Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 90: Tình huống của lãnh địa




Chương 90: Tình huống của lãnh địa

Một ngày mới bắt đầu,

Những thảm cỏ xanh tươi trải rộng khắp tầm mắt, xung quanh còn xen kẽ những ruộng hoa màu, Alan có thể loáng thoáng thấy được nhiều thân ảnh vẫn còn đang chăm chỉ thu hoạch.

“Nam tước đại nhân!!!” Mọi người đều cuống quýt khom người hành lễ.

Thúc ngựa chạy thêm một chặng đường, thì màu lam tươi đẹp như làm dịu đi tâm hồn đập vào mắt, là màu của nước biển và bầu trời. Từng Cơn gió thổi qua khiến cho một vị tanh mặn thốc vào mặt.

Tuy nhiên, cảnh vật tự nhiên nên thơ cũng không thật sự khiến cho nam tước trẻ tuổi vui vẻ.

“Đúng là không ổn. ” Alan than thở.

Hôm nay dành cả buổi sáng đi tuần tra một vòng lãnh địa, hắn nhận ra được lấy khả năng của bản thân, muốn phát triển lãnh địa quả thật là khó khăn trùng trùng.

Hoàn toàn khác xa với chỗ của gia tộc Leighton, vùng đất của gia tộc Lawrence quả thật... như khiến Alan có cảm giác trở lại kiếp trước, nói trắng ra là quá nghèo. Nếu không phải còn vài mỏ muối và mỏ khoáng sản chống đỡ, thu vào hàng năm sợ là 50 kim tệ cũng chưa đến.

Đây là một thế giới ma pháp a. Trồng trọt ma dược đây, chăn nuôi ma thú đây, dụng cụ ma pháp đây? Lãnh địa trừ hắn ra, một cái Ma Pháp Kỵ Sĩ cũng không có. Muốn phát triển cũng phải sở hữu cơ sở hạ tầng tốt có được hay không.

Trồng trọt và chăn nuôi hiệu suất thấp, thương nghiệp trong lãnh địa không còn được như trước, cả tuần mới có đoàn xe từ ngoài đến trao đổi hàng hóa. Bến cảng ngoài dùng để đậu thuyền đánh cá, thì gần như đã bị bỏ hoang.

Dân chúng nghèo khó, thì làm sao lãnh chúa giàu có cho được, đạo lý này tại thế giới nào cũng là chính xác.

Vậy nên làm thế nào?



Chế tạo nông cụ, chăn nuôi kiểu công nghiệp, nhà kính, làm muối, đồ hộp, nước hoa, xe đạp, thậm chí máy hơi nước!

Hàng loạt những ý nghĩ càng ngày càng ngoại hạng khiến đầu Alan đều lớn. Kiếp trước hắn cũng không phải làm nghề nông hay kinh doanh thương phẩm a.

Lãnh địa không phát triển lấy đâu ra tiền để trở nên mạnh mẽ.

“Nếu không ... đi c·ướp thêm một đợt?” Lấy tay xoa xoa trán, Alan có hơi nghiêm túc suy xét.

“Nam tước đại nhân, người của gia tộc Leighton tới!” Một tiếng hô từ đằng xa đột ngột vang lên, là lão kỵ sĩ Garret.

“A, vừa nhắc thì có người đưa tiền tới cửa. ” Tâm trạng đang đi xuống chợt trở nên vui vẻ.

...

Nghe được binh sĩ báo cáo rằng số lượng tiền chuộc hoàn toàn đầy đủ, Alan thoáng hài lòng gật đầu.

“Người, các ngươi có thể dẫn đi. ”

“Đa tạ... Nam tước đại nhân.” Lão quản gia nhà Leighton cũng chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi. Tức muốn bể phổi nhưng lại phải cắn răng ráng nhẫn nhịn, hắn cũng không muốn đến phút cuối lại sinh ra chuyện gì bất trắc.

Chỉ trong phút chốc, hai thân ảnh xuất hiện trong mọi người tầm mắt.

“Cuối cùng... đã tới!” James, con thứ của tử tước Thomas, vui mừng tới nỗi nước mắt trào ra. Có trời mới biết thời gian này hắn là thế nào trải qua. Đồ ăn vô cùng khó ăn, một tên hầu gái xinh xắn phục vụ cũng không có. Quả thật làm cho vị quý tộc đã quen cơm tới há mồm này tối ngày bứt rứt khó chịu.



Đương nhiên, hiện tại không có ai rảnh mà để ý tới hắn, cái vật phẩm tặng kèm này.

“Thiếu gia Patrick!” Lão quản gia có chút kích động hô lớn.

Nhưng kỵ sĩ trẻ tuổi cũng không trả lời, chỉ im lặng tiến tới, bước chân nặng nề như bám chì. Cả người dâng lên một cảm giác đồi phế, da mặt trắng bệch, và mái tóc vàng rũ rượi che khuất lấy con ngươi đã nổi lên từng tia máu cho thấy tâm trạng của hắn vô cùng tồi tệ.

Trong khoảng thời gian này, tuy Patrick hoàn toàn không có chịu phải bất cứ n·gược đ·ãi nào, nhưng sự tự tin và danh dự bị đả kích trầm trọng, làm cho vẫn luôn kiêu ngạo như hắn thật sự cảm giác bị giày vò đến không muốn sống.

“Alan Lawrence!!!” Patrick trong nội tâm không biết bao nhiêu lần đã gầm thét lên cái tên này.

...

Đưa mắt nhìn đoàn người của gia tộc Leighton đi xa,

“Thù này xem như kết xuống!” Alan thầm nghĩ.

Còn về trừ cỏ tận gốc, không có cái đó cần thiết, cũng không thể, ít nhất trước mắt là như vậy. Đến Tử tước Thomas còn phải tuân thủ luật lệ trò chơi, không dám ngang nhiên s·át h·ại một vị nam tước, cần dùng kế hoạch lòng vòng chiếm lấy gia tộc Lawrence.

Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Alan cũng sẽ tuân thủ trên mặt nổi quy tắc. Bởi vì, trên đầu hắn, còn có một đám người chế định trật tự, các đại quý tộc và vương thất. Ma Pháp Kỵ Sĩ Chiến Thuật Cấp cộng lại cũng phải đến trăm người, thậm chí... là có cả Chiến Lược Cấp.

Nếu đầu óc nóng lên tới một đợt diệt tộc cho sảng khoái. Dù Alan có lấy ra bất kỳ lý do gì đường hoàng chính đáng, đảm bảo không lâu sau, sẽ có vài vị bá tước rất vui lòng đánh cờ hiệu vì ‘họ hàng xa’ không biết cách bao nhiêu thế hệ của mình - Tử tước Thomas báo thù, đưa đại quân tới làm thịt hắn.

Bởi vì Alan đây đã là công khai khiêu khích sự uy nghiêm và p·há h·oại trật tự mà bọn họ vẫn luôn duy trì. Xung đột giữ các quý tộc vì lợi ích là thường thấy, c·hết vài vị Ma Pháp Kỵ Sĩ cũng không có vấn đề gì nhưng công khai g·iết chóc quý tộc đã là phạm phải tối kỵ.



Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là gia tộc Leighton biết điều một chút, còn có thể sống lâu một thời gian. Nếu chọc hắn phát bực, Alan cũng không ngại tới một đợt mạo danh á·m s·át. Gia tộc Leighton chắc chắn cũng là có địch nhân.

Làm việc xấu cho người khác cõng nồi, tuy có hơi phiền phức nhưng nam tước đại nhân cũng đã có chút kinh nghiệm.

Đúng vậy, giảng hòa chỉ là mặt ngoài. Gia tộc Leighton thực tế đã lên danh sách t·ử v·ong của hắn.

Nhớ tới trong mắt Patrick toát ra hận ý nồng nặc. Hơn nữa...

“Cái gì thông gia là an toàn. A a, nói thật dễ nghe. Nếu không phải đối tượng chỉ là một tư sinh nữ nhặt ở ngoài về, ta đúng thật có chút tin. ” Alan trong lòng âm thầm cười lạnh.

Nếu hắn vẫn là một nam tước phế vật, đợi một vài năm sau danh tiếng của việc chuyển nhượng tước vị qua đi, lẻ loi một mình lại không quyền không thế như Alan còn không phải mặc cho người nắn bóp.

Bất cứ ai ngứa mắt hắn thì sẽ dễ dàng làm ra tới một cái ‘bệnh c·hết’ hay ‘t·ai n·ạn c·hết’ đại loại vậy. Còn về phần đã trở thành quả phụ như Roseline... không cần nói cũng biết là sẽ có chuyện gì xảy ra.

“Tóm lại là còn không phải muốn đoạt tài sản, đoạt tính mạng, rồi lại đoạt thê tử. Dù là người thành thật cỡ nào cũng sẽ không nhịn được. ”

Hiện tại Tử tước Thomas vì tình huống chưa ổn định có lẽ chưa có cái ý nghĩ này, nhưng tương lai khẳng định sẽ có. Dù hắn không có, người thừa kế của hắn, Patrick đây?

Đơn giản vì nếu đổi lại thành bản thân Alan, hắn cũng sẽ là như vậy chơi. Nhân từ với địch nhân, luôn là tàn nhẫn với chính mình.

Lần nữa thầm cảm thán mình tâm đã quá đen, Alan đành phải quăng nồi:

“Thế giới a, lỗi vẫn là tại ngươi! ”

Chuyện này xem như là tạm thời kết thúc.

“Đợi ta thực lực tăng cao thì tiện tay bóp c·hết vậy!” Nam tước đại nhân bình tĩnh cho xuống kết luận, hoàn toàn cảm thấy vẫn là quả đấm của mình đáng tin cậy. Hắn tin rằng thời điểm đó cũng sẽ cách không quá xa.

Đợi hắn đạt tới chiến lược, thậm chí chiến quốc cấp, đừng nói một cái gia tộc Leighton nho nhỏ. Nguyên cái vương quốc Halmiton sợ là phải đổi họ Lawrence, còn là người ta phải đi quỳ cầu Alan nhận lấy.