Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 123: "Tôi tới gặp cô."




Tiểu Viên đã ở Venice hai ngày rưỡi. Sau khi 《 Trường dạ 》 kết thúc, cô chụp vài quảng cáo của L'Oréal, tiếp nhận phỏng vấn, tham gia tiệc tối một lần.

Dư luận về lần đầu chiếu vô cùng tốt, sau khi phim chiếu xong tâm tình cô vẫn mãi không thể khôi phục, còn nhận được nghi thức "năm phút đứng dậy vỗ tay" trong truyền thuyết.

Khi trước từng nghe người trong giới nói, bản thân cũng nhìn thấy qua trong truyền thông đưa tin. Nếu phóng viên truyền thông, những khán giả ở hiện trường sau khi trình chiếu bộ phim kết thúc đứng dậy vỗ tay, vậy chứng tỏ được là bộ phim này đã thành công.

Lúc này nhóm thành viên chính đều phải đứng dậy chào đáp lễ, Hoắc Bích Quân đứng dậy trước tiên nghênh đón tiếng vỗ tay, rồi lại vươn tay mời Tằng Lý, cuối cùng lại mời đến Tiểu Viên. Tiếng vỗ tay của mọi người có mặt hết sức vang dội, tiếng hoan hô, còn có người hô to tên của Tiểu Viên.

Tiểu Viên nở nụ cười, khóe mắt hơi ươn ướt.

Qua hai ngày sau cô vẫn luôn bận rộn, cũng không rảnh đi lướt Weibo.

Phóng viên truyền thông trong nước đã cập nhật đồng bộ phản ứng trên Weibo, thông cáo báo chí của bên phim cũng đã ra tới.

"Đạo diễn Hoắc Bích Quân ở liên hoan phim rơi lệ không ngừng, xưng 《 Trường dạ 》 đã tích tụ hết tâm huyết của anh ấy, cũng sẽ là một bộ cuối cùng trong loạt phim về thám tử Hoắc."

"Diễn xuất của Hướng Tiểu Viên cùng Tằng Lý được bùng nổ nở rộ ở Venice, truyền thông dự đoán bọn họ sẽ là những người lấy được đề cử nam nữ diễn viên xuất sắc của các giải thưởng lớn trong nước."

"《 Trường dạ 》 xác định phát hành ngày 9 tháng 8......"

"《 Trường dạ 》 đã ký hợp đồng với nhiều bên hãng phân phối nước ngoài......"

Phối hợp cùng một loạt tuyên truyền, trailer cuối cùng của 《 Trường dạ 》 cũng lên sóng, trên mạng lướt đến nóng hừng hực, độ thảo luận không ngừng bay cao.

Những cái này Tiểu Viên đều không biết, cô ngủ không tốt trên máy bay khi quay về. Xuống sân bay, ngồi vào xe bảo mẫu tới đón cô trong tinh thần ngẩn ngơ, lúc này mới vùi đầu ngủ mất.

Khi ở trên xe, Nguyễn Thanh nhận được một cuộc điện thoại, cô ấy nghe xong một câu liền lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ngồi thẳng lên: "A ngài......"

Cô ấy nhìn thoáng qua Tiểu Viên dựa vào Điền Điền ngủ ở ghế sau: "Cô ấy mệt mỏi quá, ngủ rồi, chúng tôi...... còn tầm khoảng nửa tiếng là đến."

Cô ấy thả di động xuống, thoáng nhìn Tiểu Viên một cái.

Thái Quyển nhẹ giọng hỏi: "Chị à? Ai vậy?" Thật ra trong lòng anh ấy cũng đã có suy đoán.

Nguyễn Thanh nhìn anh ấy, nói nhẹ giọng: "Tới lát nữa cậu khôn khéo chút."

"Vâng vâng." Thái Quyển lập tức ngầm hiểu trong lòng.

Khi tới được tầng hầm ngầm, xe dừng lại thì Tiểu Viên liền tỉnh, hơi vươn vai, nói tạm biệt với Nguyễn Thanh.

"Khụ, Tiểu Viên à, ngày mai, ngày kia thả em nghỉ phép, em nghỉ ngơi cho tốt hai ngày, lúc sau......" Nguyễn Thanh nói.

"Lúc sau còn có tuyên truyền, em biết em biết," Tiểu Viên bật cái ngáp nho nhỏ, mệt mỏi đầy mặt: "Vậy em lên trước đây, chị à, ngủ ngon."

Cô đẩy cửa xuống xe trước, Thái Quyển cùng Điền Điền đi theo phía sau cô lấy hành lý, Nguyễn Thanh nhìn nhìn bóng dáng của cô, thở dài bất đắc dĩ.

Thật là phấn đấu mà lại làm người lo lắng.

Thang máy rất nhanh liền đến tầng lầu các cô ở, Tiểu Viên quay đầu lại nói với Thái Quyển và Điền Điền: "Hành lý ngày mai lại sắp xếp đi, hai người đi ngủ sớm một chút."

Nói xong, cô đi ra ngoài, rẽ một cái, cô ngước mắt vừa nhìn thì liền ngây ngẩn cả người.

Người phụ nữ đứng ở cửa, bóng hình cao gầy thướt tha, mặt mày lạnh lẽo lặng lẽ, nhìn thấy cô thì trong đôi mắt mới nổi lên một chút gợn sóng.

Tiểu Viên không dám tin mà chớp chớp mắt, mệt mỏi lập tức liền chạy mất: "Người......"

Thái Quyển thấy Vĩ Trang chậm hơn cô một bước, đôi mắt trợn tròn, lập tức phản ứng lại, lùi một bước chặn tầm mắt Điền Điền: "Anh đột nhiên đói bụng, chúng ta đi ăn bữa khuya đi?"

Điền Điền: "A? Vậy hành lý......"

"Trước cứ để đấy, dù sao tầng này là của chúng ta, lại không có ai đi lên, đi đi đi......"

Thái Quyển lôi kéo cô bé đi rồi.

"Sao người lại đến?" Tiểu Viên nhìn người ấy, tâm trạng phảng phất như viên đá lạnh rơi vào nước có ga ngòn ngọt, bọt khí phát ra tiếng "xì xì" không ngừng.

"Tôi tới gặp cô." Vĩ Trang nhìn cô nói, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.

Tiểu Viên hoàn hồn về, vội vàng ấn mật mã mở cửa, cô đi vào trước, mở cửa ra.

Dù sao không thể để sếp tổng lớn cứ đứng ở cửa mãi, không lễ độ lắm.

Cô mau chóng phủi ý cười trên môi đi, cũng không thể để lộ cảm giác chân thật trong lòng.

Căn hộ cô thuê để ở này là hai phòng một sảnh, diện tích không lớn, 70 mét vuông, phòng khách cùng phòng ăn là chung. Lúc thuê bên trong căn hộ trống không toàn bộ, chỉ có vỏn vẹn tường trắng lớn, cùng sàn nhà gỗ.

Tiểu Viên tương đối chuộng về phong cách thoải mái thanh nhã, đồ nội thất chọn đều có màu sắc thiên nhạt, dùng vật trang trí nhỏ, gối nhỏ có màu sắc tươi tắn, cùng với cây xanh điểm xuyết.

Lúc này Vĩ Trang ngồi ở sofa hình cong màu xanh lam sương mù trong phòng khách của cô, nhìn cô.

Tiểu Viên rót một ly nước cho người ấy, đặt lên bàn trà tròn màu trắng trên sofa, ngồi xuống sofa một người ở bên cạnh.

"Người chờ rất lâu rồi ư?"

Ly nước là thủy tinh, tay cầm là màu ôliu đẹp mắt, trên thành ly có một con mèo nhỏ màu đen. Vĩ Trang nhìn nhìn, đôi mắt hơi hơi lấp loé.

"Không có, vài phút mà thôi." Vĩ Trang uống một ngụm nước.

Bầu không khí yên tĩnh lại.

Thật rõ ràng là không thể nhắc tới sự khó chịu trước đây, nhất là sự khó chịu kia hiện tại cũng không còn cảm thấy có là gì.

Tiểu Viên trong một lúc cũng không biết nói cái gì. Trong tiềm thức cô cũng muốn chủ động nói chuyện, vẫn đang chờ mong Vĩ Trang chủ động nói thêm một câu gì nữa, chỉ cần người ấy nói thêm một câu gì nữa......

Cô rũ mắt xuống, trải tim nhảy lên ầm ầm.

Sự lặng lẽ trong phòng duy trì được đến mấy giây, tiếng tim đập của Tiểu Viên cũng càng lúc càng nhanh, nhưng Vĩ Trang vẫn không nói lời nào.

Người ấy đang làm gì chứ?

Tiểu Viên không nhịn được len lén nâng mắt lên ngắm về hướng người phụ nữ kia, phát hiện người ấy cũng đang nhìn vào cô.

Tiểu Viên vội vàng quay đi, chẳng lẽ lần này còn muốn tôi chủ động, thế thì không thể......

Cô đang nói thầm trong lòng, thì bỗng nhiên nghe được giọng nói cuốn hút của người phụ nữ kia: "Qua đây?"

Âm cuối hơi hơi nâng lên, không giống như là mệnh lệnh, tựa như là dò hỏi ý kiến của cô, còn có chút nét vui vẻ.

Tiểu Viên chuyển mắt thoáng nhìn người ấy một cái, lại chuyển đi.

Làm sao đây? Phải chăng thấy được rồi thì nên thu lại? Cô có thể hay không......

Đang nghĩ ngợi thì qua khóe mắt cô nhìn thấy Vĩ Trang đã đứng lên, trong lòng thầm giật mình, cho rằng người ấy muốn đi. Cô nghi hoặc ngạc nhiên mà nhìn người phụ nữ kia đi tới trước mặt mình, sau đó ôm cô lên.

Tiểu Viên ngây ngốc ngồi trên đùi người ấy, rúc vào trong lòng ngực người ấy, gương mặt nóng lên, hai người lặng thinh một hồi.

Vĩ Trang thấp giọng, nói: "Hôm nay rất mệt à?"

"À, vâng......" Tiểu Viên có tí thất thần, mùi hương trên người người phụ nữ này rất dễ ngửi, có hương quýt thật nhạt thật nhạt ở chỗ quần áo, mà da thịt lộ ra chỗ cổ áo người ấy lại là hương thơm hoa súng tông mát lạnh.

Cô giật mình sợ hãi, bản thân hôm nay đã bỏ ra mười mấy tiếng trên máy bay, cũng còn chưa tắm rửa, mùi trên người chắc chắn không dễ ngửi, cô bèn giãy giụa muốn dậy.

Tay Vĩ Trang phủ trên vai cô: "Vậy đêm nay cô nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta ngày mai gặp?"

Nói xong, cô ấy thả lỏng tay để Tiểu Viên trượt xuống ngồi trên sofa, khẽ sờ mái tóc của cô, vừa định đi thì Tiểu Viên đã giữ chặt cổ tay của cô ấy.

Ánh sáng chợt lóe trong mắt Vĩ Trang.

Cổ họng Tiểu Viên hơi ngưa ngứa, vẫn nhịn xuống lại: "...... em tiễn người."

Các cô yên lặng đi tới chỗ huyền quan, đèn cảm ứng sáng lên theo âm thanh. Vĩ Trang xoay người lại, ánh sáng nhỏ vụn rơi vào trong mắt: "Ngày mai gặp tôi chứ?"

Vì sao rõ ràng là một câu rất đơn giản, sao nói ra từ trong miệng người ấy liền câu người như vậy chứ.

"Em muốn ở nhà ngủ, không muốn ra ngoài......" Rõ ràng trong lòng thì rất muốn gặp mặt người ấy, nhưng chẳng hiểu sao liền buột miệng thốt ra lời này.

"Cô còn đang giận?" Vĩ Trang thấp giọng hỏi cô.

"...... cũng không còn nữa." Tiểu Viên cúi mặt xuống.

"Không muốn gặp tôi?" Vĩ Trang lại hỏi, cảm xúc trong mắt biến thành hơi trầm xuống mà nghi hoặc.

Alex nói với cô ấy —— có thể các cô gái trẻ khác sẽ thích căn hộ phòng ở, nhưng cô Hướng càng thích sếp có thể trò chuyện một chút với cô ấy nhiều hơn, khụ, ôm cô ấy một chút.

"......" Tiểu Viên cúi mặt đi về hướng cô ấy một bước, túm đuôi ngựa đã có chút rối loạn, vài sợi tóc rơi xuống từ sau tai cô, phất tới trên quần áo theo động tác của cô.

Vĩ Trang nhìn cô một cái với sự mong mỏi: "Được."

Cô ấy xoay người muốn đi, thì Tiểu Viên bỗng nhiên ôm lấy cô ấy, hơi hơi nhón chân, hôn lên môi cô ấy.

Thiệt tức người!

Rồi không biết chủ động nói một câu nhớ cô sao?

Rồi không biết chủ động hôn cô sao?

Mỗi lần đều đến cô chủ động đi hôn người ấy.

Tiểu Viên càng nghĩ càng giận, động tác ngoài miệng cũng càng trở nên bá đạo hơn, ngậm lấy môi người ấy, tiến lên trước gần với người ấy. Vĩ Trang có hơi đứng không vững, không còn lựa chọn đành hơi lui về sau, ngón tay thon dài cầm lấy khuỷu tay Tiểu Viên. Chỉ cần cô ấy muốn thì lập tức có thể kéo Tiểu Viên ra.

Nhưng cơ thể mềm nhũn như không có xương của cô cọ vào cô ấy, đôi môi đỏ nóng bỏng hôn đến. Tay Vĩ Trang đã trượt tới chiếc eo mảnh khảnh của cô, ôm chặt hơn nữa.

Tiểu Viên xoa lên gương mặt người phụ nữ kia, môi lưỡi xâm nhập mà tiến vào, cùng cô ấy quấn quýt khơi gợi lẫn nhau.

Chiến tranh lạnh của hai người kéo dài suýt soát khoảng ba tuần, dần dần tan rã trong nụ hôn sâu kịch liệt mà dịu dàng nơi đây.

Không dễ gì mới tách ra, Tiểu Viên cũng bắt đầu thở không nổi, gương mặt đỏ bừng nhìn người phụ nữ dựa vào tủ chỗ huyền quan. Đôi môi hơi mỏng nhạt trước giờ đã nhuộm màu đỏ tươi đẹp, màu da trắng lạnh cũng nhuộm lên một lớp quầng sáng ấm áp hơi mềm nhuyễn, chiếc cổ trắng mịn bởi vì hô hấp hơi gấp mà rung rung.

Rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ nhỏ yếu như vậy của Vĩ Trang, hơn nữa là bị cô hôn......

Hai má Tiểu Viên đỏ bừng, khẽ liếm môi mình: "...... người đừng đi nhanh như vậy được không?"

......

Chỗ Tiểu Viên ở là tầng 22, tiểu khu là Nguyễn Thanh chọn, hệ số an toàn không tồi, cũng tương đối an tĩnh. Trong phòng ngủ có một khung cửa sổ sát đất, nhưng phong cảnh bên ngoài bình thường, chỉ có thể nhìn thấy một vài ánh đèn của các tầng lầu gần đó.

Tiểu Viên ra đến từ phòng tắm của phòng ngủ chính, trông thấy Vĩ Trang đứng trước cửa sổ, nhìn bên ngoài không biết suy nghĩ cái gì.

Cô khẽ cười: "Cảnh đêm ở nơi này của em so ra không bằng chỗ người ở."

Quần áo ở nhà cô chuẩn bị cho Vĩ Trang vẫn đặt nguyên ở băng ghế cuối giường màu xám, người ấy cũng không có thay. Tiểu Viên hiểu rõ trong lòng, người ấy chắc chắn không quen.

Tuy rằng là phòng của mình, nhưng đối với người ấy mà nói thì là nơi chốn thật xa lạ. Tiểu Viên cũng không muốn gò ép người ấy.

"Nếu như cô thích......" Vĩ Trang nhìn cô, mở miệng.

Tiểu Viên lập tức liền biết được ý của người ấy, vội vàng xua tay: "Em không muốn."

Cô đi qua hướng Vĩ Trang, mang theo một làn hương hoa cỏ tươi mát dễ ngửi, phụt cười thành tiếng: "Nào có người nào giống như người, hễ mở miệng thì muốn đưa tặng nhà cửa!"

Vĩ Trang hơi hơi ngớ ra, tiếp đó khẽ lắc đầu: "Tôi cũng không có thường xuyên đưa tặng nhà cửa," Cô ấy nhìn về phía Tiểu Viên, vẻ mặt bình thường mà ngay thẳng: "Cô là người đầu tiên."

Gương mặt Tiểu Viên nóng lên: "...... à."

"Tôi biết tôi không phải là cái người dễ dàng ở chung," Vĩ Trang bỗng nói: "Rất nhiều chuyện, tôi cũng cảm thấy thật bỡ ngỡ, cần phải có thời gian thích ứng......"

Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động nói lời thể hiện mềm mỏng như vậy.

Trái tim Tiểu Viên khẽ nghẹn lại, vội nói: "Em cũng có chỗ thật không chín chắn, em...... em không phải cố ý quấy với người."

Vài giây lặng im qua đi.

Khóe môi Vĩ Trang khẽ cong lên thật nhạt: "Tôi biết."

Tiểu Viên cũng cười rộ lên, lòng cũng nhẹ bẫng, vươn cánh tay ôm người ấy, giọng mềm mại làm nũng: "Em không muốn người đưa phòng ốc căn hộ cho em, em chỉ muốn người ở lại với em, mỗi lần đều là em đến nhà người......"

Lời cô còn chưa nói xong, thì trong lòng đã phủ nhận yêu cầu của mình. Không được, chỗ của mình đây không đủ an toàn. Gần đây cô nhận được sự chú ý của truyền thông quá nhiều, phụ cận có không ít đội paparazzi canh chừng cô.

Cô kéo Vĩ Trang đến bên giường, bản thân bò lên giường trước: "Thôi, người lại đây ở cạnh em ngủ một hồi là được rồi."

Vĩ Trang dừng một chút, Tiểu Viên cong mắt mà cười: "Không cần thay quần áo đâu."

Lúc này người ấy mới xốc chăn lên, nằm vào. Tiểu Viên cọ vào trong lòng ngực người ấy, ôm lấy cổ, hôn lên gương mặt người ấy.

Cô thật sự cũng rất mệt, chỉ chốc lát sau mí mắt liền nặng dần: "Lúc này em mới nhận ra, việc của em hình như đều dồn đống lại rồi......"

Thời gian tuyên truyền của 《 Trường dạ 》, phát ngôn quảng cáo, quay chụp tạp chí cùng với phỏng vấn, lễ khởi chiếu. Bận xong thì đoán chừng liền đến thời gian tuyên truyền của 《 Cung đình thâm sâu 》, một khắc cũng không nhàn được.

Lịch trình thật phong phú thật đầy ắp, điều này cô không có không thích ứng, ngược lại liền điều chỉnh tốt rất nhanh. Chỉ là cô và Vĩ Trang đều là người rất bận rộn, nhịp độ thì lại nên điều chỉnh như thế nào với nhau đây?

Đây mới là vấn đề nan giải khiến cô mơ hồ lo lắng trong lòng.

Cơn buồn ngủ đã liền bò lên mí mắt cô thật nhanh. Tiểu Viên kéo tay Vĩ Trang, dựa gần vào cô ấy ngủ rồi. Ngón tay thon dài của người phụ nữ kia vén tóc cô lên, khẽ vuốt qua vành tai mềm mại của cô, ánh sáng êm dịu trong con ngươi lắng đọng xuống, sau đó đem một cái hôn khẽ đặt trên trán của cô.

- --------

Editor: Hướng Tiểu Viên, cô gái xin đồ của bồ làm đồ đôi (tự nhận), kiêm đồ lấy hên (tự phong) để diện đi liên hoan phim ~

Không biết có phải do editor nghĩ nhiều hay không, chứ sao thấy Vĩ Trang dỗ Tiểu Viên cứ như dỗ mèo ấy...