Chương 98: Hàng giả gặp hàng thật
Một nhà trọ sang trọng tại thành Berytus,
Alan đang tính mở cửa phòng thì bỗng dưng nhíu mày, nhưng chỉ trong giây lát khóe miệng lại nhếch lên, chứng tỏ tâm tình hắn thật không tệ.
Đằng sau cánh cửa, xuất hiện là một bóng hình vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lúc này trên người Veronica đã không còn mặc bộ váy tiếp tân gợi cảm như trước, nhưng đổi lại là một thân quần áo bó sát người, còn khoác thêm một chiếc áo choàng màu lục. Ít đi nét quyến rũ mị hoặc, nhiều thêm một phần khí khái mà một vị kỵ sĩ nên có.
Thiếu nữ Half-Elf quay đầu, con ngươi bích lục nhìn chằm chằm lấy trước mặt mình nam tử trẻ tuổi. Dù trong đêm tối, Alan cũng có thể nhận thấy một nét bối rối thoáng hiện trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Ngươi đã tới, nữ tiếp tân thân yêu của ta!”
“Ngài cũng nên biết, ta vốn cũng không phải là nữ tiếp tân. ” Veronica lập tức nóng nảy, theo bản năng phản bác, gò má lại bắt đầu hồng thấu vì nhớ lại chuyện hôm qua.
Từ lúc gặp mặt tới giờ, hành động và lời nói của nam tử này đều cho nàng ấn tượng rất đặc biệt, khác xa với những quý tộc khác từng gặp, khiến cho Veronica thường xuyên khó mà giữ vững được bình tĩnh.
“Ha ha, phản bác... thì ra chỉ là phần đầu, nhưng không phủ nhận mình đã là người của ta rồi. ” Alan vui vẻ thầm nghĩ tuy nhiên lại không nói thẳng ra. Tại thời điểm này, hắn cũng không muốn quá mức trêu chọc trước mặt mình thiếu nữ Half-Elf. Nàng mà xấu hổ quá chạy trốn hắn biết tìm ai khiếu nại a.
Hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh lại, Veronica sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.
“Nam tước đại nhân, điều kiện của ngài... Ta đáp ứng! Cũng hy vọng ngài sẽ thực hiện lời hứa, đối xử tốt với những thiếu nữ đáng thương kia. ”
“Tất nhiên, ngươi rất nhanh sẽ thấy được thành ý của ta. ” Alan bình tĩnh hồi đáp, trong đôi mắt hoàn toàn không có một tia nào đùa giỡn.
Nhìn chăm chú vào gương mặt của nam tử tóc đen, Veronica trong lòng thầm thở phào một hơi, cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Quỳ một chân xuống, thiếu nữ dựa theo truyền thống tuyên thệ của kỵ sĩ, đối với chủ quân tương lai của mình dâng lên trung thành.
Tuy tính cách có vẻ như rất tốt sắc, những ngẫm lại thì nam nhân nào mà không như vậy, khuôn mặt dễ nhìn cũng xem như bù lại a. Quan trọng là thực lực và khí độ của Alan hoàn toàn xứng đáng nhận được nàng thuần phục.
“Bạo phong chi thần chứng giám. Ta, Veronica Faemoira, sẽ trở thành trong tay ngài thanh kiếm sắc bén nhất, vì ngài đối mặt với mọi kẻ địch.”
Thanh âm dễ nghe nhưng vô cùng trang trọng. Ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa sổ làm cho vài lọng tóc của nàng sáng lên ánh bạc, đúng thật là làm cho người cảm nhận được một cảm giác tươi đẹp.
“Ta tiếp nhận sự trung thành của ngươi! Đứng lên đi, kỵ sĩ Veronica!”
Lấy một tay đỡ lấy thiếu nữ, Alan cũng không nhịn được mà lộ ra một nụ cười.
“Nam tước đại nhân, thật ra ta... ”
Được Alan đỡ dậy, thiếu nữ không biết sao bỗng dưng có chút ngại ngùng, dường như muốn nói điều gì đó lại thôi.
“Ngươi còn có điều gì muốn nói sao? Veronica. ” Alan lại bắt đầu dâng lên một chút hứng thú. Tuyên thệ trung thành cũng đã xong, nàng chẳng lẽ còn có vấn đề khó xử.
Thiếu nữ Half-Elf khẽ cắn môi, bắt đầu chậm rãi kể lại.
Câu chuyện cũng không phức tạp, từ nhỏ phụ thân của nàng, cũng là một vị Half-Elf bất hạnh mất sớm để lại thiếu nữ lẻ loi một mình. Trong quá trình trưởng thành, Veronica lần lượt lang thang khắp nơi từ lãnh địa này tới lãnh địa khác. May mắn là do đã thức tỉnh thiên phú ma pháp, lấy thực lực của nàng cũng không e ngại hầu hết các nguy hiểm.
Vấn đề tới, thỉnh thoảng thiếu tiền thì thiếu nữ Half-Elf này lại cao hứng đi làm một cái du hiệp, chuyên nhằm vào những tên thương nhân hay quý tộc ác ôn, t·rừng t·rị một phen khi thấy bọn chúng ức h·iếp người nghèo, tiện thể tới một đợt c·ướp phú tế bần, ‘bần’ ở đây tất nhiên cũng bao gồm chính bản thân nàng.
Do hay mặc một chiếc áo choàng màu lục, cặp mắt lộ ra ngoài cũng màu bích lục, thế nên tại một số lãnh địa, Veronica được rất nhiều dân chúng xưng làm... ‘Emerald Wind’ (màu lục bảo chi phong). Và nổi tiếng như vậy, bị truy nã cũng là tất nhiên. Tại vài lãnh địa phía bắc, tiền thưởng của nàng có khi lên tới trên trăm kim tệ.
Nghe Veronica thuật lại, Alan chỉ cảm thấy một trận... mộng bức.
‘Giả đạo tặc’ à không phải nói là ‘du hiệp g·iả m·ạo’ gặp ‘du hiệp chân chính’ là thế nào một cái cảm giác a. Mới đây hắn còn đóng vai làm tín đồ của bạo phong chi thần, nam nhân như gió, đánh cờ hiệu vì tự do mà chiến đâu. Bây giờ khá lắm, một vị ‘hàng thật’ lại xuất hiện trước mặt hắn.
“Đại nhân, ta rất có thể mang đến cho ngài phiền toái. ” Khẽ cắn môi, Veronica có vẻ xấu hổ lên tiếng.
Hơi lấy lại tinh thần, Alan rất sảng khoái đáp lại:
“Hoàn toàn không có gì phiền phức!”
Suy xét giây lát là biết được, nàng đắc tội cùng lắm chỉ là vài tiểu quý tộc như nam tước, hoặc tử tước. Đối thủ như vậy tới bao nhiêu Alan cũng không ngại, cuối cùng cũng sẽ chỉ như gia tộc Leighton đưa tiền đưa trang bị.
Chứ nếu có bá tước gia tộc nghiêm túc xuất thủ, lấy sức mạnh của một vị Ma Pháp Kỵ Sĩ Chiến Thuật Cấp hoặc chỉ cần mười tên Ma Pháp Kỵ Sĩ ra tay, Veronica không có khả năng còn tự do tự tại cho tới giờ.
“Còn về việc an bài cho đoàn người, sau bữa dạ tiệc tại gia tộc Cameron, ta sẽ xử lý. ”
“Cảm tạ... ” Giọng nói như cũ êm ái như gió thoảng, đúng là làm cho người thư thái.
“Vậy ta cũng xin cáo từ, nam tước đại nhân. ”
Khẽ cúi người thi lễ, Veronica tính quay người rời khỏi. Tiếc là nàng chưa kịp nhảy ra khỏi cửa sổ, thì vòng eo đã bị một cánh tay rắn chắc giữ lại.
“A... ” Veronica có chút hốt hoảng.
Gặp dịp như vậy, Alan còn bỏ qua thì đúng là không phải hắn rồi, làm chủ quân cũng phải nên dành thời gian chăm sóc một chút cho nàng kỵ sĩ đáng yêu của mình sao.
“Đêm nay nếu tới... ngươi cũng không cần đi rồi. ”
Thân hình nam tử áp sát, hơi thở nóng rực làm cho cơ thể mảnh mai của thiếu nữ bắt đầu run rẩy, không biết là do ngượng ngùng hay do kích động.
Lại một đêm không ngủ.
...
Sáng hôm sau,
Đi trên đường phố, cảm thụ được trên thân thể một chút dư hương vẫn còn lưu lại, làm cho Alan có hơi tiếc nuối.
“Thiếu nữ a, vẫn còn ngượng ngùng như vậy. ”
Không để ý tới dòng người qua lại, hắn lại bắt đầu lâm vào trầm tư.
Thật ra Alan sớm đã có dự tính một lần nữa tham quan một cái thành thị lớn như Berytus. Muốn phát triển kinh doanh của lãnh địa, thăm dò thị trường là bắt buộc.
Từ thế giới Goblin Slayer, hắn còn mang về hàng loạt kiến thức như chế tác ma dược, bản vẽ của nhiều ma pháp vật phẩm thông dụng, và đặc biệt là hạt giống thực vật. Những thứ này thường đều là tài phú quý báu và căn cơ của một thế lực, nhưng lấy danh tiếng của Alan tại hậu kỳ tới tay cũng không phải khó khăn gì.
Đã ở thân tại một thế giới ma pháp, thực lực chưa đủ hắn cũng không muốn chơi vài kiểu khác người như động cơ hơi nước, họa phong thật không phù hợp.
Kinh doanh ma dược và vật phẩm ma pháp, còn là độc quyền hình thức mới càng dễ dàng kiếm lời, lúc sau nghiên cứu thêm cái nước hoa hay làm muối từ biển cũng không tệ. Cá hộp chắc cũng sẽ rất được hoan nghênh a.
“Tiếc là... phong ba lại sắp tới. Đại kế thương nghiệp cái gì đành phải xếp phía sau. Mạng nhỏ và lãnh địa an toàn mới là quan trọng ”
Ngước mắt nhìn mặt trời gần khuất bóng, Alan biết đây nên là thời điểm bữa dạ tiệc sắp bắt đầu.