Chương 83: Giá cao
Đến lúc này, Patrick đúng là cũng cảm thấy có một chút tức giận.
Một đám trộm c·ướp đê tiện, mà dám to tiếng phách lối như vậy ở trước mặt hắn. Còn kêu gào cái gì ‘dân chúng phẫn nộ’ ‘vì tự do’ nực cười!
Muốn có được chân chính tự do, trên cái thế giới phong kiến giữ chủ lưu như Đại lục Europia thế này là vô cùng khó khăn.
Trừ phi trở thành Ma Pháp Kỵ Sĩ, tự động sáp nhập vào tầng lớp thống trị hoặc hưởng thụ đặc quyền mà cường giả nên có. Chứ bình thường, cấu trúc tầng lớp trong xã hội đã cố hóa, chỉ có quý tộc và lãnh dân bị bọn họ cai trị .
Và lãnh dân, là bắt buộc phải đóng thuế, thuế người, thuế thu hoạch, thuế ruộng đủ thứ, nếu không sẽ b·ị b·ắt đi lao động khổ sai, hoặc hạ ngục.
Cái gọi là ‘dân tự do’ là chỉ những dân chúng không có ‘hộ khẩu’ bị mất nơi cư trú do c·hiến t·ranh, hoặc lang thang không gia nhập vào bất cứ một lãnh địa nào.
Và đừng nghĩ như vậy là trải qua thoải mái. Trừ phi ở trong rừng ăn lông ở lỗ không ra, chứ nếu đi vào thành trấn kiếm việc làm, không có lý lịch trong sạch, là sẽ phải chịu đủ loại áp bức bóc lột.
Thậm chí nghiêm trọng hơn, xui xẻo bị chộp đi làm nô lệ. Do không phải là ‘tài sản’ thuộc bất kỳ một vị lãnh chúa nào, dù đi tố cáo bày tỏ oan khuất, cũng không có ai làm chủ cho.
Thông thường đạo tặc, sơn tặc cư trú b·ất h·ợp p·háp trong một vị quý tộc lãnh địa, hầu hết đều là xuất thân từ ‘dân tự do’.
Thế nên, Patrick, vị Ma Pháp Kỵ Sĩ đến từ tầng lớp thống trị, trong đầu bây giờ chỉ có một suy nghĩ, hắn phải dạy cho đám dân đen thích há mồm là ‘tự do’ này biết thế nào là trời cao đất dày. Nhất là tên đi đầu, cũng dám tự tiện một mình xông lại đây.
“Tất cả lui lại, để đó cho ta!”
Patrick chậm rãi rút kiếm, nụ cười trên mặt cũng trở nên có chút dữ tợn.
“Lũ đạo tặc ngu xuẩn, các ngươi chán sống rồi!”
Không nhiều lời thêm, dưới ánh mắt ấp ủ hi vọng, xen lẫn sùng bái của hầu hết người trong đội ngũ. Patrick bắt đầu sử dụng ma pháp, hắn muốn nhanh chóng kết thúc vở kịch nhàm chán này.
“Celeritas!” 【Agility】
“Flamma... incanta... tionem!” 【Flame Enchantment】
Cường hóa nhanh nhẹn ma pháp, và cường hóa đặc tính ‘lửa’ lên v·ũ k·hí. Patrick cảm thấy bản thân trở nên cường đại chưa từng có.
Thân thể trở nên nhẹ nhàng. Lưỡi kiếm, dấy lên tia lửa, bừng c·háy n·ổi bật giữa màn đêm. Vị ma pháp kỵ sĩ này trở thành mọi người tiêu điểm.
“Có sức mạnh, cảm giác là như vậy mê người!” Đây là Patrick bây giờ cảm nhận trực quan nhất.
Vận chuyển ma lực toàn thân, hắn dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía đạo tặc đoàn người. Tàn ảnh thoáng hiện, lưỡi kiếm rực lửa ma sát trong không khí làm bốc lên vài tia mùi khét.
Ở phía sau, Roseline cũng thay cho đám kia tự xưng Black Wolf đạo tặc đoàn mặc niệm một chút.
Đồng thời vì bình dân xuất thân, nên nàng tự nhiên có chút không đành lòng. Roseline cũng là hiểu rõ chênh lệch giữa ma pháp kỵ sĩ so với người bình thường.
“Tự do, là phải trả cái giá không nhỏ. ” Thiếu nữ có chút đồng cảm nghĩ thầm. Bản thân Roseline chẳng phải là đã nhận mệnh ư, ngoan ngoãn mà làm một công cụ của gia tộc Leighton, chấp thuận một cuộc hôn nhân không mong muốn.
Thực tế luôn là như vậy tàn nhẫn, một thiếu nữ yếu đuối làm sao có khả năng phản kháng được ý chí từ một vị tử tước cao quý. Trừ phi là bản thân nàng không còn muốn sống, đó chính là giá cao duy nhất có thể chấp nhận.
Tiếp đó vài giây sau...
Bầu không khí lúc này lại yên tĩnh tới kỳ lạ. Tiếng huyên náo ban đầu đột nhiên im bặt.
“Thực lực... so với Conall cũng không kém.” Alan vuốt cằm, trong nội tâm cho ra một nhận xét khách quan.
Nhìn bị ở dưới lòng bàn chân mình tên ma pháp kỵ sĩ trẻ tuổi, đầu lâu còn bị giẫm lún xuống đất chừng một đoạn. Ra sân hoành tráng, kết thúc chớp nhoáng, không hơn gì thế này. Thích trang bức nhưng thực lực không đủ, cũng phải là có giá cao.
“Ưm.. ưm... u... ” Vài tiếng rên rỉ vang lên.
Nga, tất nhiên là tên gia hỏa này còn sống. Nếu không Alan lấy gì đòi tiền chuộc từ gia tộc Leighton.
Đối phương vẫn năng động phát ra kêu gào đâu, hai tay còn cố ngọ nguậy muốn chống lên như một con cua bị giữ chặt lấy mai. Đáng tiếc vô dụng, thể chất và lực lượng chênh lệch quá xa.
Vì mặt úp xuống cạp đất, Alan cũng không có nghe rõ cụ thể là Patrick muốn nói cái gì. Có lẽ là cầu xin tha thứ các loại a, hoặc là kén chọn chê đất cát khó ăn, dù gì cũng là không quan trọng.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn lên vài ngọn cỏ, mới làm cho vài người lúc này như mới tỉnh hồn.
“Đại... đại ca! ” James đi đầu hốt hoảng kêu lên.
Ở cậu ấm này trong nội tâm, Patrick là một Ma Pháp Kỵ Sĩ vô cùng ‘cường đại’. Nhưng lại b·ị đ·ánh nằm nhanh như vậy, quả thật làm cho hắn cực kỳ kinh hãi. Mồ hôi lạnh không tự giác rỉ ra khắp khuôn mặt.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trận này thiên về một bên chiến đấu, đã xảy ra chỉ có trong nháy mắt.
Tên đạo tặc đầu lĩnh che mặt kia còn không thèm rút v·ũ k·hí, sử dụng tay không bọc bởi ma lực là đã tiếp lấy được lao tới thanh kiếm, ngọn lửa lập tức bị dập tắt như chịu nước xối.
Tiếp đó lấy tay còn lại, dưới cặp mắt trợn tròn của Patrick, đơn giản dã man ấn đầu vị kỵ sĩ kiêu ngạo này xuống nền đất, rồi dùng một chân đạp thật mạnh.
Trên mặt đất hẵng còn lưu lại nhiều tia vết rạn rõ ràng. Một chút bụi bặm do xung kích có hơi bốc lên.
Thế là kết thúc!
Hướng ánh mắt về phía vẫn còn đang sửng sốt đoàn người, dưới lớp khăn bịt mặt, Alan khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi giang hai tay như muốn ôm ấp bầu trời, đồng thời cao giọng ngâm nga:
“Các ngươi b·ạo l·ực, rốt cuộc vẫn là không thể nào khuất phục được linh hồn của chúng ta hướng tới tự do. ”
“Gió, vốn là phải tiêu dao tự tại!”
Bàn tay lại lần nữa phất lên ra hiệu.
“Bạo Phong chi thần phù hộ!”
Đổi lấy là như cũ hàng loạt tiếng gầm thét, phía sau đám người tăng tốc lao tới:
“Black Wolf lão đại vô địch!”
“Các huynh đệ, g·iết a!”
“Giết!!!”
Được rồi, đám binh lính này, có vẻ tới giờ đã quá ‘nhập vai’. Giả y như thật, đúng là rất có tiền đồ. Không uổng công hắn dành chút thời gian chỉ cho vài chiêu trong ‘diễn viên tự mình tu dưỡng’.
Thời khắc này,
Đoàn sứ giả của gia tộc Leighton, cái gì kỷ luật, hoàn toàn là bị tự động bị bỏ qua.
Ai lo phần người nấy, tứ tán chạy trốn. Thậm chí b·ạo l·ực giằng co, giẫm đạp lên nhau. Nhân tính vào lúc thời khắc sinh tử lộ ra là như vậy đáng buồn.
Kinh hoảng, sợ hãi, lấp đầy nội tâm của bọn họ.
Máu tươi vẩy ra khắp nơi, tiếng la hét the thé liên tiếp vang vọng.
“Tha .. Tha mạng a. ” James tên phế vật chân chính này, chạy cũng không chạy được, run rẩy tới nỗi mềm chân té lăn ra đất. Chưa tới vài giây, thì lập tức hôn mê vì sợ hãi quá độ, rồi nhanh chóng bị một đám ‘đạo tặc’ trói lại thành bánh chưng.
...
Chiến đấu chỉ trong vài phút là kết thúc,
“Có chừng 20 người bỏ chạy, nam t... lão đại! ” Một ‘đạo tặc’ trẻ tuổi tới báo cáo với Alan, mém chút nữa là dùng theo thói quen xưng hô.
“Không sao!” Khẽ phất tay, vị ‘Black Wolf đầu lĩnh’ này thản nhiên đáp lại.
Có kẻ bỏ chạy tất nhiên là Alan cố ý dặn dò, chứ người bình thường làm sao có thể chạy thoát được tâm nhãn tinh thần lực rà quét.
Mục đích, tất nhiên là để làm chứng và loan tin rằng gia tộc Leighton sứ giả đoàn người là bị một nhóm tín ngưỡng Bạo Phong chi thần, Black Wolf đạo tặc đoàn tóm lấy, mà không phải là gia tộc Lawrence. Chơi âm chiêu bây giờ nam tước đại nhân của chúng ta đã có nhiều kinh nghiệm.
“Black Wolf... ha ha. ” Nghĩ tới biệt danh mình vừa tùy tiện lấy, Alan cũng cảm thấy có chút buồn cười. Đảm bảo Tử tước Thomas sau khi nghe xong cũng sẽ rất thích cái tên này.
Đảo mắt qua tại mình dưới lòng bàn chân, Patrick dường như đã từ bỏ phản kháng, lực chú ý của hắn tiếp đó mau chóng bị một thân ảnh xinh đẹp hấp dẫn.