Áp Trại Tú Tài

Chương 3: Lại Vào Hang Sói




Mục Sở Bạch thật cũng không phải hoàn toàn bị đánh bất tỉnh, y cảm giác được đầu mình bị đập vào lưng ai đó, chắc chắn là bị đám sơn tặc kia đi loạng choạng trên đường núi, nửa đường đánh thức y.

Chỉ là đầu của y vô cùng đau đớn, dạ dày lại nghẹn muốn ch·ết, nghẹn nửa ngày, cũng kêu không ra tiếng.

Lúc ngã xuống núi bị kinh hoảng một chút lại còn bị đám người trùm bao tải dọa một chút khiến y vẫn còn hơi choáng váng, Bị trùm bao tải, y phát giác ra bản thân lại đói bụng, mãi đến khi nhận ra mình bị ném vào chỗ cứng cứng, y dần khôi phục thần trí.

Nghe thanh âm chung quanh vốn dĩ là náo nhiệt, nhưng chỉ chốc lát sau lập tức lại yên tĩnh trở lại, âm thanh nháo cãi cọ ồn ào theo đám người mà rời đi ra ngoài. Mục Sở Bạch đợi nửa ngày, phát hiện chung quanh hoàn toàn không có động tĩnh, y dùng chân một đá, chiếc bao tải chùm người y lỏng ra, y từ từ bên trong chui ra thoát khỏi bao tải đó.

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn vô cùng hoảng sợ.

Y ngồi ở trên một chiếc giường có màn che cũ kĩ, khung giường treo tầng tầng lớp lớp lụa đỏ. Y vén lên hai lớp, tay cầm váy rón rén đi ra ngoài hành lang nghe ngóng. Trên chiếc bàn gỗ long não trong đại sảnh có một đôi nến đỏ, giữa những ngọn nến còn đặt mấy đĩa trái cây. Mục Sở Bạch nhìn trong chốc lát rốt cuộc ý thức được, xong rồi, tên lão đại sơn tặc kia tưởng y là tân nương tử của hắn, đem y chộp tới thành thân!

Mục Sở Bạch tự nghĩ rằng chung quanh Giang Thành vài chỗ trên núi này đều có sơn tặc, y không thể chạy trốn đến ngọn núi này, thật tốt khi rơi vào tay sơn tặc trước khi bị Mục Sở Thanh giết giết. Nếu tên lão đại sơn tặc phát giác y là nam, không biết có thẹn quá hóa giận mà đem y giết chết không? Mục Sở Bạch tại chỗ run rẩy mấy cái, điều này chắc không có khả năng. Y vội vàng thu thập đồ đạc chuẩn bị hướng ra bên ngoài trốn. Nhưng vừa tới cửa, còn chưa kịp mở ra thì ngoài cửa đã vang lên loạt âm thanh ồn ào, nhốn nháo, đầu óc Mục Sở Bạch nhất thời trống rỗng, xong rồi, lão đại bọn họ tới rồi!

Chỉ sau vài giây trống rỗng, Mục Sở Bạch dậm chân, quay đầu bỏ chạy về phòng sau, y nhặt chiếc chân cắm nến trên chiếc bàn trống bên cạnh rồi chui đầu vào chiếc giường có màn trang trí. Y rúc vào một góc giá giường, dưới thân cất giấu tay nải, trong tay cầm giá cắm nến, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng người đi đi lại lại ngoài rèm giường. Lúc này Mục Sở Bạch khẩn trương muốn chết, y nghe được tim mình đập thình thịch.

Cách bức màn, y nhìn thấy một đám người bên ngoài chen chúc xô đẩy, dường như đang chúc mừng nhau, có người đang nói đùa về lão đại. Chỉ là một lát sau, tiếng động bên ngoài bỗng yên tĩnh trờ lại, không còn ầm ĩ như trước, ngoại trừ có một bóng người đang chậm rãi nhích lại gần chỗ này. Mục Sở Bạch nghĩ, tên gia hỏa này chắc chắn chính là vị lão đại kia. Y nắm chặt giá nến giá hơn, nâng nó lên cao đầu hơn một chút.

Người đàn ông bên ngoài giường hừ một tiếng, đột nhiên một tiếng rống to: "Nương tử! Sẽ không có lần sau!"

Một tiếng rống này khiến cả người Mục Sở Bạch giật mình, bàn tay cầm giá cắm nến đều bắt đầu phát run. Giây tiếp theo, rèm giường bị đôi bàn tay to mở ra, một bóng người mơ mơ hồ hồ tiến vào. Mục Sở Bạch lo lắng, bất chấp tất cả, nhắm mắt lại, giơ cái giá cắm nến lên sau một hơi thở ngắn, gõ nhẹ vào đầu người đàn ông. ngôn tình hay

Chỉ nghe được một tiếng "Coong", tiếp theo là một tiếng "Ai da" ngay sau đó trong phòng một trận yên tĩnh, tiếp theo chỉ nghe một tiếng "Huh" qua đi là tiếng thở hổn hển rất nhẹ.

Những người tụ tập trước cửa phòng tần hôn lần lượt đứng thẳng lên, người tỏ ra vui mừng, người thì có chút nghi ngờ. Một người cầm quạt trắng cất chiếc quạt gấp của mình đi rồi vỗ vỗ nhẹ vào vai mấy người còn đang đứng nghe lén, nói: "Được rồi, được rồi, đừng nghe lén nữa, nếu bị lão đại phát hiện, các ngươi không ai có thể bình thường đi ăn cơm được."

Có hai người nghe xong chưa đã thèm, đối người nọ nói, "Quân sư chẳng lẽ không muốn nghe xem sao? Hehe."

Vị này quân sư tay cầm cây quạt lại gõ gõ tay, "Phi, Ôn Lương ta là người nào mà muốn nghe loại chuyện này? Vạn nhất bị lão đại phát hiện cũng đừng nghĩ tới việc tìm ta giúp đỡ." Ôn Lương nói xong, hắn nhìn nhìn về phía cửa phòng tân hôn của lão đại bọn họ, hắn khẽ mỉm cười, phe phẩy cây quạt rời đi.