngoài đình, vừa đi tôi vừa kể lại sự tình cho anh ta nghe.

Quả nhiên những đứa bé vẫn đang ngồi đợi dưới hiên mái đình. Thấy tôi, ánh mắt chúng sáng lên, vội chạy đến hỏi han:

- Thần nữ, chị đã quay lại rồi !

- Thần nữ, chị đã cứu được mẹ em chưa? – Bé Vân sốt sắng hỏi han.

Nhìn gương mặt muôn phần lo lắng của đứa trẻ, tôi định mang vàng ra cho chúng thì cảm thấy lúc này chưa phải lúc, việc cứu người là quan trọng hơn hết cả. Thế nhưng tôi vẫn chưa làm được gì.

Tôi đưa ánh mắt phiền não, có phần khẩn cầu sang Long cung hoàng tử, rồi từ từ bước đến bên anh ta. Thấy anh ta dường như cũng im lặng suy tư, tôi sau một vài phút chờ đợi cuối cùng cũng lên tiếng:

- Long… à… anh liệu có thể thương tình mà giúp đỡ họ không?

Anh ta quay sang nhìn tôi, gương mặt sau chiếc nón rộng khẽ mỉm cười:

- Ta có thể giúp gì cho nàng? Nàng không phải định dùng thuật phép can thiệp đấy chứ?

Nghe câu nói của anh ta, tôi láng máng hiểu ra anh ta cũng cho rằng cách minh bạch nhất là minh oan cho mẹ bé Vân, không thể dùng bất cứ cách thiếu minh bạch nào, kể cả là phép thuật để đổi đen thành trắng, nhưng thực sự tôi đã bất lực không có cách nào cả.

- Xin lỗi nàng… – Giọng anh ta nhẹ nhàng, có phần hối tiếc – Ta không thể can thiệp vào chuyện người dân ở đây, ta là có lý do…

- Tôi biết… – Tôi nhìn anh ta, cố mỉm cười đáp lại – Anh không cần áy náy, tôi biết có thể dù là thần linh, anh cũng không thể lạm dụng quyền năng can thiệp vào đời sống con người…

Không hiểu anh ta nghĩ gì mà im lặng một vài giây rồi bật cười, tôi thấy vừa lạ kì, vừa hoang mang.

- Thiếu nữ, nàng hãy thử bình tĩnh mà suy nghĩ xem, theo cách của một con người…

- Vậy là sao?

- Nàng đã nghe câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng” chưa? – Ánh mắt anh ta dường như ánh lên tia nhìn tinh vi sâu sắc – Đây là nguyên tắc cơ bản…

- A ! – Tôi nghĩ ra điều gì đó rồi thốt lên – Ý anh là bên đem kiện mẹ bé Vân, Lý phú hộ ư?

- Đúng vậy, nàng rất tinh ý đấy ! – Anh ta thân thiện khen tôi rồi điềm tĩnh giải thích thêm – Nàng chưa nghĩ chút nào đến bên Lý phú hộ, dựa vào một vài điều mới nghe đến mà đã muốn minh oan là không được, phải đến thăm dò “địch” để biết rõ thực hư sự việc, nội tình và mạnh yếu của địch mới có thể thay đổi cục diện.

Những lời hoàng tử nói xem ra vô cùng chí lý, xem ra hoàng tử cũng rất tinh ý, suy đoán diệu thủ thần cơ, quả thật không tầm thường.

Nếu như lời anh ta nói, tôi phải qua nhà Lý phú hộ thăm dò xem thế nào, nếu tìm được sơ hở thì mới có thể kháng kiện.

- Vậy bây giờ tôi lập tức đi ! – Tôi lấy lại quyết tâm, định tìm đến nhà Lý phú hộ thì anh ta đã cản lại.

- Thiếu nữ, nàng cứ hùng hổ mà xông đến đó bảo là điều tra thì họ có cho nàng vào không? Hay nàng muốn dùng thất sách là đột nhập vào nhà đó vậy?

A, tôi lại vội vàng quên mất, đúng là cuống quá mất lý trí, lại khiến hoàng tử thần tiên nhắc nhở một điểm chí mạng rồi. Xem ra anh ta mỗi chi tiết đều rất chu toàn, trong lòng tôi không khỏi thầm khen.

Nhưng tôi phải chú ý hơn thôi, tự mình phải cố gắng giải quyết, cứ dựa dẫm vào người khác là không được, có thể khiến người ta càng về sau càng coi thường mình, hơn nữa tự trọng của tôi cũng không cho phép.

Thấy tôi còn phân vân suy nghĩ, hoàng tử lại đột nhiên bảo tôi:

- Nàng đợi ở đây một lát !

Lại gần nửa tiếng sau, hoàng tử quay lại, nhưng còn dẫn theo vài ba người, họ đều ăn mặc giống như những người thương buôn phương xa đến. Thậm chí họ còn dắt theo một xe ngựa thồ hàng, trên xe chất đầy vải vóc, một vài hòm trang sức, nhiều đồ gốm lạ mắt.

Hoàng tử lúc này cũng vừa thay y phục khác, hợp tông với mấy người kia, trông anh ta toát lên vẻ đạo mạo như chủ đoàn thương buôn này. Trước con mắt ngỡ ngàng của tôi, anh ta kéo tay tôi lại và dúi vào tay tôi một bộ y phục khác.

- Nàng tìm chỗ thay cái này nhanh đi !

Tôi còn ngơ ngác thì Long cung hoàng tử đã kéo tôi ra phía sau đình, hình như định tìm kiếm một chỗ kín đáo, cuối cùng anh ta kéo tôi lại sau một tấm bia đá lớn:

- Nàng thay đi, ta ở phía ngoài vừa canh vừa đứng đợi!

Tôi vừa tò mò vừa thắc mắc, vừa thay quần áo vừa suy ngẫm. Phải chăng anh ta định giả làm đoàn thương buôn vào chào hàng ở nhà phú hộ đó. A, thật tài tình, cách này không tệ chút nào. Nghe nói đó là nhà giàu có tiếng tăm và xa xỉ nhất ở đây, lại rất nhiều vợ, thê thiếp, con cháu… ắt hẳn họ sẽ thích những đồ đẹp đẽ hiếm có … Chí ít tôi cũng qua được cửa một cách đàng hoàng.

Quả nhiên anh ta lợi hại, chỉ cần suy nghĩ trong giây lát mà rất chu đáo.

Tôi lại thấy trong lòng có chút cảm giác vô dụng. Không được, tôi cũng phải cố lên chứ, chuyện này tôi hứa với An Dương vương và sẽ giải quyết được mà.

Sau khi loay hoay một hồi, tôi cũng mặc xong, là một bộ y phục cổ trang, không giống của người Âu Lạc, giống của một thiếu nữ trong đoàn người du mục phương xa.

Tôi ngắm kĩ thân mình với y phục lạ mắt này. Đầu tôi đội một chiếc mũ bằng lông thú trắng muốt, kiểu dáng trông rất dễ thương. Đây không biết là lông cừu, lông gấu trắng hay lông thỏ nhỉ? Lại thêm một chiếc áo khoác lửng mỏng, hình như cũng bằng lông thú, có hàng khuy cài bằng hạt gỗ tròn, thiết kế trông thật là trẻ trung. Đi kèm là chiếc váy màu hồng dài gần đến mắt cá chân, dưới viền váy có thêu hoa văn giống như thổ cẩm, một đôi hài cao cổ, viền cũng bằng lông thú nốt.

Có lẽ thấy tôi hồi lâu chưa xong, Long cung hoàng tử mới lên tiếng gọi. Khi tôi vừa bước ra, ánh mắt tôi gặp ánh mắt có phần ngỡ ngàng kì lạ của anh ta.

- A, trông tôi kì cục lắm sao? Hay là tôi mặc y phục cũ còn hơn! – Tôi không hiểu sao thấy ngượng, định quay vào phía sau tấm bia thay lại đồ thì đã thấy hoàng tử bước nhanh đến nắm nhẹ lấy vai tôi, ngăn cản:

- Không, là nàng trông rất dễ thương, rất đáng yêu !

Tôi trong lòng có chút hoan hỉ kì lạ, quay lại nhìn anh ta, có lẽ đôi má tôi đã ửng hồng theo lẽ tự nhiên.

- Ta biết mà, quả thật rất hợp với nàng! – Anh ta mỉm cười, nhìn thẳng vào tôi và nói, xem ra anh ta đúng là khen thật lòng.

- Cảm ơn Long cung hoàng tử… cải trang thế này quả thật rất ổn… – Tôi không biết nói gì cho đỡ ngượng khi nhìn anh ta, chỉ lí nhí vài câu như vậy.

Đột nhiên anh ta đặt tay lên má tôi, ánh mắt nhiều phần khó hiểu, giọng anh ta hình như trầm xuống ấm áp:

- Còn thiếu một việc nữa, để ta giúp nàng tết tóc, như vậy mới giống thiếu nữ trong đoàn thương nhân du mục phương Bắc…

Tôi thấy hơi ngại, nhưng anh ta đã nhìn tôi bằng ánh mắt thuyết phục. Tôi khẽ gật đầu đồng ý.

Anh ta vòng qua phía sau, tháo chiếc mũ lông xuống, vuốt hết tóc của tôi ra phía sau. Bàn tay với những ngón tay dài đẹp đẽ khéo léo, từ tốn tết từng lọn tóc của tôi. Tôi không ngờ được một Long cung hoàng tử mà cũng biết làm việc này.

Một hồi sau, mái tóc của tôi đã tết xong, dường như đó là một kiểu tết lạ, bím tóc tết lệch sang một bên, vòng qua phía gáy, đặt lên phía vai trước. Quả thật rất khéo, rất đều, rất đẹp. Anh ta đội chiếc mũ lên cho tôi, hơi chỉnh nó cao lên, thiên về phía sau.

- Xong rồi! – Anh ta bước qua phía trước tôi và ngắm nhìn thành quả của mình.