[Ansatsu Kyousitsu] Thiên Thê Truy Đuổi

Chương 32




Nicki vội giấu chiếc hộp ở sau lưng, lắc lắc đầu: "Không có việc gì, hoàn toàn không có việc!"

Akaori nheo mắt nhìn vẻ mặt ngok ngeck Nicki, chép miệng nhìn chính mình phòng. Hình như chính mình bị ngất đi bởi vì Koro-sensei đánh nhau.

Chậc, dù sao đánh cũng đánh. Đổi một chỗ cũng không quan hệ.

"Sau khi tôi ngất đi đã xảy ra chuyện gì?" Akaori xoa thái dương.

Mong là không xảy ra chuyện gì lớn.

Nicki mặt nghiêm trang lắc đầu, "Tôi không biết gì hết. Bởi vì sau đó tôi phải khiêng cái tên bất tỉnh nhân sự nào đó về nhà." cậu ta lắc lắc bả vai thở dài nói, "Ngày mai tôi nghĩ mình phải đi bệnh viện kiểm tra một chuyến, thực sợ hãi tay què."

Akaori khóe môi giật giật nhìn diễn trò Nicki, xoa xoa nắm tay vẻ mặt tươi cười đứng dậy, "Thế để tôi giúp cậu xoa bóp miễn phí, đảm bảo tốt hơn so với bệnh viện luôn!"

Nhìn nghiêm trang mỉm cười Akaori, Nicki rụt rụt cổ ngượng ngùng nói, "Ai không cần, tôi cảm thấy chính mình ổn." cậu ta nói xong vỗ ngực bạch bạch, "Nam tử hán đại trượng phu sao khụ khụ!"

Có lẽ bởi vì vỗ ngực quá mạnh mà cậu ta bắt đầu ôm ngực ho lên.

Akaori không chút nào nể tình bắt đầu cười châm chọc, "Xem xem nam tử hán."

Quả thực, ấu trĩ.

Nicki vuốt vuốt ngực, mặt vô biểu tình đánh trống lảng, "Nhiệm vụ bị lão quái vật làm hỏng rồi đi? ha hả, đừng để lũ đó tìm đến tận nơi đuổi giết nhé."

Akaori biểu tình thu hồi, kéo ra ghế ngồi gác chéo chân lên đùi, tặc lưỡi.

Thực phiền toái. Hiện tại nói gì đều trễ. Đồ vật cũng trả trở về đi, hiện tại bên kia tổ chức không biết như thế nào. Akaori trong lòng nóng nảy, trong lòng nổi lên giết người xúc động.

Nicki nghiêng mặt nhìn nàng, tựa thật tựa giả nói, "Xem ra, phải dẹp cái tổ chức kia gì đi rồi. Nếu không sau này cuộc sống của chúng ta liền sẽ thiệt nguy hiểm a." nói về sau Nicki ôm hai cánh tay vẻ mặt sợ sệt tái nhợt lại, bộ dáng đúng là thực sự sợ hãi.

Akaori mỉm cười, nhưng đôi mắt lại không cười. Xem ra chỉ còn cách đó.

Dù sao bọn họ vẫn còn một ông thầy quái vật đâu. Nên tận lực sử dụng.

Akaori mở ra điện thoại, nhìn bên trong một đống cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn. Cô trực tiếp xóa rớt, chặn số. Tìm Karasuma số điện thoại, đánh qua đi.

Điện thoại truyền ra đô đô đô thanh âm, sau đó liền vang lên giọng nói.

/Karasuma nghe, Akaori em sức khỏe không thành vấn đề chứ?/

"Vâng, em vẫn ổn. Koro-sensei có ở đó không vậy ạ?" Akaori nắm điện thoại.

/Koro hiện đang lên lớp. Em có chuyện gì cần thầy nhắn lại không?/

"À không sao. Em cũng không quá gấp." mà là rất gấp. Akaori mỉm cười biết rõ cố hỏi, "À lúc nãy có chuyện gì xảy ra vậy thầy? Cái kia mặc đồng phục cùng Koro-sensei đánh nhau là ai vậy?"

Karasuma xoa thái dương nói, /Là học sinh mới. Hiện tại liền có điểm phiền phức. Ban nãy Nicki-kun đánh người bảo hộ của em ấy, bây giờ anh ta đang bất tỉnh nhân sự nằm ở đây./

Akaori khóe mắt giật giật, liếc mắt nhìn chuẩn bị nhẹ chuồn hung thủ, cùng Karasuma chào tạm biệt, "Hóa ra có chuyện như vậy. Vậy hiện tại em mang cậu ấy đến cấp người ta xin lỗi. Thành thật xin lỗi thầy."

Akaori có cảm giác bản thân giống như bị mắng vốn phụ huynh, tâm tình thực táo bạo. Vừa dập máy liền đi đến trước Nicki phòng đá tung cửa, "Cái tên ngu xuẩn kia nhanh bước ra đây. Có thôi hay không chọc phiền toái!"

Nicki quay lại ghế, thực ngầu mà vuốt tóc, "Tên mắt chột đó liền chán ghét. Tôi đánh hắn làm sao vậy?"

Akaori nghiến răng đánh một cú vào đầu cậu ta, "Có đánh cũng phải tìm chỗ không có người mà đánh. Có hay không đầu óc?"

Nicki: ...

Được rồi. Là tôi không đầu óc.

Akaori bực bội khoanh tay, xách Nicki cổ áo nói, "Đi. Đi xin lỗi."

Nicki bị nàng kéo, mặt xụ một đống bất bình nói, "Không muốn!"

"Không muốn cũng đi!" Akaori kéo cậu ta tay, một bên đóng cửa một bên giáo dục, "Chúng ta hiện tại muốn làm một cái ngoan ngoãn học sinh! Không đánh nhau, không mắng người, học tập tốt! Chúng ta phải làm một cái đệ tử tốt!"

Nicki che chắn Akaori thanh âm. 

Akaori hận sắt không thành thép nhìn cậu ta, có điểm tâm mệt. Giống như chính mình hài tử không nghe lời, người mẹ này đầu đều sắp bạc hết.

Akaori lôi kéo Nicki, đi được nửa đường, một chiếc màu đen xe con ào tới chắn ngang hai người. Cửa mở ra, mấy cái to lớn người đàn ông mặc vest đen tiến tới chụp lấy hai người lôi kéo lên xe. Akaori cùng Nicki vẻ mặt như than bị trói ngồi ở trong xe. Xung quanh bị mấy cái to lớn người vây quanh.

Nicki mặt đều mau banh không được nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói, "Xem cậu làm cái gì chuyện tốt."

Akaori có cảm giác muốn che mặt, nhưng nề hà tay bị trói, chỉ có thể banh một khuôn mặt nhỏ bực bội, "Thật phiền toái! Đáng lẽ không nên trở về!"

Nicki trừng Akaori, "Có phải hay không trách tôi mang cậu về nhà? Ai cái đồ vô ơn!"

Cậu ta thật lòng lo lắng nên mới mang cô về nhà. Vậy mà bây giờ khen ngược. Mắng cậu ta.

Chie mặt vô biểu tình nghe hai cái cãi qua cãi lại, khóe môi không nhịn được run rẩy gào lên, "Đều câm miệng! Có biết hay không chính mình đang ở đâu?!"

"Biết làm sao vậy, không biết làm sao vậy!?" Akaori cùng Nicki đồng thanh nói. Sau đó hai người nhìn nhau, hừ một tiếng quay chỗ khác.

Chie: ...

Chie chỉ tay vào hai người, giọng nói run rẩy, "Hay lắm, hai người này. Có phải hay không muốn chết!?" Chie chỉ tay vào Akaori, "Còn cậu, sao cậu có thể mang đồ vật trả trở về đi! Cậu có hay không điên?"

Hiện tại nhiệm vụ không hoàn thành, đồ vật cũng quy về chủ cũ. Boss hiện tại vô cùng tức giận.

Xui xẻo chính là Chie cùng Washi!

Nicki nhìn Chie thảo phạt Akaori, sắc mặt không phải rất đẹp, âm trầm nói, "Thu tay lại hoặc là chặt ngươi ngón tay."

Chie bị Nicki đôi mắt dọa tới rồi, rụt người về phía sau. Sau đó sắc mặt đỏ lên.

Cô thế nhưng sợ hãi một cái học sinh trung học.

Quá quắt lắm rồi!

"Tới, cắt. Cắt cho ta xem!" Chie đưa chính mình ngón tay đến trước mặt Nicki, chọt chọt, "Như thế nào? Không cắt được?"

Akaori xem hai người, mặt vô biểu tình, tặc lưỡi. 

Chie ngón tay bị kéo một chút, cả người ngưỡng về phía trước.

Chỉ trong một giây tích tắc, Nicki chế trụ Chie cổ. Đầu súng chĩa vào cô ta thái dương.

Chie sắc mặt dại ra xem Akaori một mình cắt đứt bốn người áo đen cổ, sạch sẽ nhanh gọn không hề dính máu, miệng lắp bắp, "Các ngươi..."

Chie các ngươi nửa ngày, không nói ra được tiếp.

Đầu óc trống rỗng tự hỏi, cậu ta lấy súng ở đâu ra. Thủ sẵn sao? Vạn Vạn câu hỏi cũng không thay đổi được tình cảnh hiện tại, rằng bọn họ đã bị hai người hoàn toàn khống chế.

Akaori lau mũi dao vết máu lên một cái "xác chết". Đóng lại một cái dao đi đến bên cạnh lái xe Washi mặt vô biểu tình nói, "Đi theo chúng ta chỉ dẫn, hai hai đứa nhóc các ngươi sẽ được toàn mạng."

"Nga, cũng đừng nghĩ đến liên lạc tổ chức nếu không muốn ngươi cô bạn bé nhỏ đầu bị thủng một lỗ."

Washi bàn tay phía dưới cứng lại, nhìn trên gương chiếu hậu Chie bị chĩa súng vào đầu, khuôn mặt cậu ta tràn đầy hoảng sợ, chính mình cổ cũng bị sắc lạnh mũi dao ma sát bắt đầu xuất hiện đau đớn. Cho nên cậu ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Chiếc xe đi đến một cái bỏ hoang cảng tàu. Hai cái Chie cùng Washi bị trói lại ném đến bên trong một cái thùng hàng đi. Miệng bị bịt kín, cả người bị dây thừng bó chặt Chie trong lòng nóng nảy. Thực sợ hãi.

Nicki đóng lại cửa. Nhìn Akaori một người khiêng ra bốn cái xác chất một chỗ, đi đến phụ một tay giúp ném xác. Bốn cái bị phi tang dưới biển, Akaori thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xong. Nếu để cái kia lão quái vật biết được chuyện hôm nay, Akaori thật sự không thể tưởng tượng được ông ta sẽ làm ra vẻ mặt gì.

Thật sợ hãi.

"Hai cái bên trong kia làm sao bây giờ?" Nicki chỉ vào phía xa thùng hàng.

Akaori khoanh tay lạnh nhạt trầm ngâm, "Trước tiên xử lý chiếc xe. Còn hai cái đó... để tạm ở đây đi." cô móc ra điện thoại xem giờ, "Bây giờ phải đi gặp Koro-sensei đã."

Nicky đang chuẩn bị leo lên xe lại bị người nắm cổ áo kéo.

"Đi taxi." Akaori mặt vô biểu tình nói. 

Nghĩ sao đi cái xe đó. Biết sẽ có chuyện gì xảy ra không hả cái tên ngu xuẩn này.

Dù sao Akaori biết cho dù nói ra cũng chỉ phiền toái chính mình, quyết định câm miệng.

Hai người ngồi taxi đuổi tới trường học. Trèo đèo lội suối đến nơi, bầu trời cũng đã chuyển màu.

Akaori gõ cửa văn phòng, kéo ra cửa nhìn bên trong ba người, mặt mỉm cười, "Hello! Em tìm thấy đó Koro-sensei. Có thể hay không cùng em nói chuyện một chút... xíu."

Koro-sensei môi cong cong đứng dậy, "Thầy cũng muốn cùng em nói chút chuyện."

------

suýt quên mất. sorry mọi người :(((