Tiểu Viên đã xem một bộ phim cũ, ngủ một lát, khi mở to mắt tỉnh dậy thì cả căn nhà đều yên tĩnh, mây đen che nắng, một chút xíu vụn ánh sáng lay động trong phòng.
Tự dưng cảm thấy một nỗi buồn phiền không rõ lý do.
Cô ngồi xổm một hồi, cảm giác tốt hơn một chút, càng thêm cảm thấy không thể ngồi ngây ngốc đó, bèn thông báo với quản gia, rồi đến phòng tập leo núi dưới tiểu khu.
Phòng tập thể thao của tiểu khu biệt thự đều có không gian độc lập, quẹt thẻ tính thời gian.
Tiểu Viên từng chơi vài lần, không tính là người mới học. Huấn luyện viên lại đây xem cô leo một vòng rồi rút đi. Cô đeo đồ bảo hộ, buộc dây đai an toàn, leo lên lên xuống xuống mấy hiệp, toát mồ hôi, cảm giác liền tốt hơn nhiều.
Vừa ngồi uống nước mắt vừa nhìn di động.
Anh trai đã trả lời trên WeChat cho cô, nói gần nhất anh ấy phải xử lý việc riêng, bảo cô đừng lo lắng. Nói gần đây thân thể anh ấy không tệ, còn đem ảnh chụp tờ báo cáo kiểm tra sức khoẻ mới nhất gửi cho cô xem, cũng đã làm kiểm tra toàn thân PET—CT (*). Nói với cô là bác sĩ bảo tình huống của anh ấy còn được, tế bào ung thư không có hiện tượng chuyển dời.
(*) PET—CT: là một trong những kỹ thuật chẩn đoán hình ảnh cao cấp nhất. Được dùng đặc biệt để chẩn đoán các bệnh liên quan đến ung thư, tim mạch và thần kinh.
"Vậy anh hai nhất định phải nhớ kỹ đừng uống rượu và hút thuốc đấy." Tiểu Viên gửi qua.
"Anh chỉ là uống một chút khi gặp sếp Nguyễn lần trước, cũng không đến một ly, đó là ngày quan trọng của em, lúc sau anh liền cũng không uống nữa."
"Em xong việc đợt này rồi thì nhớ cũng phải đi làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân một cái."
Tiểu Viên nhìn đến đôi mắt hơi ướt nhòe: "Em sẽ." Thả di động xuống, cô không thể kiềm được nỗi cảm xúc buồn phiền trong lòng kia, chảy nước mắt một hồi.
Cô đã từng gặp bác sĩ tâm lý rất nhiều năm, vẫn có kinh nghiệm chống lại loại cảm xúc tiêu cực này. Hai ngày này cũng đang uống thuốc, nhưng cũng hiểu rõ cảm xúc không thể khống chế, phải giải phóng nó thích hợp, những giọt nước mắt nên chảy vẫn cần chảy ra.
Cô khóc một lát, lau khô mặt, thoáng nhìn thời gian, hơn 5 giờ. Cô trượt tới khung trò chuyện với Vĩ Trang trên WeChat, do dự trong chốc lát, vẫn buông xuống.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không yên tâm Hướng Chi Thạch, cô bèn gọi cho Thái Quyển, nhận ra có thể anh ấy đang bận, bèn nhắn lại cho anh ấy, để anh ấy thấy được thì liên hệ với cô.
Tiếp theo cô lại leo vách hai lần, gập bụng, với kéo giãn toàn thân. Mãi đến khi cô đổ mồ hôi cả người, thời gian cũng hơn 7 giờ rồi, cô mới quyết định trở về.
Vĩ Trang cho cô mật mã riêng của khu nhà, cô đi thang máy của chủ hộ tới tầng 34, qua gian để quần áo chỗ hành lang sau cửa, thả khăn lông lau mồ hôi xuống, đổi giày, cởi xuống áo khoác thể thao mướt mồ hôi của cô.
Cô chợt nhìn thấy một cái khác trên dãy kệ, áo khoác của Vĩ Trang.
Cô ấy về rồi?
Cởi áo khoác ra, bên trong Tiểu Viên chỉ còn một chiếc áo ngực thể thao màu đen. Cô đi vào trong, quả nhiên tìm thấy Vĩ Trang ngồi ở sofa đọc sách.
"Cô về rồi?"
Vĩ Trang hơi ngước mắt lên: "Ừ."
"Về lâu rồi ư?"
"...... vừa về."
Áo ngực thể thao với dây đeo phác hoạ xương quai xanh mảnh mai trắng nõn của Tiểu Viên. Tóc buộc đuôi ngựa, vài sợi tóc mướt mồ hôi dán vào gáy cô, quần short rộng rãi bao lấy một đôi chân thon gầy.
Trên người Tiểu Viên không có quá nhiều dấu vết tập thể hình rõ rệt, chẳng qua đường cong toàn thân lưu loát, dáng điệu uyển chuyển thướt tha, tỉ lệ tuyệt vời, chẳng thấy tí thịt thừa nào.
Sau khi vận động cũng có một thứ vẻ đẹp sức sống.
Mà cô cũng không hay biết, cho là mùi sau khi vận động không dễ ngửi lắm, bèn ngượng ngùng nói: "Tôi tắm rửa một cái trước."
Cô chạy bước nhỏ vào phòng mình.
Tiểu Viên gội đầu, tắm rửa xong, chọn một chiếc váy màu xám nhạt dài đến đùi rộng thùng thình vừa phải rồi tròng lên.
Cô vừa mặc vào thì mới phát hiện độ xẻ chữ V của váy muốn lớn hơn cô tưởng tượng. Do dự một hai giây, không đổi, làm khô tóc rồi ra ngoài.
Buổi trưa ăn vào muộn, vận động xong lại uống đồ uống tăng lực, nên thật ra cô cũng không đói. Khi ra tới, cô ló đầu nghe ngóng phòng khách, tiếp đó đi phòng bếp rửa cắt một ít trái cây, đặt vào đĩa.
"Cô muốn ăn trái cây chứ?" Tiểu Viên cất tiếng hỏi thử.
Không nghe được câu trả lời của cô ấy, Tiểu Viên nhét một trái dâu tây vào miệng, kế đó thấy Vĩ Trang đi tới phòng ăn.
Tiểu Viên nuốt trái cây xuống: "Muốn ăn sao?"
Vĩ Trang lắc lắc đầu, lấy một ly nước, đưa tới miệng uống chậm rãi.
Tiểu Viên đổ sốt chocolate, dùng dâu tây chấm ăn, ngồi ăn ở bên cạnh quầy bếp giữa phòng bếp kiểu Tây, Vĩ Trang dựa vào một bên khác.
Tiểu Viên vừa ăn trái cây vừa ngắm cô ấy. Vĩ Trang rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.
Là đúng lúc muốn uống nước à? Hay là ở cùng mình?
Tiểu Viên đoán trước kia chắc chắn cô ấy chưa từng ở chung với người khác, có thể cũng chẳng bao giờ có quan hệ yêu đương trường kì, vậy Vĩ Gia Bảo......?
Những ý nghĩ này đột nhiên dừng bước, hiện tại cô rất bài xích những suy đoán này, sẽ cảm thấy nguy cơ. Hoặc là nói hiện tại cô chẳng còn bất kì tinh thần và sức lực gì để nghĩ đối phó với những suy đoán sau đó......
Tiểu Viên bắt đầu ngơ ngẩn, bên khóe môi còn dính sốt chocolate.
Vĩ Trang ngước mắt thoáng nhìn cô.
Sau khi cô ăn xong hết đĩa trái cây, Vĩ Trang thấy cô không có dấu hiệu nhận ra, mới nhắc nhở cô: "Bên miệng."
Tiểu Viên ngẩng đầu lên, trông thấy Vĩ Trang nhìn cô, ngón tay thon dài chỉ chỉ bên môi của cô.
Tiểu Viên khẽ ngốc, ngơ ngác nhìn cô ấy.
Ánh mắt Vĩ Trang thoáng sâu, thò tay rút một tấm khăn giấy cho cô.
Tiểu Viên bừng tỉnh, nhận lấy lau môi, mặt từ từ đỏ lên.
"Lau sạch rồi sao?" Tiểu Viên nhỏ giọng hỏi.
"Ừ." Vĩ Trang thoáng nhìn cô sâu sắc, buông cái ly xuống.
Tiểu Viên khẽ đằng hắng, nói che dấu: "Tôi nhớ ra tôi còn cuộc điện thoại phải gọi." Cô xoay người, đỏ mặt suốt một đường tới phòng mình.
Bầu không khí vừa rồi thật sự vi diệu, nội dung hiện lên trong đầu cô cũng quá xấu hổ rồi. Cũng may mà cô cũng không có nói dối, cô thật sự gọi điện thoại.
Di động Thái Quyển đã sớm gọi tới, cô không nhận được, vì thế anh ấy để lại tin, Tiểu Viên bèn gọi lại.
"Bé Viên, tìm anh à?"
"Vâng," Tiểu Viên tỉnh táo lại: "Anh Thái Quyển, em nghĩ anh gần nhất có rảnh thì đi thành phố Bằng một chuyến, xem thử tình hình anh hai bên kia, ở bên cạnh làm bạn với anh ấy một khoảng thời gian."
"A? Bất chợt như vậy?" Thái Quyển nghiêm túc lên: "Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Tiểu Viên không có giấu anh ấy.
Thái Quyển im lặng một hồi, mới nói: "Nếu là chuyện riêng của anh Chi Thạch, thì anh không có tư cách can dự vào."
Tiểu Viên vẫn luôn biết rõ tấm lòng Thái Quyển đối với anh hai, nghe được lời này ngực không kiềm được chút chua xót.
Thái Quyển lại thở dài nói: "Huống chi anh tùy tiện qua như vậy, anh ấy chắc chắn có thể đoán được nguyên nhân. Trái lại, anh ấy giận anh là phụ, chỉ sợ hỏi thăm cũng không được gì."
Phải có một lý do, lý do còn phải để anh ấy sẽ không quá nghi ngờ.
"...... anh Thái Quyển, anh cứ nói, anh thay em đi thăm mẹ." Cổ họng Tiểu Viên khựng một chút, chút ý chua xót này lan tràn tới cổ họng, đâm đến đau nhói: "Nói em không yên tâm bà, nhưng tâm lý vẫn không vượt qua được...... Cũng muốn biết tình hình của bà, để anh qua xem một chút thay em......"
Cô nói ra cực kỳ khó khăn, có vài từ ngữ cũng lặp đi lặp lại, Thái Quyển vội vàng nói: "Được, anh biết rồi, anh hiểu cả, đến lúc đó anh mượn cớ đi tìm anh Chi Thạch......"
Tiểu Viên xoa xoa đôi mắt, hơi bình thường lại, thấp giọng nói: "Em chuẩn bị tiền cho anh, anh xem thử bà thiếu cái gì...... thì mua cho bà. Sau đó, chụp mấy tấm cho em xem một chút."
Thái Quyển đã biết sơ sơ chuyện nhà bọn họ, chỉ có vài chi tiết vẫn chưa rõ lắm, biết Tiểu Viên có thể làm tới bước này là đã không quá dễ dàng rồi.
Tiểu Viên đã trở nên trưởng thành hơn, biết suy nghĩ chăm sóc và quan tâm anh trai, thậm chí cố gắng thử đi hòa hoãn quan hệ với mẹ.
Anh ấy vừa vui mừng lại đau lòng.
"Em yên tâm, anh đi xin nghỉ phép dài hạn với chị Nguyễn Thanh trước thử, hy vọng chị ấy có thể đồng ý."
Tiểu Viên khẽ khụt khịt, ngửa đầu ép nước mắt trở về: "...... để em nói với chị ấy cho."
"Vậy không cần, con người chị Nguyễn Thanh rất tốt, cũng chưa bao giờ gọi điện thoại tới kiểm tra phiên làm việc của tụi anh, đúng rồi," Thái Quyển nói: "Hôm sau em có thể có công tác, cụ thể công ty sắp xếp sau. Điền Điền sẽ báo với em đó, em đừng tắt điện thoại là được."
Tiểu Viên gật đầu, nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.
"Xung quanh anh cũng không có người khác, anh hỏi em một câu," Thái Quyển hạ giọng: "Vị kia...... Khụ, có tốt với em không?"
Tiểu Viên cúi đầu, ngồi trên tay vịn ghế sofa, chân treo lơ lửng, hơi lắc lư một chút: "...... rất tốt."
"Được, vậy anh liền yên tâm rồi." Thái Quyển đáp một tiếng, bảo cô chờ tin tức của anh ấy rồi cúp máy.
Vài loại cảm xúc không thể mô tả đè ở trong lòng, cô xoa mặt, nán một chốc, mới đi rót nước chuẩn bị uống thuốc.
Lúc uống thuốc cô nhớ tới bác sĩ nhắc nhở cô phản ứng phụ có thể xảy ra với thuốc này, có buồn nôn, đau đầu, nôn mửa, cùng với giảm ham muốn tình dục......
Bác sĩ nói cũng đến quá kỹ càng tỉ mỉ, với cả cô nhớ cũng quá rõ rồi đi......
Tiểu Viên uống thuốc vào, nhìn thuốc ngủ suy nghĩ. Tối hôm qua không uống, hay là đêm nay cũng không uống nữa. Thuốc là ba phần độc, thật sự là không muốn uống thuốc quá nhiều. Hơn nữa thuốc này cũng không thể bảo đảm cô nhất định sẽ ngủ, nếu không thì cô đã không tìm tới Vĩ Trang.
Tối hôm qua, cũng là cô ấy trông cô ngủ.
Trông?
Cô nào có tài đức gì, có thể để sếp tổng lớn trông cô ngủ.
Khóe môi cô khẽ nhếch tràn lên nụ cười, cảm xúc buồn phiền nặng nề do đề cập đến mẹ mang đến vừa rồi nhẹ đi không ít.
Nếu đêm nay muốn ngủ, liệu chăng Vĩ Trang cũng phải ở bên cạnh cô......
Những ký ức đó, như quái vật núp trong miệng giếng sâu, trèo lên trong bóng tối.
Tiểu Viên đặt thuốc ngủ qua một bên, đi đến phòng Vĩ Trang, dừng chân ở cửa. Cô gom hết can đảm, thăm dò khẽ đẩy cửa, cửa không khóa.
Cô liền đi vào.
Phòng ngủ của Vĩ Trang vô cùng lớn, màu sắc chính là hai màu trắng đen, một chút chút màu vàng kim làm dịu. Rèm cửa che hai mặt khung cửa sổ sát đất, đèn mang ánh chiếu rọi lên đốm hoa văn ván lạng gỗ, khiến nguồn sáng nhẹ nhàng trong trẻo gột rửa cả căn phòng, có một sự ấm áp tĩnh lặng. Căn phòng tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt, hết sức dễ chịu.
Cô lướt mắt một vòng, chẳng nhìn thấy bóng dáng Vĩ Trang. Lại đến gần một hồi, tiến vào phòng để quần áo của cô ấy.
Chân dẫm lên sàn nhà chạm nổi vằn da độc đáo của gian để quần áo, cô dừng bước.
Ánh đèn phòng để quần áo sáng hơn một chút, người phụ nữ trước mặt đưa lưng về phía cô, áo choàng ngủ tơ lụa màu đen phủ lên đôi vai trắng lạnh của cô ấy, mái tóc dài như mực được vén qua một bên, trên cửa kính tủ bên cạnh loáng thoáng mơ hồ hiển hiện đường cong cao ngất nhấp nhô của cô ấy.
Tiểu Viên ngẩn ngơ chậm rãi đến gần.
Dường như Vĩ Trang cảm giác được, vừa định xoay người, một thân thể căng mềm thơm dịu đã ôm lấy cô ấy từ phía sau.
Mặt mày Vĩ Trang chợt thoáng giật giật, cô ấy mới tắm xong ra, mái tóc còn hơi ẩm ướt, trên màu da trắng lạnh ngày thường thêm vài phần hồng hào.
Trái tim Tiểu Viên lập tức đập thịch thịch thịch loạn xạ, cô ôm eo người phụ nữ kia, trên mặt ửng đỏ phơn phớt: "Đêm nay cô có thể vẫn ở bên cạnh tôi ngủ chứ?"
Đường cong sườn mặt Vĩ Trang sâu sắc mà lạnh lẽo: "Buông tay trước."
Tiểu Viên lúc này mới nhận thức được cô đã nói gì đã làm gì, cuống quít buông cô ấy ra, lui về phía sau một bước.
Vĩ Trang quay lưng với cô, buộc xong đai lưng, mới xoay người lại nhìn cô.
Tầm mắt giao nhau trong chớp mắt, Tiểu Viên lập tức đỏ mặt, chột dạ cúi đầu, ấp a ấp úng nói: "Tôi sợ lại gặp ác mộng......"
"Có cô thì tôi liền...... sẽ, không, sợ nữa" Cô nhìn mũi giày mình, nói từng từ từng nhịp.
Vĩ Trang không nói gì ngay.
Mũi giày của Tiểu Viên dường như tự có ý thức, lui về hướng gần tới bên Vĩ Trang một bước, tầm mắt của cô di chuyển lên trên, chuyển đến trên tay Vĩ Trang.
Xương cổ tay rõ ràng, ngón tay trắng nõn thon dài, cực kỳ đẹp mắt.
Cô vô thức duỗi qua, đem ngón tay mình nhét vào đầu ngón tay trỏ và ngón cái của cô ấy, nhẹ nhàng câu lấy.