Đã một tuần từ khi tôi chuyển sinh đến thế giới này.
Cuối cùng tôi cũng thành công tìm thấy dấu vết của nhân loại, một con đường, rốt cuộc thoát khỏi cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã.
[Rừng đại ngàn Fafuran] là bãi chiến trường khốc liệt.
Bắt đầu với Goblins, Orc, Wyvern, Troll, Orge, Chimera, còn rất nhiều loại quái vật khác liên tiếp đến gây chiến, làm tôi không thể thư giãn. Ngủ trong hang động thì là tổ Giant Ant ăn thịt người, nghỉ ở bờ suối thì bị Lizardman tập kích, định ngủ ở bãi đá thì Berserk Ape đến âu yếm vuốt ve đòi thông ass.
Chỉ trong một tuần, tinh thần tôi đã cực kỳ suy sụp.
“Quá...quá tốt ! Cuối...cuối cùng cũng có thể tìm đến chỗ có người...Lâu quá rồi… Ah ha ha…”
Không cần nhìn cũng biết, tôi bây giờ trông cực kỳ tiều tụy, tuy thể lực vẫn rất dư thừa, ma lực cũng mới chỉ dùng chút xíu.
Thế giới sau lưng là nơi cá lớn nuốt cá bé, luật rừng tàn khốc, lúc nào cũng ngập tràn sát khí, nhớ tới thôi cũng rầu rĩ không vui. Chỉ khi bước chân trên đường mới yên tâm.
“Vậy...Đi bên nào mới có thị trấn nhỉ ? Hai hướng, hướng nào gần thị trấn hơn ?! Phân vân thật.”
Tôi nhặt một nhành cây, quyết định tung nhánh cây chọn đường, tung đến lần thứ 23, nhánh cây chỉ bên trái, cho nên tôi đi sang bên phải.
Những ngày vật lộn sinh tồn tàn bạo khiến tính cách tôi hoàn toàn vặn vẹo.
Con đường giản dị, chỉ chặt hết cây cối, rồi lấy đất lấp qua loa cho bằng, không có rải đá, khắp nơi đều là cỏ dại mọc um tùm.
Chỉ cần mưa xuống, con đường sẽ biến thành con mương, tuy nghĩ là vậy nhưng tôi vẫn bước đi nhẹ nhàng khoan khoái.
Chỉ cần phía trước có người, thì có thể cùng người giao lưu trò chuyện, có lẽ còn có thể kết bạn.
Sống sót một tuần trong thế giới hoang dã, thật nhớ loài người.
“Có ai không ?! Ăn cướp cũng được. Xin mời bước ra đi…”
Nói thật, không cần biết là ai, chỉ cần có người cho tôi nói chuyện là được rồi.
Nhưng mà, nếu thật sự gặp được sơn tặc, nhất định sẽ diễn biến thành cuộc chém giết oanh liệt, khẳng định là chỉ có tôi đơn phương hành hạ đối thủ đến chết.
Một tuần đánh bạc bằng tính mạng, sinh tồn nơi hoang dã, đến bây giờ tôi đã không do dự sát sinh, nếu bản thân có nguy hiểm, sẽ lập tức ra tay hạ sát đối thủ, tuyệt đối không lưu tình.
Hoàn cảnh tàn khốc là thứ ép buộc tôi thay đổi.
Phát hiện vấn đề mới…
“Đã lâu không tắm rửa. Có thối không nhỉ ?”
Lâu ngày không thể tắm, tuy là bình thường tôi cũng không chú ý bề ngoài, nhưng giờ đã bắt đầu để ý, tôi...đã tiến bộ rất nhiều.
“Tắm sạch sẽ trước đã, nếu có sông thì tốt. Tình trạng bây giờ không nên gặp người, trông mình giống y như sơn tặc.”
Satoshi vừa nói vừa lên đường.
Không biết là do may mắn hay nhờ thần chỉ lối, tôi gặp sông thật, còn có cả cầu bắc qua sông, tuy con sông nhỏ chỉ rộng khoảng 7m, nhưng có nước là đủ để tôi cảm động rồi.
Tìm một chỗ khuất vắng vẻ, Satoshi cởi đồ rồi nhảy xuống sông như một làn khói.
Tắm sạch sẽ rồi giặt quần áo, phơi lên tảng đá, trong khi chờ khô thì nấu ăn. Thứ duy nhất bất mãn là thực đơn vẫn như cũ, chỉ có thịt…
Đã lâu không có thời gian yên ổn, Satoshi thả lỏng tâm tình, nhàn nhã ngắm cảnh sắc bờ sông, vài con cá hình dáng quái dị bơi qua.
Ông chú trần truồng ngồi một mình bên bờ sông, ánh mắt nhìn phía xa xăm, trên mặt thỉnh thoảng hiện nét cười, cảnh tượng… hơi tởm tởm.
“Khô chưa đây ? Mặc đồ ướt rất khó chịu.”
Giữa trưa, tôi mặc lại quần áo, cũng đeo vũ khí lên, một tuần nay tôi đã quen với việc đeo vũ khí bên mình. Đây có lẽ là ví dụ điển hình cho khả năng thích ứng của con người, nếu cần thiết, không gì là không thể.
Thỉnh thoảng tôi thấy xe ngựa của thương nhân đi qua cầu, biết được gần đây có thị trấn, tâm tình cũng thoải mái hơn.
Tôi lên cầu, một chiếc xe ngựa trắng trông có vẻ xa hoa lướt qua, mà tôi thì không có hứng thú với giới quý tộc cầm quyền, nên cũng chẳng quan tâm, tôi chỉ đi theo hướng xe ngựa tiến tới.
Tôi dùng ma thuật [Tăng tốc], chạy một hơi 30 phút.
[Cảnh giới] phát hiện có nhiều địch tập trung phía trước, [Cảnh giới] hoạt động song song cùng với [Phát hiện kẻ địch], không cần tôi điều khiển mà tự động cảm ứng ý niệm thù địch. Ở trong rừng rậm, skill này rất thực dụng, cũng rất quý giá.
“Theo như mấy cái cốt truyện cũ rích, thì chắc là gặp cướp ?! Đột nhiên ra tay tấn công cũng không đúng lắm ! Ẩn nấp trước đi, quan sát đã, nếu là cướp thật, xử lý sau.”
Dù thế giới này sinh mạng rất rẻ tiền, nhưng đột nhiên vung kiếm tấn công, hoặc không nói hai lời phát động ma thuật công kích vẫn là việc rất dã man, người văn minh như tôi không làm thế.
Ông chú quyết định hành động tùy tình huống, ẩn nấp trong rừng rậm quan sát.
Phía trước có một đám đàn ông ăn mặc bẩn thỉu, đều mang theo vũ khí, đang bao vây các thương nhân.
“Ừhm, đây gọi là hiện trường phạm tội nhỉ ? Mà dù sao chỉ là trông giống vậy thôi, chờ bọn họ thật sự ra tay, rồi quyết định tham gia hay không vậy.”
Đám người kia mới chỉ bao vây các thương nhân lại, cũng có thể bọn họ bị đám thương nhân tham lam đó lừa gạt nên bây giờ trả thù, tôi cho rằng phải hiểu rõ tình huống rồi tham gia mới chính xác.
“Đến cùng là may mắn hay xui xẻo…”
Tóm lại, tôi quyết định quan sát cái đã.