App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 143: Bệnh viện (24)




“Chân tướng.”

【???】

【Uể… em không nghe nhầm đó chứ??】

Tạ Trì không nói gì, lần theo ký ức đi tới quầy lễ tân ở đại sảnh. Quầy lễ tân gỗ bởi vì cuộc chiến trước đó đã vỡ nứt, Tạ Trì ngồi xuống, nhặt hai, ba mảnh gương tương đối lớn ở dưới chân lên, quay trở về bên người Diệp Tiếu Tiếu.

Anh đưa mảnh gương tương đối lớn trong tay cho bọn họ, khẽ nâng cằm ra hiệu: “Soi đi.”

Nhậm Trạch nhìn mảnh gương nhuốm máu lấm lem bẩn không có gì đặc biệt trong tay kia, soi gương theo lời Tạ Trì phân phó, chiếc gương soi bóng cậu, cậu chớp mắt, bản thân ở trong gương cũng chớp mắt theo.

Chỉ là một mảnh gương vỡ nát bình thường mà thôi.

Phía Diệp Tiếu Tiếu cũng không nhìn ra được cái gì, tỏ vẻ nghi ngờ nhìn về phía Tạ Trì.

Tạ Trì nói: “Mảnh gương này vỡ ra từ tấm gương có hai chữ “C” kia, diễn viên soi vào là diễn viên đúng không?”

Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch đồng loạt gật đầu.

Tạ Trì trông về phía quỷ Tạ Dương ở bên cạnh nhìn chòng chọc đợi mình nói rõ ràng, bảo rằng: “Quỷ Tạ Dương soi gương, cũng soi ra quỷ Tạ Dương.”

Diệp Tiếu Tiếu khẽ “ồ” một tiếng, nhìn mảnh gương trong tay, ánh mắt lập tức trở nên khác thường: “Chiếc gương này có thể soi ra hình quỷ à? Giống như chiếc gương chiếu yêu? Quỷ trốn trong số diễn viên không có chỗ che thân?”

“Không chỉ có vậy, hơn nữa điều em nói vẫn chưa phải mấu chốt.” Tạ Trì nói.

Trái tim Diệp Tiếu Tiếu vọt lên: “Vậy mấu chốt là…”

Tạ Trì quét mắt nhìn quỷ Tạ Trì ở sau lưng, quỷ Tạ Trì nở nụ cười lịch thiệp, hết sức vui vẻ giải đáp, cậu ta nhận mảnh gương Tạ Trì đưa tới, soi gương mặt mình.

Diệp Tiếu Tiếu sợ hãi bịt miệng lại.

“Sao lại như vậy chứ?!” Nhậm Trạch thốt lên.

Đôi mắt quỷ Tạ Trì vốn đỏ au, nhưng ở trong gương lại có đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong suốt mà sạch sẽ. Làn da cũng không còn nhợt nhạt nữa, cũng không phải gương mặt u ám, ở trong gương là Tạ Trì, Tạ Trì ôn nhuận nhã nhặn.

“Chuyện này, chuyện này là sao….? Điều này nói lên cái gì?!” Quỷ Tạ Dương điên cuồng truy hỏi, rồi lập tức vỗ đầu mình, không ngừng lắc đầu, ép bản thân phải giữ vững tỉnh táo, cậu nhìn chòng chọc Tạ Trì, cười lạnh nói: “Không, anh đừng giở mánh khóe, đây là một thế giới, tôi dám chắc, cuối cùng chỉ còn một bản thân có thể sống sót.”

Tạ Trì đón lấy sự khiêu khích của cậu ta, không những không nổi giận, ngược lại còn vui vẻ gật đầu, dường như vô cùng tán thành với quan điểm của cậu ta: “Cậu nói không sai, là một thế giới.”

Hòn đá đè ép trong cổ họng quỷ Tạ Dương lập tức rơi xuống, cậu vô cùng an tâm.

Tạ Trì lại đùa ác mà nói rằng: “Là một thế giới lớn, nhưng có hai thế giới nhỏ.”

Vẻ mặt quỷ Tạ Dương thoáng khựng lại.

Tạ Trì: “Thế giới trong thế giới ngoài mà thôi. Đúng là một thế giới lớn, nhưng có hai thế giới nhỏ, đây mới là thế giới quan của bộ phim này.”

“Thứ cậu nhìn thấy, bản thân đang ở trong thế giới, là thế giới trong và thế giới ngoài dung hợp lại với nhau, cũng có thể nói nó là hai thế giới nhỏ, bản chất không có gì khác nhau, chỉ là cái sau minh họa rõ hơn mà thôi ―― đợi “song nguyệt đồng thiên” kết thúc, phe của quỷ sẽ không biến mất mà bình yên vô sự quay trở lại thế giới thuộc về mình, mà chúng ta cũng an toàn sống ở thế giới bên ngoài.”

“Bởi vì “song nguyệt đồng thiên” khiến thế giới bên trong và ngoài dung hợp lại, sau khi kết thúc, chúng sẽ tách ra, trở thành thế giới song song không còn ảnh hưởng tới nhau, phát triển theo trình tự vốn có.”

Nhậm Trạch mở to mắt nhìn.

Cho nên không phải vô số mình tranh đoạt một thân xác, mà là bọn họ vốn tới từ thế giới khác nhau, chỉ là vì “song nguyệt đồng thiên” nên dung hợp lại trong một thoáng ngắn ngủi…?

Ngoài mặt nhìn vào đúng là một thế giới lớn, nhưng thực chất thế giới này là hai thế giới nhỏ dung hợp lại….

Phải rồi, Nhậm Trạch đột nhiên ngẩng đầu lên.

Hai mặt trăng!

Quỷ Tạ Dương đứng khựng tại chỗ nói không nên lời.

Tạ Trì cũng ngẩng đầu lên, mặt kính trên cửa sổ đã vỡ nát trong trận chiến trước đó, mọi người và quỷ còn lại trong đại sảnh có thể ngắm mặt trăng không chút chướng ngại nào…

Nhậm Trạch nhìn sương trắng đổi xu thế, bắt đầu phản công chiếm lấy phần lớn chỗ của màn sương đỏ, linh cảm vừa lóe lên trong đầu lại biến mất, cậu ngẩn người ra, nhìn về phía Tạ Trì, lúng túng hỏi: “Sao lại là hai thế giới nhỏ chứ?”

Đã hiện rõ như vậy, sương trắng đại diện cho bọn họ, sương đỏ đại diện cho phe của quỷ, bởi vì mắt bọn họ đen trắng rõ ràng, mặt trăng thế giới họ tới cũng có màu trắng, mà mắt của nhóm quỷ Tạ Tinh Lan thì đỏ au, mặt trăng cũng đỏ au, vừa kéo đối ứng với từng bên một.

Mà sương trắng và sương đỏ biến hóa, cũng hoàn toàn phản ánh chân thực cuộc chiến này, Nhậm Trạch không rõ vì sao Tạ Trì có thể xác định là hai thế giới nhỏ.

Những thắc mắc tương tự cũng vấn vít trong lòng tất cả mọi người và quỷ ở đại sảnh.

Tạ Trì quét mắt nhìn Nhậm Trạch, anh biết cậu đang nghĩ gì, sửa rằng: “Chúng ta không phải sương trắng, bọn họ cũng không phải sương đỏ, thứ đại diện cho chúng ta vốn không phải màn sương.”

Tạ Trì và quỷ Tạ Trì nhìn nhau, đều gật đầu.

“Vậy… vậy chúng ta là?” Nhậm Trạch kinh ngạc.

Tạ Trì mỉm cười.

Diệp Tiếu Tiếu ở bên cạnh tiếp lời: “Là mặt trăng.”

Cô dõi ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Tạ Trì, nóng lòng tìm kiếm đáp án: “Là mặt trăng, đúng không anh, chúng ta là mặt trăng! Chúng ta là Bạch Nguyệt, bọn họ là Hồng Nguyệt!”

Lúc cô thốt lên câu ấy, Nhậm Trạch bừng hiểu ra.

Phải rồi, trên trời không chỉ có màn sương trắng-đỏ cứ anh tới tôi đi biến hóa khó lường, còn có hai mặt trăng kích cỡ như nhau, độ sáng như nhau vẫn không nhúc nhích.

Hai mặt trăng ở xa xa đối lập nhau, điều khác biệt duy nhất là màu sắc.

Ngoài mặt chúng là mấu chốt gây ra sự tranh chấp giữa màn sương trắng và đỏ, giống như ong chúa, chỉ nhóm ong thợ hoạt động xâm lược, mở rộng lãnh thổ, trên thực tế.. Tới giờ bọn chúng chưa từng tham dự phân tranh, bọn chúng ở trong cuộc chiến rồi lại thoát ra khỏi đó, chỉ khách quan ở đó.

Sương mù thay đổi, có lớn có nhỏ, nhưng qua lâu như vậy, hai mặt trăng không hề có bên nào rơi vào xu hướng suy tàn, bọn chúng vẫn đối diện nhau, thế như chân vạc, không ai thua kém ai!

Hoặc nên nói là… thực ra trước giờ chưa từng phân tranh, bọn họ không hề nghĩ tới việc so sánh cạnh tranh.

Là hiện tượng giả dối của sương mù, để mọi người trên thế giới cam tâm tình nguyện bị che mắt, mất đi khả năng phán đoán trân quý, gia nhập cuộc chiến không ngừng không nghỉ, cuối cùng đánh mất bản thân, chết không có chỗ chôn.

Nhậm Trạch kinh ngạc, mồ hôi lạnh ướt sũng người, nhịp thở trở nên nặng nề.

Cho nên tất cả những chuyện xảy ra, thực ra đều là.. tai bay vạ gió.

Căn bản có thể không cần hy sinh ai, đây rõ ràng là cục diện có thể toàn thắng, nhưng lại bị ép rơi vào thảm cục chết chóc, trọng thương, chẳng còn lại mấy diễn viên.

Diệp Tiếu Tiếu cũng nghĩ thông suốt, trên mặt không có chút huyết sắc nào.

Hà Khiếu đi tới chậm một nhịp, cũng khựng lại tại chỗ, dường như bị đóng đinh ở đó, không thể động đậy.

【Trời má!!! Tôi nghĩ thông rồi!! Đáng sợ quá!! Má ơi đừng như vậy nha!!】

【Không không không, như vậy kinh dị quá, tự giết lẫn nhau????】

【Thế chẳng phải Hà Khiếu chết vô ích rồi hay sao, còn Tạ Dương nữa, ôi trời ơi, đừng bảo là thật nha?】

【Chỉ là phỏng đoán thôi mà, ngạc nhiên làm gì, mất thể diện, anh ta có bằng chứng không?】

Quỷ Tạ Dương tốn trăm phương ngàn kế giết diễn viên Tạ Dương, nhưng kết luận của Tạ Trì bây giờ chẳng khác nào vả mặt cậu, cậu nhất thời vừa giận vừa luống cuống, châm chọc nói: “Anh có bằng chứng không? Đây chỉ là suy đoán của anh thôi!!”

“Có chứ.” Tạ Trì quay đầu nhìn cậu ta, mỉm cười, “Cậu soi gương là biết.”

“Lúc ánh trăng đỏ cực thịnh, quỷ Tạ Trì soi gương trông thấy một tôi khác, nói rõ cậu ta ở thế giới bên ngoài, tôi ở thế giới bên trong.”

“Cho nên lúc ánh trăng trắng cực thịnh,” Tạ Trì nở nụ cười tà ác, “Tôi soi gương.. sẽ soi ra quỷ Tạ Trì, bởi vì khi đó tôi ở thế giới bên ngoài, cậu ta ở thế giới bên trong.”

“Sắc đỏ hay sắc trắng, cái sáng hơn chỉ là đang ám chỉ, trước mắt đâu là thế giới bên ngoài mà thôi.”

Anh lên tiếng, dường như bầu trời biến hóa cũng nể mặt anh, muốn tạo bằng chứng cho quan điểm của anh.

Bởi vì thế cục nghịch chuyển, cuối cùng sương trắng trên bầu trời cũng thôn phệ màn sương đỏ, thành kẻ chiến thắng, bầu trời lớn như vậy, nhưng sắc trắng nhiều hơn sắc đỏ.

Ánh trăng chiếu lên người họ, từ huyết hồng chuyển thành trắng sáng.

Cùng lúc này, Diệp Tiếu Tiếu kinh ngạc buông mắt, nhìn chòng chọc mảnh gương trong tay mình, bàn tay không ngừng run lên.

Cô ở trong gương có đôi mắt đỏ au, gương mặt giăng đầy tơ máu, da thịt cũng trắng khiếp người.

Nhậm Trạch cũng nhìn thấy, qua hồi lâu nói không nên lời.

Tạ Trì đã biết kết luận, nhưng anh vẫn soi gương tượng trưng, trong gương, anh trông thấy Tạ Trì có đôi mắt đỏ như máu, anh chớp mắt mím môi, quỷ Tạ Trì trong gương cũng chớp mắt mím môi theo anh.

Quỷ Tạ Dương mất sức, đôi mắt trống rỗng, lảo đảo mấy lần, chật vật lắm mới có thể đứng vững, cậu vô lực dựa vào mặt tường lạnh lẽo sau lưng.

Là thật, lời Tạ Trì nói đều là thật, cậu không cần phải giết diễn viên Tạ Dương mà vẫn có thể sống, bởi vì họ vốn ở hai thế giới.

Ánh mắt quỷ Hà Khiếu bi thương dị thường.

So với quỷ Tạ Dương, chú ta càng yêu bản thân mình hơn, lúc ra tay vốn không đành lòng, bây giờ biết được chân tướng thì càng kích động hơn.

Chỉ là tính chú tương đối hướng nội, không thể hiện rõ ràng như Tạ Dương.

【!!!! Cao xanh ơi!! Được chứng thực rồi!!】

【Vãi chưởng!! Cái thiết lập của phim này!】

【Nghĩ thôi cũng thấy sợ!!】

【Trời ạ, có hai thế giới trong và ngoài!!】

【Trì thần huhuhuhuhu!!!】

【Ngầu vãi chưởng… má ơi!!】

【Cuối cùng em cũng hiểu rồiiiiiiiiiiii kích động quá!!】

Phát hiện ra tất cả mọi người đang nhìn mình, dường như Tạ Dương muốn cứu vớt danh dự, giận dữ nói: “Thì sao chứ, tôi giết cậu ta đấy, không sai, tôi không hối hận, hơn nữa bây giờ tôi đang sống rất tốt, cậu ta có chết hay không liên quan gì tới tôi??”

Giọng cậu ta hung dữ, cũng không biết là cậy mạnh không hối hận, hay là chỉ muốn che giấu sự chột dạ và lo lắng của mình.

Tạ Trì khẽ lắc đầu, đúng là quỷ Tạ Dương chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

“Cậu sẽ chết,” Anh bình tĩnh nói, “Khoảnh khắc diễn viên Tạ Dương chết, cậu cũng hoàn toàn mất đi cơ hội sống rồi, các cậu vốn có cùng một xuất thân, tính mệnh tương liên, không có cậu ta thì không có cậu!”

“Không!! Anh đang nói dối! Bây giờ tôi đang sống rất tốt!! Đến khi “song nguyệt đồng thiên” kết thúc, tôi sẽ đến thế giới thuộc về mình!” Gương mặt quỷ Tạ Dương gần như vặn vẹo, chỉ tay vào Tạ Trì, “Tạ Trì, anh đang lấy việc công báo thù tư!! Anh đừng cho rằng tôi không biết!!”

Tạ Trì cười cười, lười tranh luận cùng cậu ta, chỉ bình thản thuật lại một sự thật: “Hai chữ “C” trên gương, tôi tìm hai từ tương đối thích hợp, từ đầu tiên là “Clear”, ý là thấy rõ, nhận biết rõ.”

“Về từ thứ hai, “Conquer”, ý nghĩa chiến thắng. Hai từ này có thể cùng kết luận lẫn nhau, đương nhiên cũng còn những lựa chọn khác, nhưng không còn quan trọng nữa.”

“Hai từ, là hai biện pháp giải trừ nguy cơ trong phó bản.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Tạ Trì hắng giọng, bảo rằng: “Clear, nhận rõ, thấy rõ, cho nên lúc chúng ta gọi tên con quỷ của mình chết trong tai nạn xe thì nó biến mất, bởi vì chúng ta “nhận rõ, thấy rõ” nó là ai, nó chết như thế nào.”

“Về phần “conquer”, đây là chủ đề của bộ phim này ―― chiến thắng một “bản thân mình” khác.”

Nhậm Trạch suýt chút nữa hét lên thành tiếng, Diệp Tiếu Tiếu nhìn chòng chọc Tạ Trì, không chớp mắt lấy một cái, trong mắt ánh lên tia nhìn dị thường.

Tạ Trì nói tiếp: “Tất cả nguy hiểm trong bộ phim này đều bắt nguồn từ bản thân, không có lỗi của người khác. Bất kể là mình đã chết trong tai nạn xe hay là mình mất mạng trong nguy hiểm, đều là chính bản thân. Bọn họ cạnh tranh với cậu, bọn họ cản trở cậu, bọn họ hãm hại cậu, bọn họ luôn tính toán làm thế nào để giết cậu.”

Tạ Trì buông tiếng thở dài: “Nhưng đồng thời họ cũng là người hiểu rõ cậu nhất, cũng có thể… giúp cậu, trở thành trợ lực lớn nhất của cậu, chỉ cần cậu chủ động hóa giải hiểu lầm, một lần nữa chấp nhận họ, thuyết phục họ hợp tác cùng mình.”

Tạ Trì bình thản nhìn về phía quỷ Tạ Trì, bảo rằng: “Bởi vì suy cho cùng, đó chính là cậu.”

“Nguy cơ đến từ nội tâm mình, đường sống cũng được sinh ra từ trong lòng mình.”

“Đáp án đã được cho ngay từ đầu rồi.”

Quỷ Tạ Dương tái mét.