Ông lão cuối cùng cũng gật gật đầu, lão thở dài: “Ngươi cứ để đó đi.”
Chu Vượng Mộc hướng về phía ông lão ôm quyền: “Vậy thì bọn ta không quấy rầy hai người nữa.”
Cháu trai ông lão cũng không có tiễn khách, chỉ bồi bên cạnh ông lão. Chu Vượng Mộc vỗ vỗ cánh tay Mục Sở Bạch, hai người cùng nhau đi ra khỏi căn nhà.
Vừa bước khỏi căn nhà, Chu Vượng Mộc thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn đối với Mục Sở Bạch nói:
“Sẽ không có lần sau, ngươi cứ như thế mà xông vào, muốn hù chết chúng ta a.”
Mục Sở Bạch chắp tay, cười khổ nói: “Xin lỗi, thật sự không nhịn được, liền đi vào.”
“Ai.” Chu Vượng Mộc nhìn xung quanh thế nhưng lại không thấy Ôn Lương. Vừa mới yên tâm hắn lại lo lắng, kỳ quái nói:
“Đ***, A Lương đi đâu rồi?”
Mục Sở Bạch cùng hắn đi xung quanh nhà ông lão một vòng, cũng không thấy bóng dáng Ôn Lương, như thế thực kỳ quái, lúc này hắn sẽ đi chỗ nào chứ?
Chu Vượng Mộc quyết định ở tại chỗ ngồi đợi, vừa mới ngời đợi liền xảy ra chuyện không nên đế. Một đấu con hẻm truyền đến tiếng bước chân cùng âm thanh nói chuyện, Chu Vượng Mộc che chở Mục Sở Bạch đem y chắn ra phía sau, hắn nhìn kĩ về hướng đầu đường, không tốt rồi! Đó là bộ khoái tuần tra đêm!
Chu Vượng Mộc xoay người lôi kéo Mục Sở Bạch chạy, hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì mà bộ khoái lại tới đây tuần tra đêm? Ngày thường bọn họ nhìn xung quanh một cái họ cũng không thèm nhìn hay sao?
Mục Sở Bạch bị hắn như vậy lôi kéo liền chạy làm cho sờ không tới suy nghĩ Trượng Nhị hòa thượng*, hắn không cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?”
(*: Nguyên văn “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói 'Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng', về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn [摸不着头脑] (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.)
Có lẽ là do tiếng bước chân dồn dập cùng âm thanh nói chuyện của bọn họ đã khiến hai tên bộ khoái chú ý, bọn họ hướng về phía Chu Vượng Mộc hét lên:
“Ai đang ở phía trước! Đừng chạy, đứng lại!”
Chu Vượng Mộc nào có nghe lời bọn hắn, hắn túm Mục Sở Bạch rẽ trái rẽ phải, rồi nhảy vào một con ngõ nhỏ có đám nhà gỗ thấp. Tuy nói Chu Vượng Mộc trước đây đã tới nơi này, nhưng cũng không phải đặc biệt quen thuộc, sau khi rẽ 2 qua hai lần, hắn vừa thấy gấp đến độ dậm chân, mới phát hiện mình nhầm đường.
Không nghe thấy tiếng của bộ khoái phía sau, hắn thở hồng hộc mà dừng, quay đầu lại nhìn Mục Sở Bạch. Mục Sở Bạch bị hắn thình lình kéo đi mà trong lòng chưa có chuẩn bị, chạy trốn nhanh đến mức mặt đỏ tai hồng, thở dốc liên tục.
Đột nhiên, Chu Vượng Mộc lỗ tai cử động, hắn che miệng Mục Sở Bạch lại, kéo y sang một bên, hai người dựa vào một góc. Sau một khắc, hai tên bộ khoái từ con hẻm bên cạnh xong ra, bọn họ nhìn nhìn bốn phía thế nhưng không phát hiện ra Chu Vượng Mộc cùng Mục Sở Bạch đang trốn ở một góc tối.
Mục Sở Bạch nhìn thấy bộ khoái trong lòng căng thẳng, y lặng lẽ co rúm trước người Chu Vượng Mộc, Chu Vượng Mộc cũng lo lắng sẽ bị bộ khoái phát hiện, liền một tay che lại Mục Sở Bạch miệng, một tay ôm lấy người Mục Sở Bạch, đem y hướng trong ngực ôm chặt. Hai người bọn họ đợi được một lúc thì nghe tên bộ khoái nói:
“Không đúng a, tại sao không thấy người?”
Một tên bộ khoái khác nói:
“Nhất định là đang trốn chỗ nào rồi, lục soát khắp nơi, cấm đi lại ban đêm lại còn chạy ở bên ngoài, nhất định rất có vấn đề.”
Bộ khoái kia đáp: “Sư huynh ngươi nói đúng, chúng ta lục soát khắp, lát nữa sẽ tập hợp ở chỗ này?”
Sư huynh hắn nói: “Được rồi.”
Hai tên bộ khoái một trước một sau tách nhau mà đi, chẳng mấy chốc không còn nghe tiếng bước chân.
Chu Vượng Mộc thở một hơi dài nhẹ nhõm, hắn nhẹ nhàng mà buông Mục Sở Bạch ra. Mà chân Mục Sở Bạch mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất. Chu Vượng Mộc ở một bên giữ chặt y, nhẹ giọng nói: “Xong rồi, không biết A Lương có biết bộ khoái đang đi điều tra chỗ này không.”
Mục Sở Bạch sửng sốt: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Chu Vượng Mộc trấn an Mục Sở Bạch một chút, nói:
“Không có việc gì, A Lương biết võ công cơ bản, lại có khinh công, một mình thừa sức thoát khỏi truy lùng hai bộ khoái, ngươi yên tâm.”
Mục Sở Bạch nửa tin nửa ngờ, nhưng mà trên đời này người hiểu Ôn Lương nhất chỉ sợ cũng chỉ có Chu Vượng Mộc, y không tin cũng phải tin. Y gật gật đầu, y dựa vào vách tường bên cạnh, bình tĩnh lại một chút. Y nhẹ giọng tới hỏi: “Hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?”