Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 92: "Em qua đấy tìm người được chứ?"




"Thân thế của hắn là ta lỡ mồm đã nhắc nhở hắn, nếu không thì hắn cũng sẽ không đi xác minh, cứ vậy thì sẽ không biết."

"Tuy rằng ta cũng chẳng rõ vì sao ngươi muốn giấu hắn, chỉ là vụ việc này quả thật là ta đã làm sai."

Chu Ngạc Hoa thở dài sâu kín một hơi. Giờ khắc này, trên mặt bà lại có mấy phần nét suy sụp, nếp nhăn nơi khóe môi và khóe mắt càng thêm rõ rệt, hiện rõ vẻ già nua.

Vĩ Trang nhìn bà một cái, đột nhiên hỏi: "Sao bà biết được?"

Chu Ngạc Hoa chậm một nhịp: "Biết cái gì?"

"Bà làm thế nào biết thân phận của Gia Bảo?" Vĩ Trang bình tĩnh nhìn bà, hỏi: "Việc năm đó rất kín đáo, trừ người trong nhà thì chẳng ai khác biết, tôi tin tưởng năng lực của bố."

Chu Ngạc Hoa lặng im thật lâu, mới trả lời: "Là mẹ của Vĩ Đình đã báo cho ta."

Con ngươi của Vĩ Trang hơi co lại, ngay sau đó mạch suy nghĩ trôi dạt trong một chốc.

Mẹ kế của cô ấy, là người suy nghĩ vì cô ấy nhất trong cái nhà kia.

Bố vốn là muốn để cô ấy chọn một người đàn ông hợp mắt, kết hôn sớm một chút, sớm ngày sinh con, theo họ Vĩ của cô ấy, chỉ cần như vậy bố liền đáp ứng đem cô ấy bồi dưỡng làm người thừa kế.

Cô ấy cảm thấy phiền phức, đàn ông chả phải là chuyện chỉ thế thôi sao, cô ấy đã trải nghiệm qua, không muốn tạo dựng nên mối quan hệ thân mật với bất kì một ai, không muốn kết hôn, vì thế cô ấy đã lựa chọn ngân hàng t*ng trùng.

Cô ấy đi nước ngoài, vận may khá tốt, liền thành công rất nhanh. Khi bác sĩ thông báo tin cho cô ấy, đáy lòng cô ấy tự giễu rằng cả ông trời cũng tán thành quyết định của cô ấy.

Mà khi cô ấy về đến nhà, ngồi ngả lưng trên giường, nhìn bụng mình, khó mà tưởng tượng được sau chín đến mười tháng nữa sẽ có một đứa bé ra khỏi từ cơ thể cô ấy.

Cô ấy chậm rãi vuốt ve, đột nhiên trở nên run rẩy. Trong nháy mắt ấy, cái cảm nhận được là nỗi sợ hãi về những điều chưa xác định được một cách sâu sắc.

......

"Ông điên rồi, con bé mới 18 tuổi mà ông cho con bé sinh con ư?" Tiếng tức giận của mẹ kế truyền đến.

"Tôi không có ép con bé, là lựa chọn của chính nó. Nó nói không muốn kết hôn, cả đời này cũng không muốn kết hôn. Tôi già rồi, Vĩ Đình lại không muốn làm người thừa kế, bà muốn tôi làm sao đây? Một chi này của tôi mà không có thừa kế, thì sẽ rơi vào trong tay những người khác!"

"Vậy ông bồi dưỡng Vĩ Trang được rồi, vì sao muốn con bé sinh con chứ? Con bé mới thành niên!"

"Vĩ Đình học y, chờ thằng bé lập gia đình dựng sự nghiệp cần bao nhiêu năm? Đợi nó có con rồi lại bồi dưỡng nữa thì kịp sao? Lỡ như nó không có con thì sao? Tôi không chờ được lâu như vậy!"

"Trong gia tộc không thể đứt mất kế thừa! Tôi đây là vì để phòng sẵn! Tôi nói rồi, con bé có thể chờ sau độ tuổi hợp pháp (*), chọn đàn ông để kết hôn, chỉ cần đứa bé họ Vĩ là được, là chính nó tự chọn sinh lúc này."

(*) Trung Quốc không quy định thời điểm sinh con, chỉ quy định độ tuổi hợp pháp để kết hôn của nữ là 20 tuổi, nam là 22, theo điều 6 Luật Hôn nhân. Nhằm khuyến khích, cũng như tôn trọng phong tục tập quán của các dân tộc thiểu số, thì luật hiện hành có thể quy định linh hoạt, căn cứ theo tình hình, trường hợp đặc biệt mà cho phép ngoại lệ về độ tuổi tối thiểu có thể kết hôn của nam, nữ (điều 50). Ở một số khu vực, quận huyện tự trị như Tân Cương, Nội Mông, Tây Tạng,... thì độ tuổi kết hôn tối thiểu của nữ là 18, nam là 20, nhưng chỉ áp dụng với dân tộc thiểu số, không áp dụng cho người dân tộc Hán sống trong khu vực đó. (tổng hợp, lược dịch theo baidu)

"Ông đúng thật vô sỉ! Con bé còn nhỏ, ông cũng không ngăn cản con bé sao? Đây là chuyện mà người bố làm ra được sao? Ông đây là suy nghĩ vì con bé ư? Ông còn gạt tôi? Trời ạ, ông có biết việc này sẽ gây ra thương tổn nhiều đến mức nào đối với cơ thể con bé không?"

......

Vĩ Trang 18 tuổi nâng đôi tay bịt kín lỗ tai, bàn tay run rẩy không kiểm soát được, nước mắt cũng bị sự run rẩy khiến cho rơi xuống, từng giọt từng giọt rung rung trên chiếc chăn.

"Bà ấy tìm được ta, nói ngươi đã làm quyết định này. Việc này đối với mỗi một người phụ nữ mà nói đều là chuyện lớn, là mẹ ruột, ta phải được biết việc này." Chu Ngạc Hoa vẫn mãi không uống xong ly rượu kia, bà lại muốn cầm lên, nghĩ đến gì đó rồi lại buông xuống, xoa xoa giữa mày.

Vĩ Trang rũ mắt xuống, nhìn lòng bàn tay chính mình.

Không khí xung quanh hai người dường như nặng nghìn cân, đè xuống trình trịch, khiến người ta mệt mỏi rã rời lại ngột ngạt bít bùng.

Chu Ngạc Hoa thở dài ra một hơi xa xăm, vực dậy cảm xúc tụt dốc, bà nói: "Hạng mục này là một hạng mục tốt, ta cũng biết ngươi có lý do của ngươi.

"Hướng Tiểu Viên còn đang thời kì vụt cao, nếu có cơ hội ta sẵn sàng dẫn dắt con bé một chút."

"Này có thể là kết quả đôi bên cùng có lợi."

Địa vị tầm cỡ này của Chu Ngạc Hoa, ngay cả Hà Thần Ảnh 'tam kim ảnh hậu' ấy mà cũng rất muốn hợp tác với bà, huống chi là diễn viên Đại tân sinh (*).

(*) Ý chỉ những diễn viên thế hệ trẻ, mới ra mắt chưa lâu, chưa nổi tiếng hoặc ít tiếng tăm.

Vĩ Trang khẽ nhếch khóe môi: "Hóa ra bà cũng biết suy nghĩ vì người khác. Từ Mộc Dịch này thật sự không phải con trai bà?"

Chu Ngạc Hoa nhíu mày bất đắc dĩ, lại cười: "Thật sự không phải, là ta nợ hắn một cái ơn, là nợ Từ Mộc Dịch, không phải nợ lão Từ."

"Cho nên bà nhận lời ra diễn, cũng là vì tình nghĩa?" Vĩ Trang hiển nhiên không tin được lời bà nói.

Chu Ngạc Hoa và Từ Thù Dân, một đoạn tình cảm không kéo dài được bao lâu, chẳng qua lại duy trì quan hệ bạn bè.

Từ Thù Dân sau đó kết hôn với người ngoài giới, sinh được Từ Mộc Dịch chẳng được bao lâu thì liền ly hôn, Từ Mộc Dịch sống cùng Từ Thù Dân. Từ Thù Dân là nhà văn lại là biên kịch, vì để sáng tác mà thường xuyên đi đây đó sưu tầm phong tục dân gian, có khi kéo dài đến mấy tháng, có lúc là một hai tuần. Nếu không đem con nhỏ để ở nhà cha mẹ, thì chính là gửi nuôi ở nhà bạn bè tin cậy được.

Từng ở nhà Chu Ngạc Hoa mấy lần.

Các dịp nghỉ đông - hè hồi Đại học có khi cũng ở nhà Chu Ngạc Hoa.

Chu Ngạc Hoa cười nói: "Con người như ta đây sẽ không giữ con nít, đa số đều là người hầu chăm sóc. Có khi ta cũng không ở đó, chỉ là mượn cái nhà cho người trẻ chơi mà thôi."

"Hai năm này tuổi tác đã lớn, huyết áp có hơi cao, có lần phát tác ở nhà, vừa dịp là tiểu Mộc Dịch có ở đó, đã gọi điện thoại cấp cứu. Cho nên đây là ta nợ ơn nghĩa của hắn."

Đây cũng là lý do vì sao ly rượu kia bà chỉ uống có một ngụm.

Vĩ Trang nhìn ly rượu đăm đăm một hồi, ánh mắt không rõ.

"Xem ngẫm lại đi." Chu Ngạc Hoa đứng dậy: "Được rồi, thế ta cứ đi vậy." Bà đi mấy bước, hơi đứng dừng lại, khẽ vuốt tóc, rồi lại đi ra.

Xuyên qua hành lang, đi qua hành lang sau cửa, cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Có lẽ là tuổi tác đã lớn, lại có lẽ đã thật nhiều thật nhiều năm không có chủ động bàn chuyện làm ăn với người khác, Chu Ngạc Hoa thoáng cảm thấy có hơi kiệt quệ không còn sức lực, tựa vào trên tường, trong một lúc không nhúc nhích đi nổi.

Bà nghĩ may mà hôm nay đã uống thuốc trị tăng huyết áp.

Hồi còn trẻ chưa từng làm mẹ của người ta đàng hoàng, tới tuổi này rồi cũng lại không thể tự cho mình là mẹ đi yêu cầu người ta nữa.

Ngón tay bà vuốt qua đồng hồ đeo tay, một chiếc bình thường nếu cần chạy tốt suôn sẻ, thì linh kiện nhỏ nhặt bên trong cần phải được sắp xếp đúng cách. Giữa hai người từ trước tới nay đã chẳng có điều chỉnh sắp đặt vị trí, cũng không có sự thúc đẩy của dây cót, cho nên mới có thể dừng ở nông nỗi hôm nay.

Chu Ngạc Hoa đã không có và sẽ không nói ra miệng chuyện là bà đã từng đi bệnh viện thăm Vĩ Trang, cũng là tin tức mà mẹ của Vĩ Đình nói cho bà hay. Năm ấy Vĩ Trang vừa mới sinh một đứa bé trai, ông Vĩ hết sức vui vẻ.

Bà nán lại đợi sau khi y tá bác sĩ người nhà đều rút đi rồi, mới lặng lẽ đẩy cửa đi vào.

Vĩ Trang cực kỳ mệt mỏi nhắm mắt ngủ, ghim truyền dịch, giữa đôi mày của một gương mặt trắng như tuyết khóa chặt lại gắt gao, khóe mắt có vệt nước mắt.

Sinh mổ, rất nhanh chóng, lúc ấy sinh không chịu khổ, qua một hai ngày sau thì tương đối khó chịu.

Tuổi trẻ, hơn nữa y học hiện đại luôn có biện pháp, điều dưỡng thích đáng thì sẽ không có vết sẹo.

Trên đời này nào đâu có thứ gì khi không mà có được, muốn được cái gì thì đi đổi với cái bản thân có.

Người nhà có lẽ sẽ là người khoan dung rộng rãi nhất với bạn trên thế giới này, nhưng đấy cũng phải coi vào vận may. Có người trời sinh đã có, có người chính là không có.

Bà không có, đáng tiếc Vĩ Trang cũng không có.

Chu Ngạc Hoa khi bé, cha mẹ mất sớm, bà được người ta nhận nuôi, hoàn cảnh cha nuôi mẹ nuôi cũng không tốt, sau đó lại sinh một đôi trai gái. Lúc còn nhỏ, mỗi ngày bà đều phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, rất sợ bị đuổi ra đường, đến mức ăn một miếng thịt cũng cảm thấy nơm nớp lo sợ.

May mà bà lớn lên ngoại hình không tệ, xuất thân từ cuộc thi sắc đẹp, thành công tiến vào giới nghệ sĩ, sau đó lại cho gia đình cha nuôi mẹ nuôi một khoản tiền cấp dưỡng lớn, từ đấy dứt ân tình. Bà lấy lại họ của cha ruột, lấy nghệ danh, tự mình gạt bỏ ân oán nửa đời trước, bắt đầu một lần nữa.

Cả đời này của bà bất kể làm gì, đều sẽ nhớ rõ phải làm vì bản thân mình, tự gánh lấy hậu quả, không một chút oán hận.

Chu Ngạc Hoa ngồi ở mép giường của cô ấy, nhìn cô ấy trong chốc lát, vươn tay khẽ vén tóc cô ấy, thở dài, cười nói: "...... Ra tay với bản thân mình thật tàn nhẫn như vậy."

"Tính tình quyết liệt cứng cỏi như vậy, cái ngươi muốn thì nhất định phải đạt cho bằng được."

Bà cười cười, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Vĩ Trang.

Cuối cùng đứng dậy, đẩy cửa ra, đi ra ngoài, không ai biết bà đã vào đến và đã rời đi.

Cho đến hôm nay, Chu Ngạc Hoa cũng rất bất ngờ khi bà nhớ lại chuyện trước kia này, quả nhiên là tuổi đã cao. Trong mắt bà hiện lên một chút ý cười cảm khái mệt mỏi rã rời, chậm rãi dịch chuyển bước chân, đi mất.

-

Tiểu Viên ngồi trên xe trở về, sắc đêm đặc sệt như mực, từng ngọn từng ngọn đèn hai bên đường vô cùng xinh đẹp.

"Em ăn cái gì cũng làm người khác quá thèm ăn!" Hà Thần Ảnh và Nguyễn Thanh đều nói này nọ như thế. Cô và Vĩ Trang đã từng rất nhiều lần dùng bữa, cũng chưa từng nói như thế. Cũng không biết cô ấy có đánh giá thế nào về tướng ăn của cô.

Bận hết một ngày, cô cảm thấy hơi mệt mỏi, che miệng bật cái ngáp nho nhỏ.

Cô mở WeChat ra, Vĩ Trang vẫn chưa gửi tin cho cô.

"Em chuẩn bị trở về, người bận xong rồi chứ?" Cô gửi qua.

Đợi một hồi, vẫn không trả lời. Tiểu Viên nhìn chằm chằm di động một hồi lâu, nhớ tới dáng vẻ tâm sự chồng chất của Vĩ Trang hồi tối qua kia, trong lòng đột nhiên trở nên bất an.

"Chú Vương, chờ một chút," Tiểu Viên kêu ngừng xe lại, bắt đầu nhấn trò chuyện âm thanh.

Gần như là một giây trước khi tiếng chuông kết thúc, Vĩ Trang đã bắt máy.

"...... Người trở về rồi ư?"

"...... Chưa." Tiếng Vĩ Trang nghe có vẻ hơi chút vỡ òa.

Tiểu Viên nghe thấy, trái tim liền hơi siết lại, cân nhắc muốn nói gì đó.

Vĩ Trang: "Đêm nay tôi không quay về, cô không cần chờ tôi."

Tiểu Viên muốn nói lại thôi, Vĩ Trang yên lặng vài giây, sau đó ngắt điện thoại.

"Cô à, lái đi chứ?" Chú Vương tài xế hỏi một câu.

Tiểu Viên lơ đễnh đáp một tiếng: "Vâng."

Lòng cô xoắn xuýt thành một cục, rối bời, không tài nào bắt được một đường nét rõ ràng. Di động nắm trong lòng bàn tay gần như cũng sắp đổ mồ hôi.

Giả sử như ở bên cạnh một ai khác, có thể cô còn có một chút ưu thế. Vĩ Trang chịu nhận điện thoại của cô, nhưng kinh nghiệm lại không có chút nào. Mỗi khi tiến thêm một bước, tựa như khám phá dòng sông trong đêm tối, toàn dựa vào trực giác.

Cô hít vào một hơi thật sâu, phảng phất như động tác này có thể tích cóp đủ dũng khí, lại nhấn trò chuyện âm thanh một lần nữa.

Vĩ Trang dựa cả người vào sofa, bàn tay trắng mảnh khảnh của cô ấy ấn vào trán mình, nửa khuôn mặt của cô ấy ẩn trong bóng tối tối tăm, hàng mi thật dài để lại trên làn da trắng lạnh tinh tế một độ cong run rẩy nho nhỏ.

Di động trên bàn trà thủy tinh vẫn cứ đang rung rung, cố chấp mong muốn cô ấy cầm lên.

Kiên trì đến cùng như thế, lúc này chỉ có thể là Tiểu Viên.

Vĩ Trang lấy di động tới, thoáng nhìn, quả nhiên vẫn là cô, ngón tay treo lơ lửng phía trên màn hình một hồi lâu, rồi mới nhấn mở.

Âm thanh trong trẻo êm dịu kia của Tiểu Viên vang đến: "Frances, người ở nơi nào? Em qua đấy tìm người được chứ?"

Vĩ Trang vô thức khẽ cắn môi, hàm răng trắng đều đè lên cánh môi dưới ra một chút vết tích, rất mau liền hồi phục.

Tiểu Viên dừng một chút, lại lần nữa nhẹ nhàng gọi cô ấy một tiếng.

Bên tai có tiếng dòng điện khe khẽ vang lên, bên kia của Tiểu Viên cũng truyền đến tiếng dòng xe cộ mơ hồ, giọng của cô truyền tới, mang đến cảm giác chân thật rất thực.

Tựa như chiếc hôn của cô, mềm nhẹ, ấm áp mà kề sát qua.

Ánh mắt của cô nhìn qua, nhấp nháy nhấp nháy, như ánh sao lấp lánh trên mặt hồ biêng biếc.

Vĩ Trang thì thầm đáp một tiếng: "Được."

Kết thúc điện thoại, cô ấy quay trở về khung đối thoại, thoáng trượt lên trên, trượt tới cái biểu tượng cảm xúc kia.

Bé mèo trắng đen đan xen, chớp cặp mắt to trên màn hình kia, cái đuôi lanh lợi phe phẩy.

Vĩ Trang yên lặng nhìn chăm chú, đáy mắt ẩn giấu ánh sáng nho nhỏ, ngón trỏ cô ấy nâng lên, nhẹ nhàng chọc chọc.