Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 182: "Là tôi làm sai rồi......"




Thoáng chốc, trong phòng bắt đầu trở nên lúng túng, yên tĩnh, sự lúng túng kỳ dị.

Tiểu Viên ngẫm nghĩ lại một chút lời mình nói, sau khi bình tĩnh lại thì chính là hối hận, cô cảm giác đường nét mặt mũi mình đều đã nhăn nhúm lại rồi.

Lại nhắc chuyện xưa làm chi?

Đã nói bắt đầu một lần nữa, nhắc lại chuyện xưa thì không phải càng khiến cô và Vĩ Trang khó xử sao?

Mặt cô lập tức nóng hừng hực, nhịp tim tăng nhanh, nhất thời cũng không biết tìm chuyện gì để phá băng, đặc biệt là khi tiếp xúc phải đôi mắt kia của Vĩ Trang, thì trong đầu càng thêm không cách nào suy xét.

Đôi con ngươi đen sẫm sâu sắc của người phụ nữ kia chăm chú nhìn vào cô, giống hồ sâu không thấy đáy, đã ngấn lên một ít nét ăn năn, gợn sóng của áy náy. Cánh môi của người ấy hơi hơi mím chặt, tựa như đang cố làm thử cho lời người ấy muốn nói.

Tiểu Viên cảm giác áp lực vô hình dồn ép thẳng lại đây, nhất thời cô cũng không biết đối mặt làm sao, đành phải tạm thời lựa chọn trốn tránh: "À, việc này vẫn là về sau, tính sau đi......"

Rồi cô quay người tránh vào phòng ngủ, đẩy vào cửa sau lưng.

Cô không muốn Vĩ Trang cho rằng cô là cái loại người lôi chuyện cũ này, thật ra cô cũng không muốn làm thế ấy, nhưng lời cứ buột miệng mà thốt ra tự nhiên như vậy rồi, làm bản thân cô không khỏi tự xét lại. Trước đó, cho dù cãi nhau với Vĩ Trang đã nói hết ra, hai bên đều cũng đã mở mang, thông hiểu cảm xúc của đối phương, cùng nhau quyết định khởi đầu mới rồi, nhưng ở sâu nơi nội tâm của cô, còn đang để ý lúc ấy Vĩ Trang tự mình quả quyết kết thúc với cô ư?

Cô vô thức mà thở dài một tiếng.

Sự việc có thể đã trôi qua rồi, nhưng cảm xúc chưa có, có thể cô vẫn oán giận, cũng còn buồn lòng.

Đêm đó, trợ lý Cao tới thông báo cho cô, cô cảm giác như thể là mình bất chợt đã bị vứt bỏ vậy, giống khi bé, ngày nọ tan học về nhà, bị nhốt ở ngoài cửa, lạc lối lẻ loi, với cả thời khắc bất lực hơn bao giờ hết kia, bản thân lúc mẹ cô hấp hối và anh trai mắc bệnh, điện thoại cho Vĩ Trang, người ấy lại không có tiếp kia.

Còn có sớm hơn về trước, Vĩ Trang lúc nào cũng chẳng thể đáp lại đúng lúc chờ mong của cô đối với người ấy, cô cũng từng khóc không ít lần.

Tiểu Viên thấm thoát đã ngồi xuống, rồi kề mặt tới gần đầu gối.

Rối rắm chuyện cũ chả có ý nghĩa bao lớn, nhưng trong lòng cô quả thật là đã có bóng ma, chỉ sợ những bóng ma này sẽ ảnh hưởng đến hiện tại của cô với Vĩ Trang. Cô cũng không muốn về sau hễ đụng phải chuyện thì liền lôi chuyện cũ, cũng không muốn để lại ấn tượng như vậy cho Vĩ Trang.

Còn có, câu "Thế nếu là về sau chị không cần em nữa" này, đây là muốn Vĩ Trang trả lời cô thế nào chứ?

Người nọ từ trước đến nay sẽ không nói lời âu yếm "chỉ có mẽ ngoài", càng sẽ không nhẹ nhàng buông lời hứa hẹn không thực tế.



Quả thật, những từ "vĩnh viễn" "tuyệt đối không" "lần sau không nữa" này rất bùi tai, vô cùng tốt đẹp, nhưng Tiểu Viên biết rõ không thể tin những từ ngữ này.

Khi gã đàn ông kia cưới mẹ cô cũng là hứa hẹn như vậy.

Trước lúc mẹ cô quyết định kết hôn, đã vẽ cho cô bản kế hoạch hết sức tốt đẹp, vô cùng hạnh phúc.

Lúc mẹ cô biết được điều gã đàn ông kia làm với cô, bảo đảm với cô từng lần một rằng "lần sau ba con sẽ không nữa".

Mấy chữ đó đều thật hay, nhưng mà ở chỗ cô thì chính là không có nổi hiệu quả. Thật ra thì cô có mâu thuẫn đối với những chữ này, cô cũng rất sợ Vĩ Trang nói ra tới lời tương tự, cho nên cô đã trốn.

Một lần trốn này, cô liền đã trốn đến đêm khuya.

Sau khi tắm rửa xong, cô lén lút mở cửa phòng ra, nhìn ngó bên ngoài.

Căn nhà của Vĩ Trang thật sự quá lớn, đèn buổi tối cơ bản đều bật lên, là ánh sáng màu nóng rất ấm áp, có điều lại là một màn yên tĩnh.

Cô đã đi ra, đảo hết một vòng, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của Vĩ Trang. Cô lại chậm rãi bước chân đến phòng ngủ của Vĩ Trang, cửa cũng không có khóa, nửa để ngỏ.

Cô đứng được một chốc, rối rắm đầy mặt. Bây giờ cô cũng chưa nghĩ được biện pháp giải quyết "cãi cọ nhỏ" vừa rồi, cho nên lúc này đi vào cũng không biết phải nói gì.

Cô đã do dự rất lâu, cuối cùng thì vẫn là chưa đi vào.

Tiểu Viên đã trở về phòng, rồi nằm xuống.

Đã thật lâu, cô cũng chả ngủ qua lại trong căn phòng này, vị trí đặt giường vẫn không thay đổi, là dựa vào tường. Cô khép mắt muốn ấp ủ buồn ngủ, nhưng trở tới lật lui, luôn cảm thấy trong lòng phiền thật sự.

Cũng đến mấy tiếng đồng hồ rồi, cô chẳng đi ra ngoài lâu như vậy mà Vĩ Trang cũng không tới tìm cô sao?

Vậy Vĩ Trang cũng chả thay đổi gì với trước kia à, người kia vẫn là lạnh nhạt thế kia như hồi trước với mình à......

Tiểu Viên bắt đầu cào khăn trải giường, nghĩ ngợi lung tung.

Nói như vậy, vẫn là có khả năng người ấy không cần mình sao?

Từ từ, cớ sao cô phải nghĩ Vĩ Trang sẽ không cần mình? Vì sao không phải mình không cần người kia đây?

Ai nói được chính xác nào?

Đừng lại suy nghĩ vớ vẩn nữa!

Tóm lại! Chính là đồ tồi Vĩ Trang, mau nhanh vào đây tìm cô!

Cô càng nghĩ càng ngủ không được, lòng cũng ê ẩm rồi, nước mắt cũng sắp ra tới nơi.

Cô nghiêng người, mím lấy môi, hàng mi cũng đã dâng tràn lên nước mắt, tay cô vừa thoáng nhúc nhích, thì đột nhiên có nghe được một tiếng động rất nhỏ ở chỗ cửa.

Tim Tiểu Viên giật bắn, mau lẹ nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Thời gian Vĩ Trang từ cửa đi vào tới đi tới không dài, trong khoảnh khắc ngắn ngủn này, trái tim Tiểu Viên đã bị túm lên cao cao không kiểm soát, treo cao không hạ.



Người kia đi đến bên giường thì đã ngừng lại, dường như đang nhìn mình, kề cà chẳng động tĩnh gì.

Tim của Tiểu Viên cũng treo giữa không trung, không ngừng phát ra tiếng vang "thình thịch thình thịch".

"Ngủ rồi sao?" Người kia thấp giọng, hỏi.

Tiểu Viên đã nhắm chặt đôi mắt không nói lời nào.

Lại qua một lát sau, giường đệm hơi trũng xuống, hơi thở hương thơm quen thuộc đã gần chút, người kia nói được một câu rồi liền lặng im thật lâu, cũng không có bất kì động tĩnh gì, phảng phất như cũng chỉ là ngồi vào bên cạnh cô.

Đã thật lâu, lâu đến Tiểu Viên cũng sắp mất đi kiên nhẫn rồi, rốt cuộc nghe được người kia gọi mình: "...... Tiểu Viên."

Người kia cũng chỉ là kêu mình một chút, rồi chẳng có đoạn sau nữa.

Trái tim của Tiểu Viên nóng nảy nhảy lọan xạ giữa không trung, cô đã âm thầm hơi nắm chặt chăn.

Rốt cuộc muốn nói cái gì? Mau nhanh nói đi!

"...... Tôi mãi vẫn chưa nói với em, là tôi làm sai rồi." Giọng nói của người phụ nữ kia dần xuống thấp, trở nên yếu ớt, chậm rãi, giống như dòng nước chảy qua trái tim của Tiểu Viên. Con tim nóng nảy kia nháy mắt liền chầm chậm tiêu tán rồi, trở nên êm dịu, ê ẩm.

Cô rất muốn mở mắt ra, nói với Vĩ Trang: "Không phải mà, em không phải muốn nghe chị nói những lời này, đứng ở góc độ của chị thì sẽ hiểu lầm như vậy, cũng lý giải được. Thôi bỏ qua đi, không nói nữa nhé!"

Nhưng cô cảm thấy không thể mở mắt ra, có lẽ là bởi vì cô ngủ rồi, Vĩ Trang mới có thể nói như vậy. Biết đâu người ấy biết mình "đang giả bộ ngủ", nói ra lời cô giấu ở đáy lòng thật lâu, dưới tiền đề không cần lật tẩy bản thân.

Như vậy là đủ rồi!

Kỳ thực vậy, cô thật sự cũng không phải người muốn lôi chuyện cũ!

Vĩ Trang nói xong im hết một hồi, Tiểu Viên cảm giác nửa bên thân mình đều cứng đờ rồi, tay của người phụ nữ kia xoa xoa vai cô, tiếp đó liền đứng dậy rồi.

Ơ? Người ấy sắp đi rồi sao?

Cứ như vậy thì liền đi rồi sao?

Lòng Tiểu Viên lại trở nên rối rắm lần nữa, có nên gọi giữ người ấy hay không nhỉ, thế nhưng cô phải nói gì?

Nói tới Vĩ Trang, sao như vậy liền định đi rồi chứ? Chẳng lẽ không có bước tiếp theo nữa sao?

Tuy rằng cô cũng không biết bước tiếp theo là gì, nhưng mà hẳn là có bước tiếp theo mới đúng chứ! Không thể giống hồi trước như thế, người ấy nhìn cô một chút rồi liền về phòng mình, hiện tại các cô đã bắt đầu lại lần nữa rồi, hẳn là phần nào không giống với trước kia mới đúng! Tóm lại, người ấy nên cho cô một tí ám hiệu, thì cô mới có thể chuyển qua đến "tỉnh" lại tới nha!

Ám hiệu! Ám hiệu! Cho ám hiệu!

Làm ơn, tuyệt đối không thể cứ như vậy rồi đi! Cứ như vậy rồi đi thì chị đích thực là "đồ tồi" đấy!

Có một thời gian ngắn, trong phòng đều là yên tĩnh.

Tiểu Viên cũng sắp không nhịn được từ trên giường bật lên tới rồi!



Bỗng nhiên, trong tầm mí mắt chưa hoàn toàn nhắm chặt, cô nhận ra bóng dáng người phụ nữ kia đã phủ thấp xuống tới, nâng giữ gương mặt cô, cánh môi ấm mềm đã nhẹ nhàng chạm xuống gương mặt của cô.

Một cái hôn má nhẹ nhàng, lại không mất sự mềm mại đẹp đẽ, ở ngay bên môi cô.

Cả người Tiểu Viên đột nhiên chợt tê, giây tiếp theo thì thân thể đã lật ngồi dậy vượt lên trước ý thức của bản thân, hai tay thoáng vây quanh, rồi liền vòng lấy chiếc eo mảnh mai dẻo dai của người phụ nữ kia.

Cơ thể Vĩ Trang đứng thẳng, một tay ôm chặt cô vào ngực. Sau khi vẻ mặt của cô ấy hơi khựng lại, thì mới rũ mắt nhìn Tiểu Viên.

Mái tóc xoã tung mềm mại ngưỡng lên, một gương mặt nhỏ đẹp đẽ hơi trắng hồng, hàng mi cong dày của cô, đôi con ngươi trong trẻo óng ánh giống như xắt từ nước, chớp chớp từng cái về phía cô ấy. Trái tim của Vĩ Trang cũng lung lay theo.

Cô ấy đã mơn trớn gương mặt của Tiểu Viên, rồi lại tới chiếc mũi nổi trội xuất chúng của cô, ve vuốt nốt ruồi nhỏ khí chất lanh lợi kia của cô. Tiểu Viên hơi hơi nhăn mũi, nghênh đón ánh mắt vắng lặng của cô ấy, rồi hé nở nụ cười với cô ấy.

Đêm còn dài, đã càng thêm yên ắng, nằm ở trên giường, Tiểu Viên phảng phất như đã nghe được côn trùng trong bụi cỏ kêu vang.

Nhất định là ảo giác, tầng cao làm sao nghe thấy được âm thanh nơi mặt đất đây.

Nhưng lúc này cùng nằm với Vĩ Trang, giống như đặt mình vào trong một đêm hè hoàn toàn tốt đẹp.

Đầy sao, côn trùng kêu vang, gió nhẹ.

Cùng với, Tiểu Viên đã vùi mặt mình vào trong lòng người phụ nữ kia, hương hoa.

Ánh đèn chỉnh tối xuống chút, quầng ấm lờ mờ, thích hợp với thầm thì chuyện trò và hôn môi.

"Hiện tại chị đã quen với em sao?" Tiểu Viên thấp giọng mà nói, quen với việc buổi tối ngủ chung một chỗ với cô rồi sao?

Vĩ Trang không có trả lời, chỉ là dịu dàng vuốt ve tóc cô.

Tiểu Viên bị động tác của người kia ghẹo phải, bèn ngửa đầu đưa cánh môi của mình lên. Hai người đã dán vào nhau, triền miên âu yếm ấm nồng.

Bầu không khí quá mức ấm áp tốt đẹp, không cần lời nói để tăng thêm động tĩnh, vấn đề tranh chấp vừa rồi đã bị ném quăng, hai bên bất đồng đều sẽ tìm được biện pháp điều hòa chung. Chuyện khác đều không quan trọng, ôm nhau vào giờ phút này là hiếm có được nhất.

Tiểu Viên gối lên khuỷu tay của Vĩ Trang, mí mắt dần dần trở nên nặng trĩu, lòng bàn tay của người phụ nữ kia dán vào tóc mai, vành tai của cô, hai người đều ngủ thiếp đi mà không hay biết rồi.