Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 121: Cần phải dỗ một chút nha




Nhờ 《 Túy tiêu dao 》 mà được đề cử Nữ phụ tốt nhất của "Bạch Ngọc Lan", có thể nói là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời sự nghiệp Tiểu Viên trước tuổi 26. Cô cho rằng đây là một tượng trưng cho việc từ biệt mây mù quá khứ, cũng là dấu hiệu vững chắc rằng bản thân đã trưởng thành hơn trước kia.

Cô vừa kích động lại hưng phấn, cho nên cũng không hề để ý sự khác thường trong giọng nói của Vĩ Trang, trước khi cúp điện thoại còn ngọt ngào nói với người ấy rằng đêm mai gặp.

Tối hôm sau, ở thảm đỏ hội trường đài truyền hình thành phố Thân đã sớm tụ tập không ít fan của ngôi sao, diễn viên. Bên ngoài thanh chắn ngăn cách hai bên xa ra, thấy được thấp thoáng biển người nghìn nghịt.

Ánh sao rạng rỡ, không ít nghệ sĩ ngôi sao bước lên thảm đỏ, trên sự hướng dẫn của nhân viên công tác, vừa vẫy tay vừa vượt tiến về trước.

Tiểu Viên mặc một chiếc đầm đỏ, đường cắt mũi may đơn giản phóng khoáng, chi tiết tinh tế, phác họa lên dáng người với đường cong nhấp nhô uyển chuyển của cô. Hơn một phân thì quá nhiều, bớt một miếng thì quá ít, lúc di chuyển tư thế tao nhã duyên dáng, ngây thơ cùng phong tình của phái nữ tập trung trên người cô, hết sức thu hút ánh nhìn.

Cô khoác tay Hướng Chi Thạch bước trên thảm đỏ, cười với phóng viên truyền thông, ký tên. Vào sảnh trong rồi, Tiểu Viên hít một hơi thật sâu, trái tim vẫn luôn đập thình thịch, không căng thẳng thì không thể. truyện đam mỹ

"Đừng căng thẳng." Hướng Chi Thạch cả người tây trang màu đen đầy long trọng, nhìn muốn mảnh khảnh hơn chút so với trước kia, cười rũ mắt nhìn cô: "Anh thật sự tự hào vì em."

Tiểu Viên khẽ dựa sát vào khuỷu tay anh ấy, hơi bĩu môi: "Cô Du chịu cho anh qua trông em à?"

Hướng Chi Thạch thoáng cười: "Tháng trước anh đã nói rõ ràng với cô ấy, sau đó đi thành phố Bằng rồi."

Tiểu Viên bước chân chậm lại, nhìn anh ấy có chút lo lắng.

Anh trai khẽ sờ đầu cô: "Về sau lại nói với em, đêm nay tương đối quan trọng."

Tiểu Viên nhìn anh ấy, muốn nói lại thôi, lúc này nghe được sau lưng có người gọi cô, vừa xoay người thì thấy là Hà Thần Ảnh.

Hà Thần Ảnh mặc lễ phục dạ hội màu trắng, làn váy là một tầng lụa mỏng thanh thoát, một đôi bông tai tua rua lấp lánh, qua đến ôm và chào hỏi cùng cô.

Tiểu Viên giới thiệu Hướng Chi Thạch cho cô ấy.

Vẻ ngoài Hướng Chi Thạch tuấn tú khôi ngô, phong độ ngời ngời, mặt mũi có đôi nét giống Tiểu Viên. Hà Thần Ảnh cười nói: "Gien nhà hai người thật tốt, hai anh em đều trông đẹp!"

"Chị Thần Ảnh à, chị với anh trai em không cách biệt tuổi tác lắm đâu, còn ngữ điệu một khuôn như thế hệ trước......" Tiểu Viên cũng miệng lưỡi với cô ấy.

Hà Thần Ảnh mỉm cười nhìn thoáng qua Hướng Chi Thạch, người kia nhẹ nhàng thoáng gõ trán cô, nói: "Sao nói chuyện với cô Hà kiểu đấy? Không biết lớn nhỏ."

"Ôi, không sao, tôi với Tiểu Viên đã rất thân quen." Hà Thần Ảnh cười nhìn cô: "Em ngồi chỗ nào?"

"À, em còn chờ chị Nguyễn Thanh......" Đang nói thì Nguyễn Thanh đã liền tới tìm bọn cô, cười bảo: "Phòng làm việc nhỏ của tụi tôi không có mặt mũi lớn như Đồng Hoa các cô, chẳng qua thì vị trí theo sắp xếp còn được, đi thôi."

"Bé cưng thật xinh đẹp, đừng căng thẳng ha!" Nguyễn Thanh duỗi tay khẽ vỗ mặt cô.

Tiểu Viên hơi ngẩn ra: "Ôi chao, em vốn dĩ đã quên đi căng thẳng rồi, chị vừa nói thì em lại căng thẳng!"

Nguyễn Thanh lại cười: "Được được được, chị không nói nữa, đợi lát nữa công bố nữ phụ sẽ là sư tỷ Thần Ảnh của em, em không cần căng thẳng."

Hà Thần Ảnh đi trước các cô vài bước, ngoái đầu lại khẽ cười với cô, cũng có đôi chút ý trấn an.

Lễ trao giải rất dài, các loại phát biểu trao giải cùng cảm nghĩ đoạt giải cũng rất dài. Nghệ sĩ diễn viên đều phải chú ý quản lý biểu cảm, nụ cười vẫn luôn phải thường trực, vỗ tay cũng phải kịp thời. Cô ngồi đến ê nhức cả eo, bản thân thì vụng trộm tia người bên phía Đồng Hoa ở vị trí nổi bật đằng trước. Cô hiện tại đã hiểu vì sao Vĩ Trang không thích tham dự loại lễ trao giải này, thật sự thì cũng quá dài dòng nhàm chán.

Nhưng cô vẫn không khỏi nghĩ đến, nếu Vĩ Trang ở đây thì tốt biết bao, ít nhất bản thân còn có thể nhìn trộm đến người ấy.

Cô chờ mãi chờ mãi, lưng cũng hơi nhức rồi, bèn len lén hỏi Hướng Chi Thạch: "Anh à, nếu anh mệt rồi thì về nhà trước đi?"

Trên mặt Hướng Chi Thạch quả thật đã mang vài phần mệt mỏi, anh ấy vẫn cười cười: "Vậy không được, anh muốn ở bên cạnh em."

Cô cười rồi dựa lại gần vai anh ấy một chút, thở dài khe khẽ, lại không tiện chơi di động. Đối với cô, nghệ sĩ lần đầu tiên tham gia kiểu lễ trao giải lớn như vậy mà nói, cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất, lỡ như bị ống kính quay trúng thì cũng sẽ dẫn đến phiền toái, cô đành phải chịu đựng.

Rốt cuộc đã tới giải thưởng nữ phụ tốt nhất.

Tiểu Viên không thể không ngồi dậy ngay ngắn, khẽ véo lòng bàn tay.

Hà Thần Ảnh lần lượt đọc tên các nữ diễn viên vào vòng trong. Mỗi khi đọc một vị, hiện trường liền vỗ tay không ngớt.

Nhịp tim của Tiểu Viên càng thêm tăng tốc. Lúc trước cũng có xem qua danh sách, lần này trong các diễn viên vào vòng trong thì cô là người trẻ tuổi nhất lý lịch mỏng nhất, kỳ thật......

Kỳ thật trước đây lòng tin của cô đến từ đâu mà cảm thấy bản thân có khả năng cầm giải rất lớn?

Thật ra thì cũng không phải không có khả năng nhỉ?

Tuy rằng kịch bản không đủ để làm bật lên đề tài chủ chốt, cô cũng không đủ thâm niên như các diễn viên nữ lọt vào vòng trong khác. Nhưng 《 Túy tiêu dao 》 chính là bộ phim siêu nổi của năm trước, đánh vỡ không ít kỷ lục, diễn xuất của cô đều được tất cả thống nhất đồng thanh khen ngợi.

Suy nghĩ của cô dao động tới tới lui lui, đôi mắt yên lặng nhìn Hà Thần Ảnh trên sân khấu, trái tim cũng đã sắp nhảy vọt ra.

Hà Thần Ảnh dường như nhìn về phía cô vài lần, mở danh sách ra, ánh mắt của cô ấy ngừng lại một chút, lòng của Tiểu Viên trong nháy mắt thoáng chìm xuống.

Quả nhiên, Hà Thần Ảnh mỉm cười mang vẻ khéo léo: "Diễn viên đạt được Nữ phụ tốt nhất của giải Bách Hoa lần thứ XX là —— XXX."

Không phải cô.

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng.

Tiểu Viên biết cùng một lúc khi công bố danh sách thì cũng sẽ có ống kính quay theo sát các diễn viên lọt vào vòng trong. Sau khi thừ người ra lúc ban đầu thì cô phản ứng lại rất nhanh, vỗ tay mỉm cười, chú ý quản lý biểu cảm cùng dáng vẻ, chỉ là trong đầu hơi ngây ngốc.

Hướng Chi Thạch thò người qua ôm cô một cái: "Không sao, lần sau lại nỗ lực, chúng ta đã tiến tới được một đoạn đường thật dài rồi."

Anh ấy không nói còn đỡ, vừa nói thì Tiểu Viên suýt nữa muốn rớt nước mắt.

Nguyên nhân là vì đã quá vất vả, cho nên càng mong muốn một chút khẳng định nữa.

Công bố nữ phụ xong cô vẫn không thể đi, còn phải đợi giải nam phụ, nam nữ vai chính, còn cả đạo diễn tốt nhất, bộ phim hay nhất, vv.... Gần như lại đợi một tiếng rưỡi nữa, lễ trao giải mới kết thúc.

Lúc chờ ra cửa sắp lên xe, Tiểu Viên dắt làn váy, cảm thấy bản thân giống một trái bong bóng đỏ bị xì hơi, màu sắc cũng ảm đạm đi. Hà Thần Ảnh đã đi tới, có vẻ như muốn an ủi cô vài câu.

Tiểu Viên thở dài trong lòng, mỉm cười miễn cưỡng, cũng không dám nói nhiều với cô ấy, cảm thấy bản thân đã làm cô ấy thất vọng rồi, cũng thật thất vọng với chính mình.

Khó khăn lắm mới lên xe được, viền mắt của cô đều đỏ hết lên.

Hướng Chi Thạch biết tâm trạng của cô không tốt, anh ấy đã khuyên nhủ an ủi hai câu. Thấy Tiểu Viên vẫn cứ héo rũ, bèn thấp giọng hỏi: "Em muốn đi tìm cô ấy sao?"

Tiểu Viên hơi xìu môi xuống: "Muốn."

Trợ lý Cao không có thời gian theo hết toàn bộ quá trình lễ trao giải, cô ấy cảm thấy bản thân hẳn là kiên trì không được hai mươi phút. Trong nhóm 'người làm vườn' có bé yêu kia thông báo tiến trình đúng lúc, thế là cô ấy cứ cách một đoạn thời gian thì nghía một cái. Chờ đến khi công bố nữ phụ tốt nhất thì cô ấy nhảy vào xem phát sóng trực tiếp.

"Ôi!"

Lúc Tiểu Viên không giành được thì trợ lý Cao buông tiếng thở dài, trong nhóm cũng cảm thấy tiếc nuối. Trong nhóm này đa số đều là người hâm mộ kỳ cựu đối với phim ảnh, người thật làm việc trong cái ngành truyền thông này cũng rất nhiều, góc độ xem những lễ trao giải này cũng không giống với các fan bình thường:

"Đoạt giải có đôi khi cũng xem vào vận may, đợt này 'người cũ' quá nhiều, 'Tiểu Viên Viên' vẫn là cái người mới, 'chạy theo' (*) là chuyện đã định rồi."

(*) Từ lóng, có nhiều cách giải thích, nhưng tổng hợp lại có thể hình dung là: người mới non trẻ chạy theo phụ họa/ làm nền cho người khác; hoặc có thể hiểu là chạy theo giải thưởng thật lâu nhưng vẫn chưa đuổi kịp. Tóm lại dùng để ám chỉ không gặp thời, vô duyên với giải thưởng.

"Đúng vậy, người trúng giải ngay một lần thì ít lắm, quét mặt thêm mấy lần thì không nỡ không cho bạn thôi!"

"Cũng phải nhìn mạng lưới quan hệ sau lưng diễn viên có ra sức hay không. Có đôi lúc không cần bản thân phải đi cửa sau, thì cũng đề phòng ngừa được người khác đoạt đi cái của mình."

"Đoàn đội hiện tại của Tiểu Viên còn được, chủ yếu là dựa vào Nguyễn Thanh rồi. Với thực lực của cô ấy thì sớm muộn sẽ cầm thưởng."

"Cũng không sao, tôi không thất vọng, 《 Túy tiêu dao 》 tới nay đã tạo nên danh tiếng thay 'Tiểu Viên Viên', có thể 'đã thành công thì nên tự biết lui về'. Tôi khá là chờ mong với 《 Trường dạ 》.

......

Trợ lý Cao cảm thấy người trong nhóm nói thật sự có lý, nhưng bọn họ đều không phải bản thân Tiểu Viên, không cách nào tự mình trải nghiệm cảm thụ của cô. Cô ấy nghĩ Tiểu Viên thế nào cũng có chút thất vọng.

Cô ấy cất điện thoại di động về lại, cùng sếp tổng lớn đi tham gia đám tiệc.

Chẳng lẽ đêm nay hai người không dự định gặp mặt sao? Lòng hóng hớt của trợ lý Cao rục rịch ngóc đầu dậy.

Cô ấy ngồi ở ghế tựa dài bên hông xe, nhìn thoáng qua bà chủ của cô ấy. Váy đầm dài cổ chữ V màu đen, không hề có trang sức gì, chỉ đeo vỏn vẹn một chiếc đồng hồ đeo tay vàng kim.

Toàn bộ cảnh đêm ngoài cửa sổ xe đều tối sầm xuống, bà chủ của cô ấy đã xã giao cả ngày, đang khép mắt lại nghỉ ngơi, ai cũng không nắm rõ được trong lòng sếp đang nghĩ gì.

Khi trợ lý Cao đang do dự liệu có phải nói tình hình của Tiểu Viên cho sếp hay không, thì sếp cô ấy đã mở mắt ra, lấy di động bên người qua, tiếp máy lên.

"Đang ở đâu?" Sếp hơi rũ mắt, giọng nói lôi cuốn êm tai: "Tôi đi đón cô?"

Trợ lý Cao chậm rãi kìm lại nụ cười.

Có thể sếp tổng vội qua nhanh đón người, cũng không có yêu cầu cô ấy xuống xe về nhà trước, trong lòng cô ấy cũng muốn nhảy nhót vui vẻ hết cả rồi.

Chờ khi tới được điểm hẹn, trợ lý Cao không nhìn thấy Nguyễn Thanh, đối lập lại thấy được Hướng Chi Thạch, mà sếp tổng lớn rõ ràng cũng có chút bất ngờ. Tài xế qua mở cửa xe thay, sếp tổng lớn đã đi xuống, trợ lý Cao thoáng lui về sau.

Cô ấy hơi hơi mở to mắt, nhìn Hướng Chi Thạch dắt Tiểu Viên đi qua hướng Vĩ Trang. Thật ra chỉ một đoạn đường ngắn, mà trợ lý Cao cảm giác như nhìn ra được hôn lễ kiểu Tây.

"Làm phiền tổng giám đốc Vĩ rồi." Hướng Chi Thạch nói với giọng ấm áp, lại xoa xoa mái tóc của Tiểu Viên.

Ánh mắt Vĩ Trang chợt lóe lên, nhưng lại không nói gì, thoáng gật đầu khe khẽ.

Sau khi Tiểu Viên lên xe rồi thì không nói gì một chốc ngắn. Trong đầu thật loạn, lại rất mệt, dựa gần về hướng Vĩ Trang.

Trợ lý Cao cũng thức thời ngậm chặt miệng.

"Em còn tưởng rằng em sẽ cầm được thưởng đấy." Tiểu Viên rầu rĩ mà nói.

Thật ra cô cũng có thể hiểu được, cũng cảm thấy bản thân đã hơi quá sốt ruột. Có thể gặp được Vĩ Trang, chút khó chịu này lại lan rộng ra, còn kèm theo sự tủi thân không định nghĩa được.

Vĩ Trang rũ mắt xuống nhìn mặt cô, nơi mặt mày lạnh lùng sâu xa xẹt qua một tia phức tạp.

【 "Vẫn là người cho em linh cảm diễn Lương Tịch." 】

【 "Em cảm thấy hiện tại mà không nói với người rằng em nhớ người, thì ngày mai cũng không cách nào đóng phim tốt đẹp." 】

Hai câu nói Tiểu Viên từng thốt ra này vòng tới vòng lui trong lòng cô ấy, cái sau tạm thời chiếm được ưu thế. Ánh mắt cô ấy hơi dịu lại, cất tiếng nói: "Chỉ là một cái giải thưởng nhỏ mà thôi."

Thật ra thì hoàn toàn không cần để ý như vậy.

Tiểu Viên ngẩn ra, ngồi dậy yên lặng nhìn cô ấy.

Cô khẽ mím môi: "Giải thưởng nhỏ?"

Vĩ Trang ngước mắt đối diện với cô, dường như không hiểu được lắm dao động cảm xúc thình lình trỗi dậy của Tiểu Viên.

Trợ lý Cao ở kế bên quan sát "ô hay" một tiếng trong lòng, kêu to không ổn.

Trong xe, bầu không khí đã lặng thinh đến mấy giây.

Tiểu Viên thấy người ấy không nói lời nào, cảm giác dường như là ngầm thừa nhận, càng nhiều cảm xúc tiêu cực hỗn độn đã bốc lên.

Cho nên người ấy cũng không tới lễ trao giải, mình lúc ấy ở hiện trường lễ trao giải đã mượn cớ đi phòng vệ sinh để xem di động rất nhiều lần, cũng không thấy người ấy gửi tin nhắn qua hỏi han tình hình của mình một chút, vẫn là sau đó mình chủ động gọi điện thoại cho người ấy.

Thì ra chuyện của cô ở chỗ người ấy căn bản chính là không quan trọng!

Đôi mắt cô hơi hơi đỏ lên, cắn chặt môi dưới.

"Cho nên chuyện của em đối với người mà nói cũng là chuyện nhỏ đúng không?" Cô rũ mắt, giọng nói cũng đã có chút nghẹn ngào.

Vĩ Trang hơi nhăn mày, yên lặng nhìn cô.

Trợ lý Cao đánh bạo ho nhẹ một tiếng: "Hướng......"

"Tôi phải về nhà." Tiểu Viên xoay mặt nghiêng qua, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe: "Tôi phải về chỗ anh trai, cảm phiền Alex nói một tiếng với tài xế giúp tôi."

Trợ lý Cao không dám lấy điện thoại trong xe báo tài xế, đưa mắt ngó Vĩ Trang.

Vĩ Trang vẫn nhìn cô, đường nét sườn mặt phảng phất như càng lạnh hơn: "Muốn đi về sao?"

"Ừ!"

"Được."

Trợ lý Cao chẳng thể kịp thời chuyển hướng câu trả lời của Vĩ Trang, chậc một tiếng ảo não.

"Alex, kêu tài xế lái về nhà cô ấy đi."

"A?" Trợ lý Cao cảm thấy sếp đáp ứng đến mức quá nhanh rồi, nhưng cô ấy lại không thể không nghe, ậm ờ đáp lời: "Ôi." Đuôi mắt quét về phía Tiểu Viên.

Sau khi sếp cô ấy nói ra lời này, đôi mắt Tiểu Viên càng đỏ hơn, mặt càng nghiêng hẳn đi, cũng không nhìn Vĩ Trang.

Trợ lý Cao chỉ có thể dặn dò tài xế.

Trong quá trình xe quay về, hai người cũng chẳng nói chuyện nữa.

Trợ lý Cao nghẹn đến mức suýt nữa muốn bịnh trong lòng rồi.

Tới nhà để xe, Tiểu Viên mở cửa xe ra. Lúc xuống xe cô đã dừng bước một chút, trợ lý Cao lại đánh bạo cất tiếng lần nữa: "Sếp, sếp Vĩ......"

Vĩ Trang cau mày nhìn bóng dáng Tiểu Viên, gợn sóng nơi đáy mắt không yên ổn.

Tiểu Viên cũng không do dự nữa, làn váy khẽ phất lên, liền chạy vào mất.

Alex Cao thở dài thật sâu trong lòng.

【 sếp tổng lớn ơi, sếp cũng không biết dỗ người ta một chút sao?! 】

- --------