Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 105: Nhóm vai trên tự đánh lẻ riêng mình, đám vai dưới trông đáng thương đến tội




Đây là một cái bàn hình chữ nhật rất rộng rất dài.

Ngồi ở vị trí chủ trì của bàn là Chu Ngạc Hoa.

Bên tay trái của bà là Từ Thù Dân ngồi.

Phía bên phải bàn, một hàng theo thứ tự là Trâu Nhất Nhụy, Hướng Tiểu Viên, Lục Tĩnh Niên, Quách Chỉ Lộ.

Phía bên trái bàn, một hàng theo thứ tự là Trịnh Hoàn, Hà Thần Ảnh, Chu Ngộ, Từ Mộc Dịch.

Sau khi Chu Ngạc Hoa và Từ Thù Dân ngồi xuống, ghế tựa của Trâu Nhất Nhụy liền chậm rãi lén lút nhích về phía bên kia Hướng Tiểu Viên. Tiểu Viên bất đắc dĩ cũng đẩy đẩy xuống, Lục Tĩnh Niên cũng đẩy về hướng Quách Chỉ Lộ bên kia, kết quả chính là khoảng giữa Trâu Nhất Nhụy và Từ Thù Dân trống ra tới một khúc lớn.

Giám chế Trần Vân Tú, phó đạo diễn cùng nhà sản xuất chính vừa tiến vào, mọi người nên ngồi dậy thì ngồi dậy, nên chào hỏi thì chào hỏi. Sau khi chào hỏi hỏi han mấy câu thì mấy vị này ngồi xuống sau bàn.

Tằng Lý, sắm vai Nguyên Khánh đế là người đến cuối cùng, khi tiến vào thì xin lỗi một cách ngượng ngùng xen lẫn trong giữa sự chào hỏi của đám nhỏ vai dưới với ông.

"A, xin lỗi xin lỗi, đã trì hoãn trên đường đi......"

"Thầy Tằng......"

"Chào thầy Tằng......"

Giữa những lời chào hỏi vang lên không ngừng ở đây, Tằng Lý nhìn thấy Chu Ngạc Hoa, hơi hơi khom lưng vừa muốn chào hỏi, thì người sau đã hơi nghiêng người, cười cười với ông ấy: "Được được, tiểu Tằng ngồi xuống đi."

Tằng Lý khẽ cười, nhìn lướt qua cái bàn, liền ngồi xuống bên tay phải của bà.

Tâm lý của Tiểu Viên đối với Chu Ngạc Hoa là rất phức tạp. Một mặt cảm thấy vị này chính là bậc lão làng huyền thoại hẳn là phải cúng bái. Một mặt khác thì lại có vài phần không thoải mái với bà.

Ban đầu là đêm đó ở tứ hợp viện, bà nói chuyện với anh trai thật sự là có chút chút mập mờ, tuy rằng anh trai nói cô đã nghĩ nhiều, sau đó cũng chứng minh là như thế. Vừa rồi thấy giọng điệu của Chu Ngạc Hoa khi nói chuyện với Tằng Lý cũng y như thế, đây chắc hẳn chính là giọng điệu nói chuyện trước sau không đổi của bà chăng? Dù cho là với nam hay với nữ.

Giọng điệu sâu kín, nhàn nhạt, giống một đầm nước hơi hơi dập dờn. Nói thật thì, vô cùng có sức quyến rũ.

Trên đời này, phụ nữ qua 60 tuổi, vai vế của bà trong trật tự thứ bậc xã hội có thể là bà nội, bà bà (*), bà ngoại. Bà là sự quyến rũ bất kể giới tính sẵn có.

(*) Bà bà: Tên gọi chung dùng để chỉ những người phụ nữ lớn tuổi, bao gồm mẹ của chồng, bà nội/bà ngoại, bà cố. (theo baidu)

Mà trên người Chu Ngạc Hoa, hoàn toàn đã phá bỏ sự hạn chế của tuổi tác. Ở nơi bà, bạn sẽ cảm khái rằng, hóa ra thật sự có người có thể đẹp cả đời. Tức là có nếp nhăn, tức là không hề trẻ tuổi, sự quyến rũ của bà chính là tự phát ra từ trong xương cốt.

Vừa rồi mỗi một người đều xông lên lôi kéo làm quen với bà, trong mắt mỗi một người đều có ánh sáng của sự ngưỡng mộ một cách hưng phấn. Tiểu Viên nghĩ, năm đó khi anh trai mang cô đi tứ hợp viện thành phố Bội gặp mặt bà, có thể cô cũng có nét mặt tương đồng.

Mà hiện tại cô chỉ quy củ xếp hàng đằng sau mọi người, chờ khoảng hở thì đi lên chào hỏi lễ phép.

Không biết có phải ảo giác của Tiểu Viên hay không, luôn cảm thấy ánh mắt Chu Ngạc Hoa nhìn cô cũng quái quái, cứ cảm thấy có thâm ý gì đó.

Tiểu Viên cũng quyết định rồi, cô chỉ là hậu bối, lễ phép với bà là được, cũng không cần cố tình đi lấy lòng bà, cũng không cần phải để lộ ra thông điệp rằng có quen biết với bà cho người khác. Kính nể bà, sùng bái bà, cũng không cần nhất định phải thích bà. 

Tiểu Viên đưa ánh mắt hướng về phía Hà Thần Ảnh. Vẫn là chị Thần Ảnh tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình dịu dàng ấm áp, còn là một người mẹ tốt, đây mới là thần tượng mà cô thích.

Dường như Hà Thần Ảnh cảm giác được mà ngẩng đầu, đúng chóc hướng Tiểu Viên nhìn qua, khẽ cong mắt với cô. Tiểu Viên bị tóm tại trận, cũng ngượng ngùng cười cười.

Sau khi tất cả mọi người đều làm quen một lần, buổi họp lại đọc kịch bản chính thức bắt đầu, do Từ Thù Dân chủ trì.

Dựa theo kịch bản, tập một chính là hôn sự của công chúa.

Võ Định hầu vì con thứ mà đã cầu Nguyên Khánh đế tứ hôn. Hai vị công chúa —— Sùng An và Sùng Bình, đều đã tới độ tuổi kết hôn. Sùng An là trưởng, do Hoàng hậu sinh ra. Sùng Bình chỉ nhỏ hơn một tuổi, do Trịnh Quý phi sinh ra.

Trong nhà Võ Định hầu, tổ phụ (ông nội) là đại tướng khai triều của vương triều Đại Sùng, "Võ Định hầu" là tước vị cha truyền con nối, hiện tại đã tới đời thứ ba, mà vẫn nắm trong tay quyền lực lớn một phương, trước mắt đang đóng giữ tại Bắc cương (biên giới phía Bắc).

Theo đạo lý mà nói, gia tộc như vậy không đến mức không người làm mối, chẳng qua cái này có nội tình. Võ Định hầu có hai người con trai, trưởng tử đã cưới con gái nhà danh môn thế gia, sinh được một trai một gái, mà con thứ chậm chạp không thành gia thất là bởi vì đần độn trời sinh.

Võ Định hầu vẫn chưa nói rõ ông ta muốn cầu cưới công chúa nào, nhưng dáng điệu của ông ta chính là cần phải có một vị công chúa gả vào nhà ông ta.

Quốc sự triều chính vương triều Đại Sùng còn an ổn, nhưng cũng có không ít tai họa ngầm. Sự uy hiếp từ ba bộ tộc Mông Cổ nơi ranh giới Bắc cương chính là một trong số đó, cho nên Nguyên Khánh đế đã đáp ứng thỉnh cầu của ông ta.

Kế tiếp chính là phải gả vị công chúa nào.

Nguyên Khánh đế là cái người sợ phiền toái, cũng là cái người 'không thích xáo động, một lòng an ổn'. Ý định của ông ta là gả thấp công chúa Sùng An do Hoàng hậu sinh ra.

Hoàng hậu cũng có ý lôi kéo Võ Định hầu, muốn gầy dựng cơ sở vững chắc cho Thái Tử kế vị. Nhưng đành chịu, công chúa Sùng An không muốn, làm ầm ĩ với Hoàng hậu không có kết quả, bèn chạy tới trước mặt Thái tử khóc lóc sướt mướt, lại ồn ào kéo tới trước mặt Thái hậu, nhốn nháo đến Thái hậu không vui.

Trịnh Quý phi âm thầm thuyết phục được Sùng Bình, thế là Sùng Bình đến trước mặt Nguyên Khánh đế tự tiến cử, nguyện ý thay Sùng An gả thấp, đã hung hăng đánh vào thể diện của Hoàng hậu cùng Thái tử ở trước mặt Hoàng đế cùng Thái hậu.

Hoàng hậu bị trách mắng, Sùng An bị nhốt trong cung suy ngẫm lỗi lầm, làm liên lụy Thái tử cũng đã chịu phải quở trách.

Họp lại đọc kịch bản một đoạn này, thật ra thì không có cảnh diễn của Lục Tĩnh Niên và Tiểu Viên. Hai người chỉ là đang tham dự vào, nhưng áp lực lớn nhất không thể nghi ngờ chính là Trâu Nhất Nhụy diễn Sùng An và Quách Chỉ Lộ diễn Sùng Bình.

Trước đó Thái hậu do Chu Ngạc Hoa diễn, Hoàng đế do Tằng Lý diễn và Hoàng hậu do Hà Thần Ảnh diễn, ba người quả thực là thần tiên so chiêu, nhẹ nhàng bâng quơ, lại có thể giải thích nên sự đối đầu đầy gợn sóng ngầm cùng uyên thâm của ba nhân vật này mà không mất tí hơi sức nào.

Chu Ngộ diễn Thái tử, cho dù có chút căng thẳng, có không ít vấp váp, nhưng cũng có thể nghe ra kiến thức cơ bản vững chắc.

Cũng không biết Quách Chỉ Lộ có biết là có người càng kém hơn so với mình hay không, hay là thật sự phản ứng lanh lợi tại chỗ, đọc xuống thuận lợi suôn sẻ.

Thảm vẫn là Trâu Nhất Nhụy thảm.

Đây cứ ví như một học sinh đạt tiêu chuẩn bình thường thi cử môn toán qua loa đại khái, đi quan hệ vào được lớp Olympic Toán học, thì phát hiện rằng trừ cô nàng ra, những người khác nếu không phải là quán quân Olympic Toán, thì chính là chuyên Olympic Toán, thậm chí còn có chuyên của chuyên.

Áp lực này quả thực chính là đem cô nàng mắc lên bếp lò nướng BBQ ngay tại chỗ vậy.

Một đoạn này còn đều là lời thoại của cô nàng.

Trâu Nhất Nhụy không ngừng lấp vấp khi đọc, xin lỗi, tới cuối cùng thiếu điều sụp đổ tại trận rồi.

Tiểu Viên ở kế bên cũng nhìn không đành lòng, nhưng cô cũng trợ giúp cô nàng không được, bởi vì đoạn cốt truyện này cô chỉ có một hai câu lời thoại. Vẫn là Hà Thần Ảnh kịp thời mở miệng giải vây được, đạo diễn tiểu Từ cũng nhanh chóng mở miệng nói giúp, xuôi tiếp theo cốt truyện.

Trâu Nhất Nhụy chôn đầu, nửa trận sau cũng chẳng dám ngẩng mặt lên.

Nét mặt của nhóm tiền bối từng người một bình thường, phảng phất như quen quá hóa thường, dáng vẻ không để ý chút nào, nhưng nhóm diễn viên vai dưới nhỏ ở đây đều xúc động trong lòng, gây đến động tĩnh cũng bé đi.

Chu Ngộ không nhịn được âm thầm hít thở sâu. Vào ngành bảy tám năm, hôm nay là khó chống đỡ nhất.

Buổi tối về tới khách sạn, Tiểu Viên ăn xong, trên đường về phòng thì đã bị Trâu Nhất Nhụy chặn lại. Hai mắt cô nàng dại ra mà lại sưng đỏ, cả người nhìn thê thê thảm thảm, ôm chặt kịch bản: "Giang hồ cứu cấp! A, không, cứu mạng á!"

"Hả?"

"Cô luyện diễn với tôi đi, xin cô đấy!" Trâu Nhất Nhụy nhìn cô, đáng thương vô cùng.

"Nhưng tôi và cô không có bao nhiêu cảnh chung nha?" Tiểu Viên gãi gãi đầu.

"Không sao, cô cùng với tôi nhé, cô diễn những người khác đối đáp một chút với tôi, xin nhờ cô đấy! Cốt truyện này chỉ có cô là bạn tôi!" Trâu Nhất Nhụy rũ mày, dẩu môi, hai mắt phiếm nước, đã vận dụng hết kỹ năng diễn xuất cả đời vào.

Tiểu Viên bị cô nàng kích thích làm nổi da gà cả người: "Không phải tôi không muốn giúp cô đâu, tôi cũng phải trở về luyện tập mà, bài tập của chính tôi còn rất nhiều......"

"Cầu cô đấy, chị Viên à, hãy nhìn vào tình cảm xưa kia của chúng ta! Huhuhuhu! Chị Viên hỡi!" Nước mắt của Trâu Nhất Nhụy còn chảy ra thật, túm chặt tay Tiểu Viên, cọ luôn nước mắt hướng lên người cô. Tiểu Viên ớn lạnh một phát, thật sự chịu không nổi: "Được được được, ôi trời ơi, cô lau chùi nước mũi trước đi!"

"Cảm ơn cô, con người cô thật tốt!" Trâu Nhất Nhụy khóc lớn: "Huhuhuhu, tôi quá thảm rồi, sớm biết vậy thì tôi đã không tới, huhuhu, hôm nay suýt nữa tôi đi đời tại chỗ rồi!"

Tiểu Viên thấy cô nàng như vậy, vừa buồn cười, lại đồng tình với cô nàng, còn có chút đồng cảm lây như đặt vào chính mình: "Được rồi được rồi, đi thôi, đến phòng của tôi."

Trâu Nhất Nhụy nắm tay áo cô, vừa đi còn vừa khóc thút thít đáng thương tội nghiệp: "Tôi quá thảm rồi, quá thảm rồi......"

Tiểu Viên bị cô nàng kêu gào đến áp lực cũng dâng cao: "Được rồi mà, tôi cũng áp lực rất lớn, tôi cũng sợ hãi......"

"A, đúng rồi, trời ạ, cô còn phải hôn hít với Chu Ngộ, còn phải đi quyến rũ chị Thần Ảnh, còn phải đấm chân cho cô Chu. Trời ạ, cô cũng khó khăn quá rồi đi?"

Trâu Nhất Nhụy cũng đọc đi đọc lại làm quen với những người trong kịch bản mấy lượt, vừa so sánh phần diễn. Cô nàng không những không dễ chịu, còn khóc đến to tiếng hơn nữa, cảm xúc của Tiểu Viên cũng bị cô nàng lôi kéo đi xuống theo: "......"

"Tôi không tin chỉ có hai người chúng ta khó khăn như vậy!" Trâu Nhất Nhụy mở nhóm WeChat ra, cái đã thêm mấy người trẻ tuổi bọn cô.

Bên trong đã có người đang trò chuyện, Lục Tĩnh Niên nhắc tới các cô, đính @ từng người một, cổ vũ các cô.

Chu Ngộ đang nói: "Tôi chuẩn bị đợi lát nữa đi tìm thầy Tằng Lý nghiên cứu thảo luận một chút......"

Quách Chỉ Lộ nói: "Em cũng vậy, lấy hết can đảm, đi tìm phía cô Trịnh Hoàn......"

Trâu Nhất Nhụy chớp chớp đôi mắt chưa khô vết nước: "Ể?"

Tiểu Viên nhìn nhìn, ngẫm nghĩ rồi nói: "Hay là cô đi tìm chị Thần Ảnh xem, cô và chị ấy đều thuộc Đồng Hoa, với lại con người chị Thần Ảnh rất tốt, nói không chừng......"

"Đúng!" Trâu Nhất Nhụy móc khăn giấy ra lau mặt, hơi xì nước mũi, vứt ra, phấn chấn lên lại: "Sao tôi không nghĩ tới nhỉ!"

Tiểu Viên gật đầu, khi vừa định đi thì lại bị cô nàng túm lấy. Trâu Nhất Nhụy lại hướng về cô với mắt trông mong: "Cùng đi nha, có mặt cô tôi tương đối an tâm."

Tiểu Viên vừa định từ chối.

Trâu Nhất Nhụy vội vàng bổ sung: "Vừa lúc cô có thể cùng chị Thần Ảnh tập luyện tình tiết quyến rũ chị ấy một chút!"

Tiểu Viên: "......"

Tuy là có tình tiết lệch lạc này, đem ra nói sao mà nghe thấy rất kì kì?

Cô không lay chuyển được Trâu Nhất Nhụy, hai người đành phải đi đến hướng phòng Hà Thần Ảnh. Ấn chuông cửa, qua một lát sau, Hà Thần Ảnh tới mở cửa, lướt qua từ khuôn mặt khóc loang lổ của Trâu Nhất Nhụy tới khuôn mặt mang vẻ bất đắc dĩ của Tiểu Viên. Cô ấy mỉm cười, đã ngầm hiểu trong lòng: "Vào đi."

Lại nói tiếp, ba người các cô cũng coi như là có duyên, lần thứ hai ba người cùng nhau hợp tác. Càng là lần thứ hai Hà Thần Ảnh diễn mẹ của Trâu Nhất Nhụy.

Trâu Nhất Nhụy vừa kích động liền nhào qua hướng vào lòng ngực của cô ấy: "Chị à, chị chính là mẹ ruột của em!"

Hà Thần Ảnh bị cô nàng ôm cái ngay chóc, nghe thấy lời này thì hơi hơi lúng túng một chút, thoáng nhìn về đằng trước, bốn mắt nhìn nhau với Tiểu Viên. Tiểu Viên bưng kín mặt mình, vẻ mặt "mắt không thấy".

Hà Thần Ảnh ngược lại bị động tác nhỏ của Tiểu Viên chọc cười.

Một bên khác, vất vả lắm Quách Chỉ Lộ mới tích đủ dũng khí, đi gõ cửa chỗ Trịnh Hoàn, lại bị trợ lý của cô ấy báo rằng, cô Trịnh đã đi ngủ đúng giấc để giữ gìn sức khỏe rồi.

Quách Chỉ Lộ trợn mắt há mồm: "Hở? Còn chưa 9 giờ?"

Chu Ngộ cũng vồ cái hụt, trợ lý thầy Tằng nói với anh ta một cách khách khách khí khí:"Thầy Tằng ra cửa tản bộ xách lồng chim đi rồi."

Chu Ngộ: "......"

Nguyên Khánh đế không yêu sắc đẹp, không thích chính sự, không giỏi viết văn, cô độc một mình ưa nuôi chim trồng hoa. Trong giới đều nói thầy Tằng hễ vào đoàn phim thì liền sẽ đem bản thân biến thành nhân vật diễn, quả nhiên danh bất hư truyền.

- --------