*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không gọi được một tiếng “Chồng ơi” rồi.”
Tạ Trì trầm giọng hỏi: “Như thế nào?”
“Thì…” Nghiêm Kính cố gắng nhớ lại lời ông mình từng nói, “Cương thi đã là tà vật rồi, nếu còn cùng quan tài với con, huyết mạch tương liên, trong quá trình thi biến sẽ tương trợ pháp lực lẫn nhau.”
Tạ Trì nhìn chòng chọc thi thể nhỏ bé bên cạnh cương thi, như có điều suy tư, đột nhiên nói rằng: “Cậu chắc chắn là tương trợ lẫn nhau chứ?”
“Vâng.” Nghiêm Kính khẳng định chắc nịch.
Tạ Trì trầm tĩnh hỏi: “Nếu đã tương trợ lẫn nhau, tại sao người lớn lại biến thành cương thi, nhưng đứa trẻ vẫn là thi tốt?”
Thi thể đứa trẻ được che phủ hết sức kín kẽ, chỉ để lộ ra mỗi cái đầu, nhưng qua bộ phận lộ ra bên ngoài có thể xác định chắc chắn rằng không có dấu hiệu thi biến.
Nghiêm Kính kinh ngạc nói: “Dạ? Đứa trẻ vẫn là thi tốt? Anh Tạ à anh không nhìn nhầm đấy chứ?”
Cậu không kiềm chế được mà nhỏ giọng thầm thì: “Không thể nào, tương trợ lẫn nhau như vậy, phải cùng biến thành cương thi từ lâu rồi…”
Nghiêm Kính không rõ, nhưng trong lòng Tạ Trì đã áng chừng được đôi chút.
Anh suy tư mấy giây, đi tới trước quan tài, vô thức móc bật lửa ra châm thuốc.
“Xoẹt” một tiếng, anh không cầm chắc bật lửa, rơi vào trong quan tài, nó nảy hai cái, rơi vào chỗ sâu nhất trong quan tài.
【Đùa đó à, sợ đến mức tay run như vậy??】
【Tố chất tâm lý không tốt thì đừng tới đây chứ, nhìn mà thấy khó chịu.】
Đạo trưởng Huyền Thành sa sầm mặt: “Tới lúc này rồi mà còn gây thêm phiền phức được.”
Việt Tu Minh không nhịn được chửi thề: “Còn không mau lấy ra đi! Nhỡ bật lửa bén lên, đốt mất cương thi, đóng phim thất bại cậu có gánh được trách nhiệm không?!”
“Thật ngại quá!” Tạ Trì nghiêng người với lấy chiếc bật lửa, trong chớp mắt, thuận thế liếc mắt nhìn ống tay áo thi thể đứa trẻ.
Đồng tử mắt Tạ Trì đột nhiên co lại.
Trên cánh tay thi thể đứa trẻ có.. lông động vật, lông màu đỏ xám, hơn nữa còn mọc trên da.
Tạ Trì cầm lấy chiếc bật lửa, vờ như không có gì, tỏ vẻ áy náy gật đầu với mọi người.
【Trời đựu, tôi không nhìn nhầm đấy chứ?? Lông động vật, nhìn màu giống như lông cáo lông chồn sóc* ấy trời ạ 】
(*Chồn sóc: gốc là “Hoàng thử lang”. Trong từ điển Thiều Chửu, từ điển Trần Văn Chánh đều dịch là chồn sóc. Động vật họ chồn, ở Việt Nam gọi là Triết Siberia)
【Thi thể đứa trẻ không phải người à? Không đúng, rõ ràng đầu người mà!】
【Má ơi, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.】
【Khoan đã, tay tốt thí này…? Cậu ta cố ý à? Để người ta không chú ý tới?】
Tạ Trì đi sang bên cạnh, màn hình điện thoại đột nhiên sáng đèn.
【Độ thăm dò kịch bản +3】
Tạ Trì khẽ cong môi cười, cất điện thoại vào trong túi.
【??? Người thăm dò kịch bản đầu tiên là cậu ta??】
【Cậu ta là ai vậy, hoàn toàn không có ấn tượng gì cả, có ai biết không, phổ cập em với ạ!】
【Trùng hợp rơi xuống à? Đúng là may mắn ghê】
Ở bên kia, đạo trưởng Huyền Thành sai người đậy ván quan tài lại, cao giọng nói: “Tụ tập lại đây!”
Sau khi mọi người quay về bên người ông, đạo trưởng Huyền Thành liếc mắt nhìn quan tài sau lưng, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Thi thể này đã thành cương thi rồi, nếu là trước kia, vi sư sẽ nhân lúc nó chưa tỉnh, hỏa táng nó ngay tại chỗ, nhưng thi thể này chính là người nhà của cố chủ, không thể làm như vậy được, cho nên chúng ta đành phải chuẩn bị một phen, trấn trụ trước khi nó thức tỉnh, rồi đưa tới trấn Hoài Oa…”
Trong “Sổ tay cương thi” có viết, cương thi sợ lửa, mặc dù không sợ đao chẻ súng bắn, nhưng có thể bị lửa thiêu đốt.
Bình thường khi hạ táng thi thể có dấu hiệu thi biến, đạo sĩ đều đề nghị hỏa táng, chứ không phải thổ táng truyền thống, bởi vì trời là dương, đất là âm, quan tài chôn dưới đất, thi thể đã có dấu hiệu thi biến quanh năm suốt tháng hấp thụ âm khí của đất, rất dễ dàng bị thúc đẩy sinh trưởng thành cương thi.
Nhưng bởi vì thời gian trong bộ phim kinh dị này là những năm cuối triều Thanh, mọi người vẫn còn rất kiêng dè với việc hỏa táng, cho nên dù lúc hạ táng thi thể đã có dấu hiệu thi biến, nhưng rất ít người lựa chọn thiêu hủy thi thể tuy vất vả một lần nhưng cả đời thanh thản.
(Tuy vất vả một lần nhưng cả đời thanh thản: Gốc là “Nhất lao vĩnh dật”.)
Quan tài chứa cương thi nếu không khai quật thì không sao, nhưng một khi đào lên, cương thi hấp thu nguyệt âm và nhân khí, chẳng mấy chốc sẽ thức tỉnh, làm hại nhân gian.
Đương nhiên không phải không thể tiêu diệt cương thi, chỉ cần dùng một vài thủ đoạn đặc thù để trấn trụ, phòng ngừa nó làm việc ác là có thể giữ lại.
Việt Tu Minh chủ động trả lời: “Sư phụ, vậy chúng con nên làm gì đây?”
Đạo trưởng Huyền Thành áy náy không thôi: “Do vi sư sơ sẩy, không ngờ thi thể này lại trở thành cương thi, chưa chuẩn bị đầy đủ, vi sư sẽ ở lại trông chừng cương thi này, để phòng có biến cố, bây giờ chỉ có thể làm phiền các con.”
Đạo trưởng Huyền Thành lại nói: “Vẫn còn mực, các con đều mang gạo nếp theo, bát cũng có thể tìm đồ thay thế, bây giờ chỉ thiếu máu gà.”
Đạo trưởng Huyền Thành muốn chế tạo đấu mực.
(Đấu mực: Ở Việt Nam còn gọi là búng mực, dụng cụ dùng để đánh dấu các đường thẳng trong nghề mộc hoặc xây dựng. Trong đấu mực có một sợi dây để nảy mực lên vật phẳng.)
Rải mực pha với máu gà và gạo nếp lên quan tài, có tác dụng hiệu quả để ngăn cản cương thi nhảy ra khỏi quan tài.
Đạo trưởng Huyền Thành đột nhiên nhìn sang Tạ Trì và Nghiêm Kính đứng gần ông nhất: “Như vậy đi, hai con đi bắt một con gà rừng.”
Tạ Trì trố mắt ra, cho rằng mình nghe nhầm: “……”
Điện thoại của Nghiêm Kính và Tạ Trì đồng thời vang lên ――
【Tiến độ kịch bản đã thêm mới, nhiệm vụ: Diễn viên Nghiêm Kính và Tạ Trì bắt một con gà rừng trở về trong vòng một tiếng, nếu thành công, thưởng cho mỗi người 10 điểm tích lũy, nếu thất bại, trừ mỗi người 30 điểm tích lũy để đổi lấy đạo cụ máu gà. 】
Nghiêm Kính sững sờ hai giây, cười khổ bảo rằng: “Anh à, em chỉ có tổng cộng 52 điểm, ban nãy bị ép mua mấy thứ vớ vẩn kia trừ mất 50 điểm, bây giờ chỉ còn hai điểm thôi, không bắt được gà là em đi đời luôn…”
Tạ Trì: “……….”
Anh hơi nghi ngờ buff may mắn lừa anh rồi.
【Hai người họ xui ghê, loại nhiệm vụ ngẫu nhiên này, vào ai người ấy xác định xui xẻo.】
【Cứ có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy? Tại sao không thiếu gì mà lại thiếu máu gà? Tui đoán có liên quan tới tuyến chính.】
Trừ Lục Văn ra, những người còn lại đều cười trên nỗi đau khổ của người ta.
Đạo trưởng Huyền Thành lại nói: “Có ai muốn đi cùng họ không?”
Mọi người đều đồng loạt lắc đầu, bọn họ không muốn nhận nhiệm vụ này, nhóm tốt thí thì sợ khó bắt gà rừng, Việt Tu Minh và Châu Đồng thì không thiếu 10 điểm tích lũy kia, không muốn lợi bất cập hại.
Trước đó Lục Văn đã nhận lời sẽ quan tâm tới hai người, sẽ không bỏ mặc họ, anh ta cầm cây kiếm gỗ đào lên, giọng nghiêm nghị không cho phép nhiều lời: “Đi, tôi đi cùng các cậu.”
Vừa dứt lời, điện thoại Lục Văn vang lên âm báo ――
【Diễn viên Lục Văn tự nguyện tham gia nhiệm vụ, thưởng phạt giống như trên.】
Việt Tu Minh khinh thường hừ một tiếng: “Anh ta còn rảnh để đi quản chuyện người khác.”
【Haizz, nhân phẩm của Lục Văn thì không có gì phải bàn cãi rồi, chỉ là gương mặt… không thì tôi đã làm fan của anh ta rồi.】
【Có Lục Văn làm đồng đội đúng là rất đáng tin, vẫn luôn nhất quán nói là làm, đâu giống như Châu Đồng, vắt chanh bỏ vỏ.】
Ba người rời khỏi đám đông, đi vào rừng cây cách đó không xa.
Nghiêm Kính vừa đi vừa rầu rĩ nói: “Đêm hôm khuya khoắt chúng ta đi đâu tìm gà rừng đây?”
(Gà rừng: dã kê, tiếng lóng chỉ gái gọi)
Tạ Trì: “………”
Lục Văn liếc nhìn cậu một cái, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lục Văn ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía anh: “Là sao hả?”
Tạ Trì cởi túi gạo nếp bên hông xuống, ước lượng hai cái, chân mày nhướng lên.
Lục Văn hiểu ý anh, lại lấy làm ngạc nhiên với Tạ Trì.
Tạ Trì khác với họa sĩ trong tưởng tượng của anh ta, mặc dù ngoại hình nho nhã yếu đuối, nhưng không có vẻ máy móc, cũng không thiếu kỹ năng sống.
【Hỏi: Gạo nếp trừ trị cương thi ra, còn làm gì được nữa?】
【Dụ gà ahahaha sao tôi không nghĩ ra nhỉ?】
【Năng lực tùy cơ ứng biến của cậu ta được đấy, rất thú vị.】
Tạ Trì chọn một bãi cỏ bằng phẳng, mở miệng túi ra, rắc xuống mặt đất một hàng dài, sau đó đi sang bên cạnh, hờ hững dựa vào thân cây chờ đợi.
Áng chừng mười mấy phút sau, một con gà rừng trống xuất hiện ở phía cuối bãi cỏ, dè dặt nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có nguy hiểm, vui vẻ bắt đầu mổ lấy gạo nếp trên bãi cỏ.
Bởi vì đôi mắt mù, nên thính lực của Nghiêm Kính rất nhạy bén, cậu kiềm chế sự hưng phấn, nhỏ giọng nói: “Anh Tạ à! Có thật này! Giờ chúng ta bắt thế nào? Em nhớ hình như gà rừng biết bay thì phải..”
Loại chuyện nhỏ như vậy, Tạ Trì hết sức tự giác mời bạn trai nhà mình.
Vài giây sau, Tạ Tinh Lan vừa lên hờ hững nói: “Tiểu Trì à, dạo này anh không hài lòng với việc em gọi anh là bạn trai với anh trai.”
Ám chỉ không nên quá lộ liễu, rõ ràng hắn đang giở trò đùa bỡn, muốn dùng một con gà, đổi lấy một tiếng “Chồng ơi”.
Tạ Trì sửng sốt ba giây mới phản ứng lại được.
Bên nhau ba năm, Tạ Trì chưa từng bị buộc gọi từ xấu hổ như vậy.
Trên gương mặt trắng mịn của Tạ Trì hiện lên ráng đỏ nhàn nhạt, khẽ mắng một câu, không hề thất thố: “Anh mà bắt được.. thì em gọi.”
Rõ ràng giọng nói nhỏ xíu, gương mặt nóng lên, nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh bơ.
“Tạ Trì à?” Lục Văn phát hiện Tạ Trì đang sững sờ, khẽ gọi anh một tiếng, thấy anh không phản ứng gì, khóa mắt vào con gà kia, dần siết chặt thanh kiếm gỗ đào.
Tạ Trì hoàn hồn lại: “Tôi có cách bắt gà――”
Anh còn chưa dứt lời, chỉ thấy Lục Văn đã ném thanh kiếm gỗ đào ra.
Một giây sau, tiếng gà gáy thảm thiết vang vọng khắp núi rừng.
Tạ Tinh Lan vừa ra trông thấy con gà chết thảm, nheo mắt lại đầy nguy hiểm. Hoàng thử lang
Đấu mực thời xưa
M: Chương này hơi ngắn vì chương sau nhập vip dài gấp 3 -.-