Chương 93: Charming Scarlet
Charming Scarlet (màu đỏ tươi quyến rũ)
Nghe cái tên là biết rằng một chỗ tràn đầy phấn son... không đứng đắn,
Kiến trúc bên trong cực kỳ rộng rãi, thảm đỏ trải đầy khắp nơi, tuy là nơi ăn chơi đàng điếm nhưng không hề ồn ào. Alan cũng phải thầm khen một câu ‘công tác cách âm làm rất tốt’.
Mỗi lần hít thở là đều có thể ngửi được một mùi huân hương nhàn nhạt, không hề có chút nào gay mũi mà lại nhẹ nhàng thoang thoảng. Lấy khứu giác hơn người của Alan, có thể nhận ra hỗn tạp hơn 10 loại hoa cỏ khác nhau.
“Thú nhân, rất nhiều sao. ” Hắn hơi nheo mắt đánh giá, ở khắp nơi nhiều thân ảnh mọc đuôi đang chăm chú quét dọn cũng như bưng bê đồ dùng. Trên cổ, hoặc chân đều có đeo vòng gắn dây xích. Đây là đặc trưng của... nô lệ.
Tại vương quốc Hamilton, thú nhân muốn sinh hoạt trong lãnh địa của nhân loại là vô cùng khó khăn, ngoại trừ làm nô lệ thì gần như ít có lựa chọn nào khác. Trở thành nô lệ có khi còn xem như là một loại biến tướng bảo hộ, bị đối xử thế nào không nói, ít ra tạm thời cam đoan được an toàn về sinh mệnh, sẽ không bị người tùy ý s·át h·ại.
“Hoan nghênh các vị!” Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Đi tới là một thiếu nữ trẻ tuổi, mái tóc dài vàng óng được chải và buộc lại gọn gàng lại phía sau.
Giọng nói êm tai khuôn mặt lẫn dáng người đều xinh đẹp, trang điểm cũng phù hợp, làm cho Alan ánh mắt cũng hơi sáng lên.
“A, còn là một Half-Elf. Nói đúng hơn là có chút huyết mạch của tộc Elf.” Alan có chút hứng thú quan sát lấy thiếu nữ, đôi tai hơi nhọn đặc trưng đúng là không làm người khác chú ý cũng khó.
Còn Brayden và Will, hai thằng c·hết tiệt này đã sớm ánh mắt trợn trừng như muốn ăn người. Quá mất mặt! Phong độ quý tộc đúng thật là đã sớm bị ném lên chín tầng mây đi.
“Chắc các vị là lần đầu tới nơi này a. Ta rất vinh hạnh được giúp cho các vị giới thiệu một chút!”
Không hề có tỏ ra bất cứ một tí nào cảm xúc chán ghét, thiếu nữ rất tự nhiên mà nở một nụ cười.
Nhìn cách ăn mặc, trước mắt đám người trẻ tuổi này đều là quý tộc, nàng thật sự không muốn đắc tội. Nhất là, đi đầu vị nam tử tóc đen này.
Ánh mắt đối phương nhìn về phía nàng, làm cho thiếu nữ cũng có một chút cảm giác sợ hãi.
Alan khóe miệng hơi giương lên, đột ngột mở miệng:
“Nơi này, hôm nay ta bao hết!!!”
“A... ” Thiếu nữ Half-Elf, sắc mặt tươi cười đột nhiên cứng ngắc. Nàng hoài nghi rằng mình nghe lầm.
“Ngạch, Alan, nơi này không phải... ” Brayden lúc này cũng lấy lại tinh thần, lập tức cuống quýt lên tiếng. Trong nội tâm lại lên tục gào thét:
“Đại ca của ta, nơi này là Charming Scarlet, không phải là quán rượu bình thường a. Một lần chơi bời muốn thoải mái cũng phải chừng 2 cái kim tệ, tức là 20 ngân tệ lận. Tiền tiêu vặt 1 tháng của ta nhiều lắm cũng chỉ có nhiêu đó. Còn muốn bao hết? ngươi bán thận hay là ta bán thận. ”
Will lúc này cũng như nghẹn một cục trứng gà, ấp úng không nói lên lời. Làm con trai của một nam tước, trong nhà hắn còn không phải là con một, lại cũng không được coi trọng, một tháng cũng chỉ được chưa tới 1 kim tệ, so với Brayden còn thảm.
“Vị thiếu gia này, chỗ chúng ta... ” Thiếu nữ Half-Elf cũng tính lịch sự khuyên bảo, nhưng chưa đợi nàng hết lời...
Nhiều tiếng vang do kim loại v·a c·hạm vào nhau nổi lên.
Dưới khuôn mặt trợn mắt há hốc mồm của Brayden lẫn Will, Alan như ảo thuật lấy ra một túi vải to bằng nắm tay ném tới trước mặt thiếu nữ Half-Elf, khiến cho nàng phải theo bản năng tiếp lấy.
“100 kim tệ, làm đặt cọc là đủ đi. ”
Nụ cười trên khuôn mặt nam tử tóc đen càng trở nên rực rỡ.
“Còn có, ta gọi là Alan Lawrence, một vị nam tước. ”
Nhìn trong lòng mình một đống kim tệ lóe sáng, thiếu nữ có chút mộng. Luôn bình tĩnh thông minh như nàng bây giờ cũng không biết phải nói gì.
Một trận trầm mặc.
“Thứ lỗi! Các vị, có thể cho ta biết chuyện gì xảy ra sao?” Một giọng nói vang lên cắt đứt bầu không khí yên tĩnh.
Xuất hiện lần này, là một nam tử trung niên, dáng người đạo mạo, tóc chải vuốt phẳng phiêu. Trên người hắn mặc một bộ lễ phục thân sĩ màu lam.
Thiếu nữ Half-Elf như gặp được cứu tinh, nhanh chóng thì thầm bên tai hắn, ánh mắt vẫn luôn bối rối liếc nhìn Alan vài lần.
Nam tử hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mới quay sang phía Alan, khẽ khom người. Biểu đạt một động tác lễ nghi quý tộc cũng khá tiêu chuẩn.
“Nam tước đại nhân, xin ngài thông... ”
Hơi giơ lên một tay cắt đứt hắn, Alan như cười mà không cười.
“Hắc, nghĩ kỹ một chút lại nói đi... ”
Đồng thời, một cỗ ma lực nồng đậm và tinh thần uy áp chợt lóe lên rồi biến mất. Người thường có thể không phát giác, nhưng đối với vị thân sĩ này thì...
“Ý ta là... rất vui lòng được phục vụ ngài! Chúng ta lập tức đi chuẩn bị. ”
Nam tử trung niên khẽ xoa trên trán mồ hôi lạnh, miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Mời đi theo ta, Nam tước đại nhân!”
Alan hài lòng gật đầu, nhưng cũng không có lập tức rời đi. Mà là thân hình nhanh chóng tới gần vị thiếu nữ mà vẫn còn đang sửng sốt đứng đó.
Đưa tay nâng lên cái cằm nhỏ nhắn của nàng, tiếp đó từ tốn thì thầm vào bên chiếc tai nhọn:
“Đúng rồi, ta nói bao hết, tức là gồm luôn cả ngươi a, tiểu thư xinh đẹp. ”
“Cái này... ta... ” Cảm giác được hơi nóng thổi qua, thiếu nữ Half-Elf lúc này thật sự luống cuống, gò má hơi có chút đà hồng vì xấu hổ.
Đổi lại chỉ là tiếng cười càng trở nên vui thích của một vị nam tước trẻ tuổi.
...
Một nơi khác tại thành Berytus,
Khác với sự phồn vinh tại khu thương mại, không khí của nơi xóm nghèo yên tĩnh và âm u này làm cho ai cũng phải cảm thấy lạnh lẽo.
Tại xã hội phong kiến như vương quốc Halmiton, giàu nghèo chênh lệch càng khiến cho người thêm tuyệt vọng. Không có cái gọi là nhân quyền, trợ cấp hay quỹ từ thiện.
Dù giáo hội và nhà giàu có thỉnh thoảng cũng cấp phát đồ ăn, nhưng cũng là muối bỏ biển mà thôi. Hàng ngày, vẫn có vô số người phải c·hết vì đói, vì rét lạnh, vì bệnh tật.
Và b·ạo l·ực, cũng là không được kiểm soát.
Cầm lấy một chiếc bánh mì màu đen đã có hơi bốc mùi, trộn lấy không biết bao nhiêu mùn cưa, nhưng thiếu nữ trẻ tuổi với đôi tai mèo vẫn cứ khư khư ôm chặt lấy vào trong ngực như trân bảo, cặp mắt cảnh giác ngó nhìn xung quanh.
Đây, cũng chỉ là tiền lương một buổi chiều làm công của nàng a.
“Hắc, ngươi tưởng đổi một con đường là thoát được?”
Thanh âm châm chọc làm cho thân hình thiếu nữ cứng lại. Đập vào mắt là ba tên nam tử, quần áo cũng rách nát, ánh mắt tràn đầy ác ý.
“Các ngươi... ta không phải đã... đưa hết đồ ăn bữa trưa sao. ” Thanh âm của nàng đã có chút run rẩy, thân hình không tự chủ được mà lùi lại vài bước.
Bộ dáng là như thế để cho người ta thương tiếc.
Nhưng đáp lại nàng cũng chỉ là một trận đ·ánh đ·ập vô tình.
“Ngươi một cái tạp chủng, đi ăn bọ đi thôi. ”
“Gương mặt còn xấu xí, bán không được tiền. Phế vật! ” Phun một ngụm nước bọt, một nam tử còn thuận chân đạp xuống vài cước.
Không được bao lâu, thiếu nữ trẻ tuổi đã nằm thoi thóp, trên thân thể gầy yếu tràn đầy những vết bầm tím. Nếu không có kỳ tích xuất hiện, nàng chắc chắn sẽ không qua được đêm nay.
Nhưng may mắn là, tình cảnh của nàng đã khiến cho có người chú ý.
Cách đó không xa trên một mái hiên,
Vài bóng dáng mặc áo choàng đen đang đứng thẳng, tuy trong đêm tối, nhưng ba song thú đồng màu vàng vẫn sáng lên rực rỡ. Đây rõ ràng là đặc trưng của hầu hết các thú nhân.
Maya trong ánh mắt đã bắt đầu dâng lên một chút phẫn nộ, đôi tai mèo không tự giác được hơi vểnh lên.
“Nhân loại, đáng c·hết!”
Thú nhân sinh hoạt cũng tàn khốc không kém, tình cảnh này cũng đã thấy nhiều đi, nhưng lý do khiến cho cảm xúc nàng dao động, chỉ đơn giản bởi vì Maya cũng là một vị tai mèo nữ, chính xác hơn, một bán thú nhân miêu tộc.
Nhìn đồng loại của mình bị giật đồ ăn, bị ức h·iếp đ·ánh đ·ập gần c·hết, có thể không tức giận sao.
Nhưng không đợi nàng xông lên thì đã bị một bàn tay to lớn đặt tại trên vai cản lại.
“Ngươi... không được tùy hứng!” Giọng nói Ruben có chút nghiêm nghị.
Vị thú nhân cá sấu tộc này, trong đôi mắt tràn đầy ý vị cảnh cáo nhìn về phía Maya.
Tuy ở nơi đây c·hết vài tên dân nghèo không có gì hiếm lạ, nhưng bọn họ là đang thi hành một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, liên quan tới sống còn của hàng vạn, hàng chục vạn thú nhân. Không cho phép có bất kỳ sơ sót nào.
“Ý kiến ngươi đây, Iker? ” Nàng có chút không cam lòng nhìn về phía dẫn đầu cả nhóm.
Thú nhân hầu tộc Iker cũng trầm mặc một hồi, đang tính lên tiếng khuyên bảo, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đã có chút ươn ướt của nữ đồng bạn, hắn bất đắc dĩ mà thở dài, đành nhắm mắt nói:
“... Làm gọn gàng một chút. Đừng để lại dấu vết. ”
“Hắc, việc này còn cần ngươi nhắc!” Răng nanh lộ ra khóe miệng, khiến cho nàng chợt trở nên có vẻ khả ái.
Cái gì đau buồn, trong giây lát quét sạch, thiếu nữ tai mèo lè lưỡi, trước khi đi còn đắc ý trợn mắt liếc nhìn tên to con có vảy Ruben một cái.
Sau một hồi trầm mặc,
“Ngươi m* nó, đúng thật là biết giả vờ đáng thương a!!! ” Hai tên nam thú nhân, vẻ mặt hiện hắc tuyến.
...