Chương 8: Tầm quan trọng của danh vọng
Alan cũng không phải chưa từng nghĩ tới ủy khuất cầu toàn, giả vờ gia nhập vào để lấy được con đường đột phá lĩnh vực siêu phàm, nhưng rất nhanh lại từ bỏ.
Nguyên tác cho thấy Giáo Hội Tối Cao Thần có một thần thuật xác định nói dối. Phương pháp này là chuyên dùng khi xét duyệt mạo hiểm giả thăng cấp, đặc biệt là từ rank 7 trở lên.
Nữ tư tế của Tối Cao Thần sẽ xác định xem mạo hiểm giả có nói dối về chiến công hay vi phạm những điều trái đạo đức.
“Acker tuyệt đối sẽ dùng cái đồ chơi này khi chiêu mộ hắn.”
Và Alan khả năng cao thì sẽ lập tức hiện nguyên hình, tuyên thệ trung thành là không cách nào thành công, có khi còn lòi ra bản chất ‘Bên ngoài đứng đắn, bên trong tao bao’ cái loại này.
“Ở đâu cũng vậy, không đầu óc mà cố tham lam chỉ khiến cho không đạt được gì, đã vậy còn chọc đến một thân bẩn.”
Làm người không chính trực, tuy chưa đến nỗi bị Công Hội Mạo Hiểm Giả gạch tên nhưng danh tiếng thúi là nhất định.
Hắn đời này làm mạo hiểm giả cũng đừng hòng nghĩ tấn cấp. Mà c·hết người hơn là danh tiếng đối với Alan ở thế giới này là vô cùng quan trọng, nó liên quan tới việc thu hoạch 【Năng Lượng Vận Mệnh】.
Hắn từng tò mò nhìn một chút hệ thống định nghĩa 【Năng Lượng Vận Mệnh】 thế nào. Nhưng sau một phút, liền bất đắc dĩ từ bỏ.
Một đống công thức định nghĩa nhìn hoa cả mắt. Alan loáng thoáng thấy được cái gì vận mệnh chi tuyến, Entropy nghịch đảo, cơ học lượng tử, thời không, nhân quả luận…
Đừng nói một đại học sinh viên tốt nghiệp, kéo cái giáo sư phó tiến sĩ đến đây cũng bất lực. Độ cao chưa tới đọc mấy cái này cũng vô ích.
Cũng may có cái tóm tắt dễ hiểu một chút, tóm lại là có thể thu được 【Năng Lượng Vận Mệnh】 bằng cách ‘sóng’ tức càng trở nên nổi bật càng tốt, như dẫn dắt thế giới hướng đi, ảnh hưởng số phận của nhân vật có khí vận.
Không có nhất định danh vọng thì rất khó thực hiện, nhưng Alan cũng hiểu không sở hữu đủ thực lực và năng lực thì càng ‘sóng’ càng dễ c·hết. Cái gì cũng phải có chừng mực.
Thật ra, nói tới thế lực nào nắm giữ con đường tấn cấp 【Siêu Phàm】 thậm chí có khả năng là 【Hoàn Mỹ】 thì Giáo Hội Tối Cao Thần chắc chắn là có. Alan khẳng định điều này.
Nhưng là con đường của giáo hội ít nhiều gì phải tiếp xúc với 《Thần Linh》 cho nên cũng không thích hợp với hắn.
Alan thầm nghĩ nếu gặp một con thần chuyên bán manh như cái nào đó thiểu năng trí tuệ Lam Sắc - Thủy Chi Nữ Thần Aqua (Kono Subarashii Sekai ni Shukufuku wo) hắn thực sự không ngại dâng lên chính mình một chút tín ngưỡng.
“Bên cạnh đó, giáo nghĩa của giáo phái Axis cũng thật thú vị! ”
Trái lại, Alan đối với đám thần linh tại thế giới này vô cùng kiêng kị. Xem mạng người như cỏ rác không nói, điều khiển vận mệnh… Ít nhất phải là cấp bậc 【Truyền Kỳ】 mới có thể bước đầu tiếp xúc pháp tắc và quyền năng.
Thậm chí... có khả năng tồn tại cấp 5 Siêu Việt giả nắm giữ chân lý vũ trụ.
Nếu bị phát hiện có hệ thống chắc chắn không phải là một chuyện tốt. Chư thần hoàn toàn có thể nghiền c·hết hắn như nghiền một con kiến.
“Xem ra còn cần một kế hoạch an toàn để thu lấy năng lượng vận mệnh.” Alan thầm nghĩ.
...
“Alan! bên này!” Một tiếng hô cắt đứt hắn đăm chiêu suy nghĩ.
Người tới là một thiếu niên quen thuộc, mái tóc nâu có mấy phần ẩm ướt và lấm tấm bụi, cho thấy bản thân vừa trải qua một buổi luyện tập vất vả. Ngoài anh bạn “dự trữ lương của Goblin” mạo hiểm giả tương lai Rick thì còn ai vào đây.
“Alan! phó đoàn trưởng Acker định mời ngươi gia nhập kỵ sĩ đoàn phải không? nhất định là đi? Oa! Ta cũng nghe tin bên hiệp hội mạo hiểm giả, ngươi vừa mới lên rank 8 Steel cấp. Hơn nữa Alan! ta nghe nói... .”
Được rồi, hắn phải đoán trước được anh chàng này thấy hắn là bắt đầu mở khóa radio.
“Ngươi a, cũng không phải mỹ nữ, cứ ríu ríu vậy nhiều làm gì!” Alan có chút chán nản nói thầm.
Thực chất hôm nay hắn có hẹn với Rick đi tiệm thợ rèn nhà đối phương. Lão cha của Rick, Tucker từng hứa hẹn làm riêng cho Alan hai thanh v·ũ k·hí.
Trong thâm tâm Alan vẫn có chút chờ mong, thực chất hắn ban đầu từng có một thanh kiếm gia truyền của gia tộc Lawrence.
Đáng tiếc là sau khi tới cái thế giới này bởi trong túi ngượng ngùng nên bán mất. Giờ không biết trôi dạt đi đâu, cũng có khả năng đã bị cho vào lò nặng tạo a.
Tucker là thành viên thuộc Hiệp Hội Thợ Rèn, có danh tiếng lớn tại Bedford, giao du rộng rãi. Đến v·ũ k·hí của Bedford kỵ sĩ đoàn cũng là Hiệp Hội Thợ Rèn cung cấp. Cửa hàng của lão Tucker nằm tại phía đông khu chợ lớn, cách nơi huấn luyện kỵ sĩ cũng không xa.
“Lão cha. Ta trở về!” Rick lớn tiếng hô.
“Ta không có điếc, ngươi kêu lớn tiếng vậy!” Một giọng bực bội vang lên.
Trước mắt Alan, một người đàn ông với thân hình cao lớn xuất hiện. Làn da ngăm như lúa mạch, nhất là bộ râu hoành tráng, nói thật nếu lão Tucker nói mình có họ hàng với Dwarf hắn cũng tin đó.
“Alan a! Vào đi. Đang đợi ngươi đây!” Vỗ vỗ Alan bả vai, lão Tucker quay sang trừng mắt Rick và bắt đầu sai bảo.
“Còn Rick! Ngươi đi ra ngoài mua cho ta vài phần thịt nướng!”
Khẽ bĩu môi, Rick trước mặt lão Tucker quả thật giống như một con gà con, cũng không dám nói nhiều một câu liền lặng lẽ chuồn ra khỏi tiệm.
Không lâu sau đó, một chiếc hộp dài được đặt tại trước mặt Alan.
“Ngươi xem thế nào.” Kéo ra chiếc màn bao phủ, thanh âm lão Tucker xen lẫn vài tia tự đắc. Đây có vẻ xem là một tác phẩm ưng ý của hắn rồi.
Hai thanh kiếm đen như mực, một lớn một nhỏ. Lưỡi kiếm đen tuyền như muốn hút lấy cả linh hồn vào trong đó.
Alan nhẹ nhàng mà cầm lên thanh kiếm dài.
Trầm trọng! Đây là cảm giác đầu tiên. Thanh kiếm này có trọng lượng nặng hơn gấp đôi so với bình thường kiếm thép. Tuy nhiên với thể chất 8 điểm của hắn thì cũng chỉ là chuyện nhỏ.
“Rất tốt!” Huơ kiếm vài cái tìm kiếm cảm giác, Alan vừa lòng gật đầu.
“Ta biết là ngươi sẽ thích nó! Thanh kiếm này dựa theo yêu cầu của ngươi hoàn toàn không phụ ma, làm ra vô cùng cứng rắn, hiệu quả chống nhiệt chống lạnh cực kỳ xuất sắc.” Tucker hào sảng nói.
“Tuy nhiên, đắc ý nhất của ta phải là tiểu tử này.” Tucker tiếp đó cầm lên thanh đoản kiếm.
“So với rắn chắc, đồ chơi này vô cùng sắc bén, hơn nữa còn có phá ma phù văn. ”
Nói tới đây, lão Tucker hưng phấn đến mặt đà hồng.
“Phá ma phù văn a! Ta trước giờ gặp phải cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay!”
Nói thật nếu không phải hứa hẹn trước với Alan, hắn cũng không nỡ bỏ ra tác phẩm này.
Alan lần này thực sự là ngạc nhiên, hắn ban đầu chỉ yêu cầu thêm vài phần quặng bí ngân để có chút đặc tính “kháng ma”.
Cái cảm giác hiện tại giống hệt như kiểu ta chỉ yêu cầu chiếc xe đạp, ngươi hóa ra lại đi tặng ta chiếc SH. Trúng xổ số độc đắc không hơn gì thế này.
“Hi vọng ngươi sử dụng tốt nó! ” Lão Tucker trịnh trọng chuyển v·ũ k·hí lại cho Alan.
“Đây cũng là danh vọng ẩn tính mang tới chỗ tốt.” Alan thầm nghĩ.
Nếu không phải bản thân có chút danh tiếng tại Công Hội Mạo Hiểm Giả nhờ lần đó nhận nhiệm vụ về Goblin, cái thanh ma pháp v·ũ k·hí quý giá này cũng nhất định không tới phiên hắn.
Hai người lại trò chuyện trời đất một hồi. Chủ yếu là lão Tucker hỏi thăm chuyện Rick tại kỵ sĩ học viện.
“Alan! Ta chỉ có một yêu cầu. Xin ngươi khuyên Rick từ bỏ việc trở thành một mạo hiểm giả a!” Lão Tucker đột nhiên nghiêm túc nói.
Alan hơi sửng sốt. Hắn cứ ngỡ rằng Tucker sẽ yêu cầu hắn cùng Rick họp thành đội đi mạo hiểm mới đúng.
Dù gì tặng hắn vật quý giá như vậy. Alan cố một chút làm v·ú em một đoạn thời gian cũng có thể, nhưng ai ngờ... lại là yêu cầu như vậy.
“Hiểu con cái không ai bằng phụ mẫu!” Câu nói này dùng ở nhà lão Tucker quả thật không sai.
Trầm mặc một hồi. Alan mới đáp lời:
“Ngươi không nói ta cũng dự định khuyên hắn. Rick... bình thường luyện tập cũng rất chăm chỉ. Tiếc là... ”
“Hắn thực sự không có tố chất trở thành một mạo hiểm giả! Đơn độc đi ra ngoài rất có khả năng là m·ất m·ạng!” Nhắm mắt lại, hắn có chút bất đắc dĩ cho ra nhận xét chân thật.
Lão Tucker cười khổ gật đầu. Không nói thêm cái gì, tiện tay cầm trên bàn bình rượu rồi chậm rãi đi ra khỏi cửa.
“Ngươi nghe được đi!” Alan than nhẹ.
Rick chậm rãi từ cửa sau đi ra, mỗi bước chân có vẻ nặng nề như tiêu hao hết sức mạnh toàn thân. Khuôn mặt thanh tú giờ đã có chút ướt át, cặp mắt đỏ bừng không biết là vì tức hay vì bị ủy khuất. Có lẽ cả hai đều có đi.
Thở dài một hơi, Alan cũng không khuyên gì thêm. Lặng lẽ thối thui ra khỏi cửa hàng.
Thực chất hắn cũng rõ ràng, hôm nay cuộc nói chuyện là cố tình để cho Rick nghe, khiến cho đối phương từ từ tiếp nhận thực tế.
Lấy lão Tucker và lực ảnh hưởng của hiệp hội Thợ rèn ở thành Bedford, Rick vĩnh viễn không có khả năng từ học viện kỵ sĩ tốt nghiệp chứ đừng nói tới việc trở thành một mạo hiểm giả chính thức.
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, điều Alan muốn nói cũng đã nói. Chuyện còn lại thì không do hắn có thể quyết định.
Con đường của Alan so với Rick, so với Tucker, so với bất cứ ai trên thế giới này là hoàn toàn khác biệt.
Đã may mắn xuyên qua một lần, Alan cũng không muốn lãng phí cơ hội hiếm có như thế. Hắn muốn dùng đôi chân đi qua mọi nơi có thể đi tới. Dùng đôi mắt duyệt tận mọi phong cảnh đặc sắc trên thế gian.
Đương nhiên, nhân tiện mở một cái thật lớn hậu cung.. Khục...