Chương 87: Còn là quá thiện lương
Hai ngày sau,
Đoàn người do Tử tước Thomas phái đi cứu viện, lúc này đã tới lãnh địa của gia tộc Lawrence.
Nhìn về phía trước cổng ra vào của thị trấn, ở đó còn đang treo lấy một cái đầu người.
“Cái kia hình như là... ”
“Conall?”
Thân phận chân thật của dã lang sơn tặc đoàn, đối với bọn họ, đám cao tầng của gia tộc Leighton, cũng không tính là bí mật.
Ở đây Ma Pháp Kỵ Sĩ không có một cái nào là ngu ngốc, đều có thể liên tưởng tới rất nhiều chuyện.
Sắc mặt mọi người đều biến ảo không ngừng. Đặc biệt là lão quản gia, đôi mi nhíu lại thật chặt.
“Ngài quản gia, chúng ta phải làm gì?” Một vị kỵ sĩ không nhịn được dò hỏi.
“Tên nam tước kia, hắn... làm sao dám... ” Khóe miệng già nua bắt đầu có hơi vặn vẹo.
Nghe bên tai, dân chúng còn thỉnh thoảng xì xào bàn tán việc lãnh chúa của bọn họ, nam tước Alan Lawrence trở thành Ma Pháp Kỵ Sĩ, t·hiêu s·ống toàn bộ dã lang sơn tặc, thật sự làm cho hắn đầu óc choáng váng.
Mặc dù vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng lão quản gia cũng biết đây không phải là ảo giác.
Đến giờ phút này, hắn làm sao còn không biết rằng mình đã bị người chơi, còn là một vố cực kỳ đau.
Khế ước, thông hôn, tước vị chuyển nhượng? Có ý nghĩa sao? Vị nam tước trẻ tuổi kia, rõ ràng từ đầu chỉ là đang đùa bỡn với hắn, và cả gia tộc Leighton.
Sự việc, đã sớm vượt xa tầm kiểm soát.
Nhớ tới khuôn mặt tươi cười giả ngu giả dại kia, đúng thật là châm chọc, ma lực trong cơ thể hắn có chút không bị khống chế mà tiết ra, làm áo quần và xung quanh không khí lay động.
Cắn chặn hàm răng, lão quản gia phất tay ra hiệu.
“Đi, chúng ta đi vào.. không, là đi cầu kiến một chút nơi đây nam tước đại nhân. ”
Bình thường khi bị đùa nghịch như vậy, vị lão quản gia quyền cao chức trọng của gia tộc Leighton, đã sớm lĩnh quân xông vào liều mạng.
Nhưng khổ nỗi, trong tay đối phương, vô cùng có khả năng là đang nắm giữ lấy tính mạng của Patrick Leighton, con trai trưởng của Tử tước Thomas. Hắn cũng không dám để cho vị nam tước trẻ tuổi kia quá mất hứng.
Tuy nhiên, lão quản gia thực tế cũng không thể ngờ, dù toàn bộ bọn họ có cùng xông lên, thì đó cũng chỉ là đi đưa đồ ăn.
...
Dinh thự của gia tộc Lawrence,
Vẫn là như cũ ở trong đại sảnh quen thuộc, lần trước vẫn còn ở đây ‘vui vẻ’ bàn bạc điều kiện cứu viện. Nhưng bây giờ...
Nhìn trước mắt mình cảnh tượng thê thảm, lão quản gia chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, như bị búa tạ đập vào.
Xung quanh tràn đầy vết tích nám đen cho ma pháp lưu lại, tường đá hai bên bị phá ra từng lỗ lớn, vật dụng vỡ nát khắp nơi. Trên nền đất lạnh băng, vài t·hi t·hể quen thuộc nằm la liệt, huyết dịch chảy ra.
“Không thể nào... ”
Đáng tiếc, trên cơ thể đau nhức, và mùi máu tươi nồng nặc, nhắc nhở cho hắn biết rằng sự thật là như thế nào tàn khốc.
Lão quản gia có chút đờ đẫn mà nhìn một đám binh sĩ đang tự nhiên thu thập t·hi t·hể và lau chùi quét dọn, thậm chí ngoại hạng hơn là, có người còn cầm gạch đá... bắt đầu tu sửa. Hoàn toàn là không có đem hắn, một vị Ma Pháp Kỵ Sĩ để vào trong mắt.
Tức giận? Ban đầu đúng thật là có, nhưng mà, khi nhìn thấy ánh mắt hứng thú của cách đó không xa nam tử trẻ tuổi, lão quản gia không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, sống lưng đã bị mồ hôi ướt đẫm.
“Thực lực như vậy... gia tộc Leighton... rốt cuộc đã chọc phải như thế nào một cái quái vật... ”
Vị nam tước này, Alan Lawrence, người mà lần trước hắn còn tưởng là một phế vật, sau khi tiếp kiến, không đợi bọn họ chất vấn được một câu nào, thì lập tức lật mặt lao vào chém g·iết.
Kết quả là, chưa tới một phút, trừ hắn bên ngoài, toàn bộ 5 vị Ma Pháp Kỵ Sĩ đều bỏ mạng, quả thật là một trận đồ sát không nương tay.
“Ngươi... ngươi cũng dám s·át h·ại người của gia tộc Leighton. Ngươi không sợ... ” Thanh âm của vị quản gia này đã có chút run rẩy.
“Ách, ngươi nói gì? Cái gì s·át h·ại. ” Rất tự nhiên ngồi lại xuống chiếc ghế tại trung tâm đại sảnh, Alan hồi đáp như không có gì xảy ra. Ánh mắt còn hơi trừng về phía thân ảnh đã dần đứng không vững.
“Vị quản gia này, đừng ỷ lớn tuổi là có thể nói lung tung, cẩn thận ta cáo ngươi vu khống. ”
“Sát hại kỵ sĩ của gia tộc Leighton, rõ ràng là một đám tự xưng Black Wolf đạo tặc a. ”
“Ài, thế đạo này đúng là hung hiểm, ngươi nhìn, trong lãnh địa của ta, hết chịu dã lang sơn tặc hoành hành, lại đến hắc lang đạo tặc quấy phá. Làm lãnh chúa, ta cũng cảm thấy trong lòng bứt rứt khó yên. ”
“Thế nên, ta đã huy động toàn bộ lực lượng của gia tộc Lawrence, đi thanh trừ hết đám trộm c·ướp này. May mắn là, còn kịp cứu về được Patrick Leighton. ”
“Ngươi nói đúng không? Quản gia đại nhân. ” Giọng nói của nam tước trẻ tuổi khó mà che giấu được một tia vui vẻ như đang đùa giỡn, nhưng sát ý uy h·iếp lộ ra ngoài lại là như thế chân thật.
“Đúng vậy... ” Ngoài miễn cưỡng cười hùa theo, hắn còn có thể làm gì. Mạng già của mình đã mặc cho đối phương nắn bóp, quan trọng hơn là...
“Nam tước đại nhân, về chuyện Patrick... ” Dù trong tình cảnh tràn ngập nguy cơ, nhưng lão quản gia cũng không nhịn được mà dò hỏi. Người c·hết cũng không thể sống lại, hắn vẫn không có quên rằng mình còn có nhiệm vụ quan trọng.
Alan nghe vậy, khóe miệng hơi giương lên.
“Cứu về kỵ sĩ Patrick, bên ta cũng bỏ ra một cái giá không nhỏ. Còn tiêu tốn rất nhiều ma dược quý báu mới có thể trị liệu thương thế cho hắn. Chẳng lẽ... gia tộc Leighton không nên cho một chút hồi báo nào sao?”
“Ngươi... ” Lão quản gia lúc này thật sự đã không kiềm chế được, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, phẫn nộ dần lấn át đi sự sợ hãi trong lòng hắn.
Bắt cóc con tin, rồi trắng trợn g·iết người của bọn họ, tính cả Conall đã có ít nhất 6 vị Ma Pháp Kỵ Sĩ toi mạng a, ngay mặt bịa đặt nói dối, giờ lại còn t·ống t·iền công khai.
Đủ hung ác, m* nó đây thật sự là quý tộc?
Trên đời này sao có kẻ lại vô liêm sỉ tới vậy. Không thấy Tử tước Thomas dù muốn chiếm đoạt gia tộc Lawrence, cũng chỉ có thể hao tốn thời gian dùng biện pháp quanh co lòng vòng như thông gia sao.
Dã lang sơn tặc đánh c·ướp cũng chỉ là giả bộ a, c·hết cũng chỉ có chừng hai mươi tên lãnh dân và binh lính là cùng. Giá trị của người bình thường làm sao có thể sánh bằng Ma Pháp Kỵ Sĩ.
Hắn đột nhiên cảm thấy so với vị nam tước trẻ tuổi mặt dầy tâm hắc này, Tử tước Thomas vẫn còn là quá... thiện lương.
“Nam tước đại nhân, ngài thật ra... muốn gì?” Cố nén lấy cơn thịnh nộ, lão quản gia gằn từng chữ nói.
Alan vỗ vỗ tay, một binh sĩ nhanh chóng đưa tới một tờ văn kiện.
Chỉ trong phút chốc,
“Sao ngươi không đi c·ướp!!!” Cái gì ăn nói khép nép hoàn toàn đã bị hắn vứt sau đầu, râu ria như dựng đứng lên.
Đổi lấy chỉ là giọng nói bình tĩnh của nam tước trẻ tuổi.
“Đi c·ướp? Đi c·ướp có tiền nhanh như vậy sao? Không cần ngươi nói, việc này ta rất rành. ”
Thân thể lần nữa run rẩy lợi hại, vừa tức giận lẫn sợ hãi. Lão quản gia hiện tại hoàn toàn có thể khẳng định việc c·ướp b·óc tại lãnh địa của gia tộc Leighton mới đây, cũng là do vị ‘đạo tặc’ trước mặt mình một tay tạo thành, mà không phải còn có thế lực nào khác.
“Nam.. Nam tước đại nhân, những thứ này... e là ta không làm chủ được. ” Thanh âm giờ phút này đã có chút vô lực.
“Không sao, ta có thể đợi. Nhưng mà, nếu thời gian quá lâu... ” Khóe miệng Alan lần nữa nhếch lên.
“Thì chỉ khổ thân cho kỵ sĩ Patrick, từng bị bọn đạo tặc bắt được, còn chịu h·ành h·ạ dã man, chậc, ‘có lẽ’ đã bị mất một cái tay cái chân a, thật là làm cho người ta đau lòng. ”
Dưới ánh mắt trợn tròn đã có tia máu lồi lên của lão quản gia nhà Leighton, nam tước đại nhân nhấp một ngụm trà thơm, khẽ than thở, thương trời trách đất.