Chương 77: Thuần túy, nhưng cường đại
Từng âm thanh vang vọng trong màn đêm, ánh trăng chiếu xuống làm lộ ra hai bóng dáng đang thi nhau đọ sức.
Thỉnh thoảng lại lập loè đủ màu sắc ánh sáng, đó là ma lực v·a c·hạm, cũng như dư âm từ từng cái ma pháp bị thả ra.
Mặt đất bị giày xéo, để lại từng hố sâu. Từng viên đá bị dẫm nát vụn vì b·ạo l·ực, cây cối lần lượt ầm ầm sụp đổ. Chim muông chạy tứ tán.
Đến cả tự nhiên cũng phải phát ra thanh âm rên rỉ trước sức mạnh siêu phàm.
Conall cặp mắt hiện tại đã đỏ bừng, thể lực, ma lực trong thân thể cấp tốc tiêu hao. Nhưng cũng chỉ miễn cưỡng theo kịp tốc độ của trước mắt đối thủ.
Hắn cắn răng, cấp tốc thôi động trong cơ thể ma lực, hình thành gấp nhiều lần lượng bộc phát. Lần nữa sử dụng một cái chiến kỹ khác át chủ bài .
“Tử vong thập tự!!” 【 Deadly Cross】.
Hai, không, là vô số kiếm liên tiếp chép mạnh. Ma lực phóng thích, và tàn ảnh kiếm quang mau chóng dệt thành một hình chữ thập khổng lồ, lướt nhanh về phía Alan, như thể muốn phân ly trước mắt bé nhỏ thân hình ra làm bốn mảnh.
“A ha, lần này thú vị hơn rồi!” Alan hơi nhếch môi, nhưng động tác trên tay cũng không chậm.
Tụ tập một lượng ma lực vào mũi kiếm, đơn giản đáp trả lại bằng một cú đâm thẳng, ngay vào trung tâm công kích. Ma lực di động bao trùm thành hình xoắn ốc, óng ánh lam sắc.
Dưới ánh mắt có chút trợn tròn của Conall,
Tiếng không khí và ma lực bị xuyên thủng trầm đục vang lên, chữ thập tự quang ảnh tiêu tan, xung kích tạo nên từng trận gió mạnh lan tỏa, bụi đất hơi có bị hất tung.
“Nào, chúng ta tiếp tục!” Không cho đối phương thở dốc, Alan tiếp tục áp sát, trên miệng còn treo lấy như có như không nụ cười.
Ma lực, và kiếm quang tiếp tục từng đợt, lại từng đợt v·a c·hạm.
...
Hất văng ra lưỡi kiếm của Conall, Alan tiện tay tới một nhát chém ngang.
Tiếng xé gió vang lên. Hai thân ảnh lần nữa lại nhanh chóng tách ra.
“Hô... hô... ” Tiếng thở dốc vang lên trong không gian yên tĩnh.
Không để ý lấy trên mặt mình chảy xuống một vệt máu tươi, Conall trong nội tâm kêu rên.
“Ở đâu ra cái... quái vật này. ”
Tên ma pháp kỵ sĩ, tâm địa vốn bạo ngược, giờ đây cũng không nhịn được, trong nội tâm dâng lên từng cơn sợ hãi đã lâu chưa từng có.
Đối diện đối thủ sở hữu kỹ thuật chiến đấu hoàn toàn vượt xa hắn, dễ dàng phá vỡ hầu hết các chiến kỹ.
Ma lực lại cô đọng đến một mức độ cực kỳ đáng sợ.
Nhiều lần may mắn đánh trúng một chút, nhưng dù dùng toàn lực công kích, vận dụng cả chiến kỹ cũng không thể nào xuyên thấu qua lớp ma lực phòng hộ, chứ đừng nói tới việc tạo ra sát thương.
Conall thậm chí còn hoài nghi, đây là đối phương cố ý muốn dùng thân thể thử ước lượng lấy công kích của hắn.
Tiện tay một đòn là nhắm ngay yếu hại, làm hắn phải chật vật né tránh. Cố đỡ được, thì chấn động mạnh tới mức làm hai tay cầm kiếm đến giờ hẵng còn run rẩy.
Lén lút thả ra ma pháp, thì đối phương giống như dự đoán được tương lai, lần nào cũng dễ dàng thoát khỏi.
Dây dưa lâu như vậy, Conall đã rõ ràng nhận thức được một sự thật tàn khốc...
Vị quý tộc trẻ tuổi này, người được thế nhân hay xưng làm ‘phế vật’... rõ ràng chỉ là đang chơi đùa với hắn.
“Này... còn đánh thế nào được!!!”
Tuyệt vọng! Đây là điều duy nhất mà dã lang Conall cảm nhận được. Giống như một trẻ nít ba tuổi cố gắng dùng vũ lực khiêu chiến người trưởng thành.
“Nhanh như vậy liền từ bỏ.” Nhìn thấy đối phương biểu lộ, Alan có hơi cảm khái.
Quyết đấu giữa Ma pháp kỵ sĩ, nếu không tính một số năng lực đặc biệt, đơn thuần chỉ là giữa ma lực và ma lực đọ sức.
Công kích không đủ mạnh, thì đến đối phương màn phòng hộ cũng phá không được. Uy năng của ma pháp cũng là phải dùng ma lực thôi động.
Mà công kích tạo ra uy lực và tốc độ, thì thường tỷ lệ thuận với số lượng ma lực phát ra. Lưu ý ở đây là ‘phát ra’ mà không phải tổng lượng ma lực có trong cơ thể.
Sở hữu kỹ năng 【Ma lực khống chế lv4】 Alan ở điểm này vượt trội hơn phần lớn ma pháp kỵ sĩ.
Tinh tế điều khiển, gần như không có một tia nào lãng phí. Ma lực cô đọng, không phân tán, dẫn đến cao độ tăng cường công kích lẫn phòng thủ. Lực bộc phát cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ.
“Đến lúc kết thúc. ” Ánh mắt bỗng hiện lên một tia sát khí.
Ma pháp cường hóa vận dụng hắn dùng tâm nhãn quan sát cũng mò ra được chút môn đạo. Chiến kỹ cũng kiến thức không sai biệt lắm. Hắn tự tin trong tương lai, hoàn toàn có thể tự tổ hợp ra một bộ dành riêng cho bản thân, phù hợp với chính mình mới là tốt nhất.
Đối phương, đã không còn chút nào giá trị đáng nói.
Quyết định không tiếp tục dây dưa, Alan thân hình lao nhanh như hóa thành tàn ảnh, xông về phía Conall vẫn đang còn chưa tỉnh hồn.
Tụ tập ma lực trên thân thanh kiếm đen nhánh quen thuộc, nhanh chóng chém ra.
“Khoan đã... ta đầu hàng!!!”Hắn hiện tại chỉ có thể hốt hoảng giơ thanh kiếm lên chắn trước ngực, vừa tranh thủ hét lớn.
Nhưng đã muộn...
“Crack!”
Đợi đến lúc một tiếng vang nhỏ xuất hiện, đây là tiếng của binh khí bị đứt gãy.
Thì đối diện Alan vị sơn tặc thủ lĩnh, kể cả binh khí, đã bị chia làm hai nửa, phía sau hắn không xa một tòa núi nhỏ cũng bị rạch ra một khe rãnh sâu, địa hình xung quanh hơi có chút rung động.
Đất đá do xung kích phun bật ra tạo thành từng vô số khối vụn, vương vãi trong không khí, rơi xuống đè nát ở gần đó mảng lớn thực vật.
“Nga, uy lực không tệ!” Alan có chút hài lòng nhìn qua vết tích mà mình tạo thành.
Ma pháp chân chính cường đại thì Alan vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc. Nên so với ma pháp, kiếm kỹ mới là thứ hắn dùng thuận tay.
Đều đạt đến siêu phàm lĩnh vực, thân thể, năng lượng, và tinh thần, là có thể dễ dàng tương dung. Thêm ưu thế về ma lực khống chế cực kỳ tinh tế.
Thế nên, tại Alan nơi này, tam nguyên tinh, khí, thần gần như hoàn mỹ kết hợp, phóng thích ra ma lực trảm kích, uy năng ít nhất phải là gấp chục lần so với Ma Pháp Kỵ Sĩ thông thường.
Trui luyện đến tột cùng, theo chỉ số tam nguyên tăng cao, ước chừng nhẹ nhàng một kiếm là có thể dễ dàng chặt đứt cả núi cao, chia lìa cả biển rộng.
Thuần túy, nhưng vô cùng cường đại!
...
Hơi xoa một chút vẫn còn choáng váng đầu, Karr nhanh chóng bò dậy.
Đến bây giờ, tên độc nhãn lang giảo hoạt này vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh hồn, không rõ là chuyện gì đang xảy ra, cho tới khi...
Một thanh âm trầm thấp vang lên,
Ngước nhìn trước mắt mình vừa rơi xuống, một nửa phần trên của t·hi t·hể, cặp mắt trước khi c·hết còn trợn tròn, lộ vẻ kinh hãi tột độ.
Một vài tia máu bắn lên khuôn mặt vốn đã dữ tợn của hắn, Karr chỉ cảm thấy trời đất lại lần nữa bắt đầu quay cuồng.
“Lão.. Lão đại... ”
“C·hết ??”
“Cái này... cái này không thể nào a... ”
Vô số tiếng the thé vang lên, từng khuôn mặt hoảng sợ nhìn về phía t·hi t·hể, mà trước kia vẫn còn là thủ lĩnh của đám người, dã lang Conall, một vị... ma pháp kỵ sĩ cường đại.
“Hắc, chỉ được chừng 30 tên, xem ra số còn lại là vẫn ở trong thôn. ”Alan có chút thú vị quan sát xung quanh.
Lời nói tuy bình thản, nhưng sát ý lan tỏa là như vậy mãnh liệt, làm người thấy lạnh hết sống lưng. Khiến cho không ai dám có một chút dư thừa động tác.
Độc nhãn lang Karr chỉ cảm thấy toàn thân run lên.
Liếm đôi môi khô khốc, hắn rụt rè dời ánh mắt về phía đứng ở trước mặt mình cách đó không xa thiếu niên quý tộc.
Tim đập, không tự chủ được gia tốc, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Dưới ánh mắt mang theo sợ hãi nhìn chăm chú của đám người,
“Các ngươi... Muốn c·hết? Muốn sống?” Hơi nghiêng đầu, Alan là như thế nhẹ nhàng hỏi thăm.
Giọng nói còn mang theo một tia vui vẻ, nhưng vào trong tai đám người của Karr, thì không khác nào ác ma mỉm cười.
...