Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 116: Đợi chút tôi qua đón cô




Từ sau khi có ước định video với Vĩ Trang thì cách hai ba hôm thì các cô đều sẽ video, đa số thời gian toàn là cô thì nói, Vĩ Trang thì nghe.

Trước kia Tiểu Viên luôn không tìm thấy đề tài để nói chuyện phiếm với người ấy, bây giờ thì cứ kể cho người ấy về thường ngày của mình ở đoàn phim, chuyện thú vị trong đóng phim, cùng với cốt truyện.

"Alex sau khi trở về có nói gì với người không?" Tính thời gian một chút thì trợ lý Cao rời khỏi Hoành Điếm cũng đã tám chín ngày.

Tiểu Viên nghĩ với vẻ đắc chí, liệu trợ lý Cao có khen ngợi kỹ thuật diễn xuất của mình rất tốt linh tinh gì đó trước mặt Vĩ Trang hay không. Nhưng cô không nhìn ra được trên nét mặt của Vĩ Trang, nên cả nhắc đến cô cũng chẳng hề đá động qua.

"Diễn viên đóng Duệ Thân Vương trông rất nghiêm túc, nhưng nói chuyện ở ngoài thì vô cùng gần gũi, chẳng qua em với ông ấy cũng không có cảnh diễn."

"Cái cảnh Trịnh Quý phi giết Hoàng đế kia, cô Trịnh Hoàn cùng thầy Tằng Lý diễn đến quá tốt luôn! Qua hai ngày nữa thầy Tằng Lý cũng đóng máy rồi."

"Với cả chị Thần Ảnh......"

Lúc này Vĩ Trang nói với giọng nhàn nhạt: "Cô đó còn chưa đóng máy sao?"

"Vẫn chưa đâu," Tiểu Viên không để ý đến nét mặt của người phụ nữ kia: "Chị Thần Ảnh hẳn là đóng máy muộn nhất ấy......"

"Em thì đoán chừng phải tới ngày 24 hoặc là ngày 25," Cô đã ký hợp đồng thời gian làm việc 50 ngày, bên trong đó còn bởi vì không được thoải mái lắm mà đã xin nghỉ một hai ngày: "Người chừng nào thì về thành phố Thân?"

"Tầm khoảng thời gian này, cụ thể một ngày nào thì tôi lại nói với cô."

"Ừm ừm được nha!" Đôi mắt Tiểu Viên khẽ cong.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã tới ngày 25. Buổi sáng cô quay xong một cảnh cuối cùng, buổi chiều trước khi sắp rời khỏi thì đặc biệt đi chào tạm biệt với Hà Thần Ảnh. Hai người ôm nhau một chút, Hà Thần Ảnh cười nói sau khi về thành phố Thân có rảnh thì lại tụ tập với nhau một chút, Tiểu Viên vui vẻ đáp ứng.

"À đúng rồi, có một tin tức có thể em không biết," Hà Thần Ảnh chớp chớp mắt với cô, nhỏ giọng nói: "《 Hoắc 3 》 đã tiến vào liên hoan phim Venice."

Tiểu Viên ngây ngẩn cả người vài giây mới hoàn hồn lại: "Thật vậy ư?"

"Cụ thể là mục nào thì chị cũng không rõ ràng lắm, Hoắc Bích Quân anh ta cũng chưa sẵn sàng nói với chị. Bất quá xác định là đã vào." Hà Thần Ảnh khẽ cười với cô: "Nói trước cho em hay, để em vui vẻ một chút."

Tiểu Viên hơi che miệng, tiêu hóa một chút, vẫn vui vẻ: "Quả thật rất vui vẻ!"

"Thông thường ngày 28, 29 là sẽ công bố đề cử, đến lúc đó liền biết được vào mục nào." Hà Thần Ảnh cười: "Nếu vào được hạng mục cạnh tranh chính, thì đó chính là vui càng thêm vui rồi."

"A, vậy Nhiên Nhiên cũng sắp đi Venice rồi!"

"Đến lúc đó xem đã, lúc khai mạc thì nhóc cũng đã sắp khai giảng! Phỏng chừng hứng thú của nhóc không lớn, khả năng phải xem ý của ba của nhóc......" Hà Thần Ảnh khẽ vỗ mặt cô: "Chúc mừng em."

Tiểu Viên tựa như khẽ đến gần một bước, thoáng ôm cô ấy: "Cảm ơn chị Thần Ảnh, chị thật tốt."

Nét mặt Hà Thần Ảnh hơi động đậy, khi muốn giơ tay sờ sờ tóc Tiểu Viên thì cô đã buông lỏng cô ấy ra.

"Thế em đi nhé, chị Thần Ảnh vất vả rồi!" Cô chạy bước nhỏ đến hướng nhóm trợ lý của cô, ngoái mắt lại cười vẫy vẫy tay với cô ấy.

Hà Thần Ảnh hơi cong khóe môi, cũng khẽ vẫy tay.

Trên đường về thành phố Thân, ngồi trong xe công ty tới đón, cô đã gửi WeChat cho Vĩ Trang, chờ khi gặp mặt thì mới nói tin tức bản thân lọt vào vòng trong. Tạm thời cô cũng chưa muốn nói cho ai biết, Thái Quyển và Điền Điền đều không, chỉ chờ nói cho Vĩ Trang.

Một lát sau, Vĩ Trang đáp lại tin cho cô: "Tôi đang trên máy bay, đêm nay có thể về thành phố Thân."

Người ấy đáp máy bay tư nhân nhà mình từ thành phố Bội về thành phố Thân, khả năng còn muốn nhanh hơn một chút so với cô, có lẽ sẽ đến với thời gian không sai biệt lắm.

Lòng Tiểu Viên ngứa ngáy, bèn gửi qua: "Vậy đêm nay em qua nơi đó của người được không?"

Cô còn chưa đợi được hồi âm của Vĩ Trang thì nhận được điện thoại của Nguyễn Thanh trước: "Bé cưng, nói cho em hay một tin tức tốt!"

"À...... chuyện vào liên hoan phim Venice sao? Chị Thần Ảnh đã nói qua với em rồi."

Thái Quyển cùng Điền Điền nghe thế thì quay đầu lại, dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Tiểu Viên thở dài một tiếng: "Chờ công bố từ Venice bên kia sau hai ngày nữa, vậy mới xác nhận được."

"A a a a! Vậy tiếp theo chúng ta không phải rất bận rộn ư, có rất nhiều thảm đỏ sắp đi!"

"Ừm, tháng tám phải tham gia giải Phi Hạc, Bạch Ngọc Lan. Tháng chín phải đi Venice! Ôi chao ôi chao!"

Nguyễn Thanh ở bên kia điện thoại cũng cười: "Cho nên nha, em ngày mai......"

"Chị!!!" Tiểu Viên nói, giọng thảm thiết: "Em vừa mới ra khỏi Hoành Điếm, em còn chưa nghỉ ngơi ấy!"

"Được được được, vậy cho em ngủ nướng hai ngày nhé?"

Tiểu Viên: "......"

"Rất nhiều phỏng vấn truyền thông đều chực chờ em đấy, chung quy em cũng không thể đều đẩy đi hết chứ? Còn có, đến lúc đó cũng không thể mặt mũi cau có chán chường đi? Đúng rồi, bé cưng nhà chúng ta trời sinh ra đẹp sẵn, không cần chăm chút, nhưng hiện tại điều kiện từ truyền thông chính là rất hà khắc, hoàn cảnh chung như thế, chúng ta cũng không có biện pháp......"

Trong lòng Tiểu Viên dâng lên vài phần sốt ruột: "Em biết rồi mà!"

Cúp điện thoại, cô không nhận được hồi âm của Vĩ Trang. Nhìn thử thời gian hãy còn sớm, liền nhắm hai mắt lại.

Thái Quyển thở dài một tiếng với Điền Điền, hai người yên lặng xuống.

Tiểu Viên nửa tỉnh nửa mơ màng trong chốc lát, trên đường đói bụng, đã ăn hamburger mua được, ăn xong rồi thì cơn buồn ngủ mới chân chính ập tới, ngay cả di động cũng chưa xem thì liền ngủ mất, khi vừa mở mắt thì trời đã tối rồi. Cô thoáng nhìn thời gian, đã sắp 6 giờ.

"Sắp về đến nhà rồi bé Viên."

Tiểu Viên mở di động ra, nhìn thấy Vĩ Trang hồi âm cho cô: "Tôi sắp về đến nhà rồi, hiện tại cô ở đâu?"

Xe các cô đã tiến vào tầng hầm ngầm của tiểu khu.

"Em đã ngủ một giấc, tỉnh lại thì đến tiểu khu rồi......" Trong lòng Tiểu Viên đã lên kế hoạch làm thế nào để chuồn êm đến nhà Vĩ Trang.

"Được, đợi chút tôi qua đón cô."

Lòng Tiểu Viên tựa như bị ngọt ngào dội tới, vội vàng đáp: "Ừm ừm, vậy em chờ người."

Tới tầng hầm ngầm rồi, tài xế công ty giúp đỡ dọn hành lý xuống, tiếp đó liền đi. Thái Quyển cùng Điền Điền đẩy hành lý lên lầu, Tiểu Viên đi theo chậm rì rì phía sau bọn họ: "Điền Điền, túi để chị mang cho."

"À vâng." Điền Điền đem túi xách mang theo bên người của Tiểu Viên đưa cho cô.

Sau khi thang máy tới, cô bé đi vào trước. Thái Quyển bị Tiểu Viên túm lại một chút, cứ để Điền Điền lên trước đi đã.

"Anh à, em thì không đi lên rồi." Tiểu Viên nhỏ giọng nói với anh ấy.

"...... Đã biết đã biết, em đi đi."

Cái từ "đi" kia vừa thốt ra, thì Thái Quyển liền thấy Tiểu Viên quay đầu chạy mất. Anh ấy cạn lời thở than một câu, chả trách từ xưa đã có nói con gái sinh ra thì mặt hướng phía ngoài, quả thật nhìn không nổi.

Anh ấy ấn thang máy đi lên, vừa đi vừa nghĩ:

Hình như Tiểu Viên và người kia cũng đã ở bên nhau được một đoạn thời gian rất dài?

Xem ra tình cảm còn rất tốt? Thật là tuyệt đối chẳng ngờ được mà!

-

Thời gian tính đến thật chuẩn.

Tiểu Viên mới vừa đi đến tầng hầm ngầm, thì liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Cô chạy chậm qua, mở cửa xe rồi ngồi xuống.

Khoang ghế sau của xe có một làn hương nhàn nhạt, chanh trộn lẫn cỏ hương lau (cỏ vetiver), có một mùi tươi mát của ốc đảo giữa sa mạc thiêu đốt khô cằn.

Rất thích hợp với mùa hè nóng bức.

Vĩ Trang đã dùng nước hoa mới, người ấy mặc một chiếc áo sơ mi lớn kiểu nam rộng rãi màu lam, quần tây lụa màu trắng.

Nhìn thoải mái nhẹ nhàng, nhàn hạ, lại không mất đi tao nhã của phụ nữ.

Tiểu Viên vừa ngồi vào liền ôm lấy cổ người ấy: "Người đến rồi."

Xe bắt đầu chạy, gió đêm hè thổi hiu hiu lên cây tiêu huyền (cây chuối phương đông), để lại quầng sáng từng cụm từng cụm.

"Thắt đai an toàn." Vĩ Trang xoa xoa tóc cô, duỗi tay đến sau người cô, kéo đai an toàn kéo qua cài lên.

Tiểu Viên cười hì hì với người ấy: "Cảm ơn." Đôi tay cô ôm người ấy không buông, ngửi được mùi hương dịu se lạnh chỉ có trên người người ấy, còn trộn lẫn với mùi hương thoang thoảng của nước hoa, cảm thấy nhịp tim cũng tăng tốc không ít.

"Sự tình người đã xử lý tốt cả rồi sao?" Tiểu Viên nhẹ giọng hỏi người ấy: "Kế tiếp tạm thời không cần đi công tác nữa nhỉ?"

"Ừ." Vĩ Trang đáp một tiếng.

Tiểu Viên nghĩ đến lịch trình phía sau của mình, trong lòng thở dài một hơi thật sâu, đều là một ít không đẩy đi được. Bận lên thì cũng đi sớm về trễ, chắc chắn không thể ở chỗ này của Vĩ Trang, sẽ ảnh hưởng đến người ấy nghỉ ngơi.

Cô buồn bực đến mất một hồi cũng chẳng nói gì.

Vĩ Trang rũ mắt nhìn cô, nghiền ngẫm nét mặt của cô, nhớ tới tin tức nhận được hôm nay—— 《 Hoắc 3 》 làm cô chịu khổ không ít khi trước đã tiến vào vòng cạnh tranh hạng mục chính của liên hoan phim Venice.

Nếu cho cô biết tin tức này, hẳn là sẽ rất vui vẻ nhỉ?

"À, đúng rồi!" Tiểu Viên bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt tỏa sáng: "《 Hoắc 3 》 em đóng dạo trước đã vào được liên hoan phim Venice rồi!"

Vĩ Trang hơi thoáng dừng lại: "Hửm?"

"Là chị Thần Ảnh nói với em, chẳng qua chị ấy không xác định được là vào cái hạng mục nào, nói trước với em một chút để em vui vẻ sung sướng." Tiểu Viên ngẩng mặt hướng về người ấy, lông mi chớp chớp từng cái, hoàn toàn là sự háo hức trông đợi người ấy khen ngợi.

Vĩ Trang lại khẽ dừng, cuối cùng nói ra một câu trong ánh mắt như thế của cô: "Ừ, rất tốt."

Trong mắt Tiểu Viên lộ ra nghi hoặc, khuôn mặt Vĩ Trang dừng trong giữa quầng sáng của khoang xe, nét mặt không thấy rõ ràng lắm, trong một lúc cô lại không phân biệt ra được.

"Ừm?"

"......"

Sự im lặng duy trì được hơn mấy giây.

"Chẳng qua cũng không biết...... cái vào là hạng mục nào......" Tiểu Viên nói lẩm bẩm.

Cảm xúc trong mắt Vĩ Trang phập phập phồng phồng, cuối cùng cũng chẳng nói gì.

Tiểu Viên lại ngước mắt thoáng nhìn người phụ nữ kia, không nhịn được nửa oán giận nửa làm nũng mà nói: "Sao người cũng không khen em một chút?"

Vĩ Trang bị một câu hỏi bất chợt của cô làm cho ngẩn ra, hơi thở êm dịu ấm áp của Tiểu Viên dán lên từng chút từng chút, đôi mắt trong veo vẻo, mặt mũi tựa như men sứ tráng một tầng quầng sáng nhàn nhạt, duyên dáng đẹp xinh động lòng người.

Trong lòng cô ấy thoáng trầm xuống, giơ tay xoa xoa sau đầu cô: "Là rất tốt, nên thế."

Tiểu Viên chớp mắt hai cái với người ấy, đoán chừng lời khen ngợi cũng chỉ như vậy thôi, có sao đành chịu thế vậy.

Cô mím môi, thoáng ngó chú Vương nhìn xe đằng trước, cũng mặc kệ luôn, thò lại gần hôn hôn gương mặt người phụ nữ kia, không nhịn được lại muốn cười, nhỏ giọng nói: "Em rất nhớ người á!"

Cảm xúc trong mắt Vĩ Trang đã bình thường lại, thấy không rõ ràng lắm, nhưng trông rất ấm áp, nâng tay nhéo nhéo cằm cô.

Tiểu Viên tựa đầu sát vào vai người ấy, ngọt ngào đã lan tràn nồng đậm trong lòng.