*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tổ chuyên án đặc biệt, chuyên môn xử lý những loại sự kiện thần quái trong xã hội, thành viên đều là những tài nhân dị sĩ nắm giữ khả năng pháp thuật nhất định. Giang Chước cũng là người làm trong lĩnh vực này, tuy trước mắt còn chưa tốt nghiệp đại học, không tính là nhân viên chính thức, nhưng cũng mang một chức vị gọi là 'điều tra viên', nếu trong khu trực thuộc xảy ra điều ngoài ý muốn thì phải đúng lúc phản ứng và xử lý.
Cậu không để Hoắc Nham đến đón, xe hỏng cũng chưa đổi, ra ngoài liền gọi taxi, nhân tiện mở cánh cửa đến thế giới mới.
Khi cậu xuống xe, cửa xe thân thiết nói: "Anh đi thong thả nhé!"
Vào trong sân, hoa hồng trong vườn hoa trước tòa nhà hành chính vừa rung rung theo gió, vừa vui vẻ hát: "Rong biển rong biển." (?), hai con chim sẻ đứng trên cây liễu cách đó không xa gật gật đầu cười nói: "Dì hoa hồng lại nhảy quảng trường rồi."
Cây hoa hồng giận dữ: "Ngươi mới là dì, đồ chim sẻ chết tiệt, có bản lĩnh thì mẹ nó xuống đây."
Chim sẻ vỗ cánh, vừa nhảy nhót vừa khiêu khích: "Có bản lĩnh thì bay lên đây nha ~~~"
Lập tức hai bên mắt đầu một hồi đấu khẩu kịch liệt, Giang Chước vô cùng kính sợ tinh thần không có việc gì làm thì chửi nhau này của chúng nó, không tiện quấy rầy, đi vòng qua một bên, vào tòa nhà hành chính.
Hoắc Nham là một thanh niên mặt búp bê, bộ dạng trông nhỏ hơn tuổi thật vài tuổi. Anh trước đây luôn thích đi theo làm tùy tùng cho Giang Chước, sau khi đi làm cũng không thay đổi nhiều, đã đứng ở dưới lầu đón cậu từ sớm.
"Sư huynh, anh đến rồi."
Thấy Giang Chước đã đến, Hoắc Nham vội tiến lên đón: "Em nghĩ anh nên xem qua thi thể Thiệu Kì trước đã, vụ án này hiện đang bị cho là tử vong ngoài ý muốn, nhưng em vẫn cảm thấy có chút vấn đề."
Giang Chước chỉ phụ trách giao âm hồn có ý đồ tá thọ cho quỷ soa, về phần Thiệu Kì chết thế nào, do tử vong ngoài ý muốn, tự sát hay giết người, cậu đều không có tìm tòi thêm một bước.
Khi hai người bước đến nhà xác, Hoắc Nham nói qua một chút tình huống.
Án mạng của Thiệu Kì đang trong quá trình điều tra, cho tới bây giờ, vẫn chưa phát hiện ra hắn cùng người nào phát sinh xưng đột hay kết thù, quan hệ gia đình cũng rất đơn giản, trên người không mất đi đồ vật có giá trị nào. Trong ngày vụ án xảy ra, hắn ở nhà ăn cơm chiều xong nói có việc ra ngoài, rồi không thấy trở về nữa.
Về nguyên nhân cái chết của hắn, ban đầu suy đoán là do gió lớn thổi một biển quảng cáo từ trên cao rơi xuống đầu, đương trường đập chết. Khi vụ án phát sinh, bên đường đối diện còn có một cặp tình nhân chững kiến toàn bộ quá trình Thiệu Kì gặp tai nạn, bởi vậy nhìn qua không thể hoài nghi.
Nếu không phải đã xảy ra chuyện Thiệu Kì muốn tá thọ, án tử này giao cho cảnh sát bình thường là được, không đến tay tổ chuyên án đặc biệt.
Hoắc Nham nói xong, lấy di động mở hình ảnh cho Giang Chước xem, hỏi: "Sư huynh, anh cũng biết tình huống rồi đấy, lại nhìn hiện trường tử vong của Thiệu Kì, có cảm giác gì?"
Giang Chước thành thật nói: "Anh cảm thấy cậu có thể thể lưu loại ảnh này trong điện thoại, còn tủy thân mang theo, có chút không bình thường."
Hoắc Nham tính tình tốt, cười nói: "Em thực ra cũng mong có một người mà ảnh chụp của người ấy em xem một ngày mười mấy lần không chán, đáng tiếc là em không có."
Giang Chước lắc đầu, đừng nói đến chuyện Hoắc Nham chưa có người yêu, đến cậu vẫn còn là một con cẩu độc thân. nhận điện thoại di động. Cậu nhìn màn hình, ngay lập tức phát hiện ra vấn đề: "Nơi trong ảnh chụp này... không phải nơi tử vong ban đầu của Thiệu Kì?"
Trong ảnh là thi thể của Thiệu Kì sau khi gặp chuyện không may cùng biển quảng cáo nằm trên mặt đất, hiện trường nhất định là chưa xử lý, nhưng Giang Chước phát hiện trên mặt đất không có nhiều vết máu lắm.
Cái này rất bất thường. Dựa theo độ lớn vết thương của Thiệu Kì và lượng máu chảy ra, chắc chắn sau khi hắn ngã xuống đất đã đổ không ít máu, vị trí dưới thân và đầu như thế nào cũng phải có một vũng máu lớn mới đúng.
Hoắc Nham nói: "Đúng, em cũng nghĩ mãi không ra chuyện này. Anh xem, nếu dựa theo trường hợp này, Thiệu Kì nghĩ thế nào cũng là sau khi chết bị vứt dưới biển quảng cáo, tạo ra hiện trường một vụ tử vong ngoài ý muốn, như thế vì vụ án này phải được tính là mưu sát."
Anh gãi gãi đầu: "Thế nhưng hai nhân chứng khi bị tách ra để tra hỏi, cách nói chuyện hoàn toàn nhất quán, thề son sắc rằng mình đã chứng kiến cảnh hắn đứng dưới biển quảng cáo rồi bị đè chết, anh nói xem có lí nào lại như thế?"
Giang Chước suy đoán: "Có thể có người cố ý sử dụng một sợi tơ trong suốt treo thi thể tại nơi đó, sau đó khi có nhân chứng đi qua thì dùng phương pháp nào đó làm rơi biển quảng cáo, tạo thành hiện trường giả tai nạn ngoài ý muốn?"
Hoắc Nham ngẩn người: "Anh nói cũng có lí, sao em không nghĩ ra nhỉ?"
Nhưng Giang Chước nhanh chóng phủ định ý kiến của bản thân: "Nhưng thao tác như vậy có lẽ có chút khó thực hiện, còn dễ lưu lại dấu vết."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào nhà xác, thi thể Thiệu Kì nằm trên giường, trên mặt còn có một tấm khăn trắng. Giang Chước nhận bao tay từ nhân viên công tác, vạch vải trắng lên, đánh giá thi thể. Trên người Thiệu Kì không có vết thương nào khác, chỉ là đầu đã bị đập nát, biểu cảm dữ tơn, tròng mắt lồi ra, nhìn qua vô cùng khủng bố.
APP trong điện thoại Giang Chước đã phát hiện ra sự kiện liên quan đến chủ đề nên đã tự động mở phòng trực tiếp, khán giả vừa thấy một màn như vậy, không khỏi bị dọa ra một đống tiếng kêu gào.
[ Vl vl vl, hộ giá, ta mù cmnr! Sao không báo trước thế!!! ]
[ Lầu trên mới tới à, chủ bá này vừa đẹp vừa tùy hứng, không báo trước, không giới thiệu nội dung, chúng ta sắp xem cái gì cũng là bí ẩn. ]
[ Dù thế... ]
[ Stream của chủ bá tôi lại thích xem mới chết! ]
[ Đúng như lầu trên đấy! Hơn nữa ngón tay chủ bá vừa dài vừa mảnh, đúng là cảnh đẹp ý vui! Gió Mùa Thu gửi tặng chủ bá 100 điểm công đức. ]
Trở lại với thi thể tử trạng kinh dị kia, mặt Giang Chước không hề đổi sắc, giống như gõ dưa hấu mà búng vài cái vào đầu Thiệu Kì, nói: "Đầu nát như tương rồi, thế mà lại không xuất ra nhiều máu lắm, trên miệng vết thương bị biển quảng cáo cắt qua không có phản ứng sinh lý, là vết thương sau khi chết."
Hoắc Nham nói: "Sư huynh, ý anh là thời điểm bị biển quảng cáo đập trúng, Thiệu Kì thật ra đã chết rồi? Biển quảng cáo đập vỡ đầu không phải nguyên nhân tử vong thật sự của hắn?"
Giang Chước gật đầu, muốn dùng tay cọ mặt, nâng lên lại thấy tay mình đeo bao tay, dành phải thôi, tiếp tục nói: "Giả như hắn không phải bị biển quảng cáo đập chết, trên người lại không có vết thương ở chỗ khác, như vậy vết thương chí tử có khả năng cao cũng ở đầu, bất quá bây giờ rất khó để tìm ra."
Cậu theo đó quan sát mặt của Thiệu Kì: "Còn có, nếu như nơi thi thể của hắn bị phát hiện không phải hiện trường ban đầu, vậy làm thế nào hắn bị đưa từ nơi đó đến dưới biển quảng cáo? Kéo lê? Khiêng lên? Hoặc đưa lên phương tiện giao thông nào đó vẫn chuyển đến đó? Nếu là kéo hoặc khiêng thì thể nào cũng phải để lại dấu vết, nhưng nếu là dùng xe thì phạm vi khá lớn..."
Giang Chước nói một nửa, dừng lại.
Hoắc Nham ngẩn người, nói: "Sao anh không nói tiếp, em thấy phân tích của anh rất có đạo lí."
Giang Chước cầm túi vật chứng chưa giày của Thiệu Kì nhìn qua, có chút chần chờ hiếm thấy: "Không đúng, cậu xem này. Cậu ta... sau khi đã chết thì tự mình... đi tới phía dưới biển quảng cáo?"
Hoắc Nham: "Hả??"
Anh cũng vội vàng đi qua, cầm lấy giày để xem xét, chỉ thấy đế giày dính một tầng bùn đất. Gần đây thời tiết không tốt, hai ngày trước khi Thiệu Kì chết cũng luôn luôn mưa, dính nhiều bùn đất cũng là chuyện bình thường, cho nên trong thời điểm kiểm tra lúc trước không quá mức chú ý.
Nhưng nghe Giang Chước nói, tróc những mảng bùn đất mặt trên, Hoắc Nham rốt cục phát hiện, dưới đế giày thế nhưng dính không ít máu tươi.
Giang Chước nói: "Cậu cho pháp y kiểm tra xem máu này có phải của Thiệu Kì không, hơn phân nửa là vậy rồi."
Dựa theo tình trạng vết máu dưới đế giày, không phải không cẩn thận dính vảo một chút mà là dẫm cả chân lên vũng máu. Điều đáng sợ nhất chính là, máu ở dưới, bùn đất ở trên, nghĩa là Thiệu Kì dẫm vào máu tươi trước, rồi mới bước qua bùn đất, đi tới vị trí dưới biển quảng cáo.
Bởi vì vết thương biển quảng cáo tạo ra là sau khi chết, cho nên mọi chứng cứ đều nói lên rằng — trong quá trình đi đường, Thiệu Kì đã chết.
[ Đm, ta không nhịn được tưởng tượng ra cảnh đêm hôm khuya khoắt một cỗ thi thể đi lại trong mưa, thật đáng sợ! ]
[ Sợ thì đừng tưởng tượng, cũng đừng có nói ra chứ! ]
[ lạnh run.jpg, nhưng cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra. ]
Hoắc Nham sửng sốt một hồi, hỏi: "Có thể là do hồn phách của chính hắn bám vào thân để đi qua đó không?"
Điểm này Giang Chước có thể xác định: "Không phải, Thiệu Kì không có khả năng này. Chính hồn phách của hắn bay đi tá thọ, muốn bám vào người nam sinh khác, bị anh bắt lại rồi."
Nói cách khác, trong chỗ tối, còn có một thế lực thần bí nào đó đã khống chế thi thể Thiệu Kì lúc ấy hòng che giấu tội ác của hung thủ.
Ai là người đã giết hắn?
Giang Chước cùng Hoắc Nham ôm đầy nghi vấn quay về văn phòng, Giang Chước chủ động nói: "Việc này giao cho anh, tốt xấu gì thì anh đã tiếp nhận nó ngay từ đầu. Để anh giải quyết nó."
Hoắc Nham tùy tiện mở máy tình văn phòng. Gần đây anh bộn bề nhiều việc, chuyện cần làm không ít, lại biết trình độ của Giang Chước ở phương diện này cao hơn mình nhiều, do dự chút rồi nói: "Thế anh cẩn thận chút."
Giang Chước nói: "Đã biết, không có việc gì nữa thì anh về, không cần tiễn đâu."
Kết quả Hoắc Nham vừa ngồi xuống trước máy tính, bỗng nhiên nhảy dựng lên, hướng về phía Giang Chước còn chưa ra khỏi cửa hô: "Không được, chờ một chút.... em có điều muốn nói!"
Giang Chước: "... Ngày mai Trái Đất nổ tung hay gì?"
Hoắc Nham không để ý chế nhạo của cậu, ánh mắt vẫn còn dừng lại trên mặt hình máy tính, dùng một loại giọng như thể phát hiện bí mật kì bí của vũ trụ nói: "Cảnh Việt sơn trang bán đi được một chung cư nè!"
Giang Chước: "...."
Phản ứng đầu tiên của hắn là sờ di động, thấy trên đó quả nhiên có hai tin nhắn chưa đọc, nói vậy chính là người trong công ty báo cho hắn tin này.
Giang Chước không cất điện thoại vội, nghiêm mặt hỏi Hoắc Nham: "Chuyện này lên báo sao?"
Cậu bắt đầu lâu vào suy tư, hiện tại cuộc sống của mình trong mắt người ngoài bi ai đến cỡ nào đây, một tòa tiểu khu, bán đi một phòng liền đủ bất ngờ đến mức người người thông báo, thậm chí lên cả báo.
Cậu xoay máy tính lại, gỡ tay Hoắc Nham ra, muốn tận mắt xem loại người nào có ánh mắt độc đáo như vậy, dám mua loại chung cư này.
Kết quả khi cậu lấy chuột kéo bài báo đến khoảng giữa, ba chữ cực kì quen thuộc đập vào mắt, làm cho hai người đứng trước máy tính đều sửng sốt.
Người mua chung cư tên 'Vân Túc Xuyên'.
Hoắc Nham kinh ngạc nói: "Là Túc Xuyên ca, anh ấy về nước rồi?"
Chuyện mảnh đất tuyệt hậu gần đây đang rất hot, hơn nữa Giang Chước còn vừa tham gia cuộc thi toàn quốc, lộ mặt trước công chúng, bởi vậy chuyện gì liên quan đến Giang gia đều được chú ý cao độ.
Trừ bỏ Cảnh Việt sơn trang có điểm kiêng kị, những tòa nhà xung quanh cùng nhà cũ Giang gia đều có phóng viên ngồi canh, tin tức này cũng là mới một giờ trước truyền ra, lúc đó Giang Chước còn đang ơ nhà xác xem thi thể.
Hoắc Nham thấy bài báo này chủ yếu là để thu hút người đọc, đề mục rất nổi bật [ Chung cư trong 'quỷ ốc' Cảnh Việt sơn trang lần thứ hai được bán, con trai ông trùm ngành điện ảnh truyện hình công khai thách thức nam minh tinh phái thực lực giấu tên ].